Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thánh Nữ nhỏ tuổi nhất!

Phiên bản Dịch · 1895 chữ

Dịch giả: HCTver2.

-Hửm? Kia là tông môn nào thế?

-Ta chưa từng gặp, chắc là một tông môn bình thường nào đó thôi, kệ đi.

Bên cạnh Vong Tiên Tông, một Phi Hạm khác đột ngột xuất hiện kế bên.

Kích cỡ khổng lồ, ít nhất cũng lớn hơn đôi ba lần cái của họ.

Chuyến giao nộp Thánh Nữ này, cũng không phải tất cả đều có tâm trạng như nhau.

Không phải tất cả đều như Vong Tiên Tông.

Có nhiều nơi, vị trí Thánh Nữ còn kém hơn cả đệ tử thông thường.

Cũng phải thôi, biết chắc sẽ chết thì còn ai dám đụng vào?

Vậy nên, với nhiều thế lực thì chuyến đi này cũng chỉ như một chuyến đi chơi, họa chăng có đau buồn cũng chỉ có người thân của Thánh Nữ thôi.

Vì thế có mấy người rảnh rỗi sinh nông nỗi, thích dùng độ lớn nhỏ của Phi Hạm để phán đoán thực lực của tông môn đó.

Lâu dần thành lệ, ai cũng nghĩ rằng, kích cỡ càng lớn thì sức mạnh càng nhiều.

Cố nhiên là Vong Tiên Tông không dở hơi như vậy.

Số người đến đây không nhiều, vỏn vẹn chỉ là tám thôi, nên là Phi Hạm cũng không phải quá lớn, mà nói nhỏ cũng chẳng cãi đi đâu được, so với chiếc của đối phương thì quả thật là bé con so với đô vật.

Nhưng cũng không hề gì, nước sông không phạm nước giếng, thuyền của họ vẫn yên lặng từ từ đi bên cạnh.

Đấy là nếu mấy tên đệ tử trên kia không nhìn nhìn bọn họ rồi cười khẩy giễu cợt.

-Tông chủ, để ta đi xử lý mấy thằng nhãi con kia.

Liễu Vô Ngân ghét nhất là loại mắt chó khinh người này.

Long Lân vẫn ít nói như cũ, nhưng đao ý cũng đã bùng lên, ta phải đã đặt lên chuôi Long Lân Đao.

Vừa mới trải qua một trận đại chiến tý nữa thì diệt môn, không có chút nóng tính gì thì chắc chỉ có thể là người điên.

-Không cần thiết, chúng ta có chuyện quan trọng hơn, đừng có làm phí thời gian.

Cầm Cơ lắc đầu.

Mấy tên trên Phi Hạm kia vẫn cố nói vọng xuống:

-Sư đệ, người xem kia, mấy tên kia còn nuôi khỉ nữa kìa, đúng là loại mọi rợ.

- Là một con khỉ ngu ngốc, một chút Yêu Khí cũng không có, chắc chỉ là Phàm Cảnh thôi nhỉ?

Tiểu Hầu ánh mắt vẫn lạnh như băng, dường như chẳng thèm để ý đến lời nói của bọn nhãi con này.

Tất nhiên, nếu Lâm Việt ra lệnh cho nó giết sạch bọn này thì nó cũng sẽ vui lòng lắm đấy.

Một đường đi thẳng, Phi Hạm Vong Tiên Tông đã hạ xuống Bích Lạc Thượng Thanh Cung.

Mấy con tôm tép, hắn đến tức cũng chẳng buồn tức.

Theo ngay sau bọn họ, bọn người kia cũng hạ xuống, còn cố ý đâm vào một phát vang lên âm thanh chát chúa khó chịu nữa.

-Hừ, ta là người của Ngũ Hành Môn, nhớ đấy.

Dứt lời liền bỏ đi, mấy tên tùy tùng đằng sau vẫn rỉ tai nhau lẩm bẩm linh tinh.

-Không ngờ mấy tông môn cỏn con này vẫn có Thánh Nữ.

-Sư huynh, mấy tên nhà quê này chắc là muốn dùng Thánh Nữ để nịnh bợ Quỷ Hoàng để kiếm chác tý chút ấy mà, kệ đi.

-Buồn cười, Bắc Tinh Vực là nơi kẻ mạnh nắm quyền, không có thực lực thì đi bợ đỡ cũng chỉ thế thôi.

Liễu Vô Ngân đã sớm nghiến răng kèn kẹt, nếu không phải Long Lân liên tục không ngừng liếc mắt ra hiệu cho hắn giữ mình, đã sớm xảy ra ẩu đả rồi.

Mà bực nhất là đối phương cũng chẳng phải cao thủ gì cho cam, mạnh nhất cũng chỉ là Siêu Thoát Cảnh, hắn không tin mình không xử lý được mấy tên kia.

-Đừng vội, sau này còn nhiều trò vui.

Lâm Việt cười nhạt.

Mình khinh thường mấy người này, nhưng mà đồng bạn không nhịn được thì cũng chỉ đành an ủi một câu vậy.

Cả bọn đi vào trong tòa thành, nơi này tọa lạc một cung điện to lớn, xa hoa lộng lẫy có thừa, mà trên đường phố thì có thể thấy khắp nơi vẫn còn dấu vết của sự phồn vinh đã từng.

Cũng chỉ là đã từng, bây giờ, sự thưa thớt và tang tóc đã bao trùm thay thế cho không khí ngày xưa rồi.

Ai cũng biết cảnh tượng hiện tại là do một tay Quỷ Hoàng làm nên, bằng không làm sao một tông môn lớn mạnh lại có thể tiêu điều như này?

Chọn đại một khách sạn bất kỳ còn mở cửa để nghỉ ngơi, sau khi thanh toán hoàn tất 30 vạn Diệu Thù thuê lấy mấy căn phòng cao cấp nhất, lúc định đi vào, chợt có giọng nói sau lưng gọi giật bọn họ lại.

-Đứng lại.

Mấy người khó hiểu quay đầu, tưởng ai, hóa ra lại là người của Ngũ Hành Môn.

-Chưởng quỹ bảo hết phòng rồi.

Người dẫn đầu chỉ tay.

Liễu Vô Ngân muốn một thương xọc chết đám này lắm rồi, nhưng vẫn nín nhịn, để Tông chủ là Cầm Cơ lên tiếng:

-Các người muốn gì? Không còn phòng thì liên quan gì với bọn ta?

-Không hiểu à? Bọn ta muốn mấy căn phòng này.

-Nên là, biến đi nhanh nhanh, nếu không thì cũng không dễ nói chuyện như này đâu.

-Đây là khách sạn trung cấp, đi tìm mấy chỗ khác mà ở đi.

Long Lân và Liễu Vô Ngân đồng thời rút đao/thương, đã sớm điên tiết lên, con mẹ nó mấy con nhãi nhép thích đến gây chuyện à?

Thấy hiền tưởng dễ bắt nạt?

Lâm Việt cũng không đi ngăn cản họ nữa, dù sao cũng không phải bồ tát sống.

Nhưng mà dường như số mạng của mấy tên kia vẫn chưa hết, ngay lúc này đột nhiên có một đoàn người khác đi vào.

Nhìn trang phục của họ, chắc Dạ Minh Nguyệt cũng chẳng lạ lẫm gì, là đồng phục của thành viên Dạ Vương Thành.

Hầu như tất cả mọi người trong khách sạn đều đứng lên chào hỏi.

Người dẫn đầu trông thấy hắn, liền lập tức đi lại, cười lớn:

-A, là Lâm tiểu hữu, thì ra ngươi cũng tới đây.

Minh Nguyệt mỉm cười, cúi người:

-Tham kiến phụ vương!

Còn ai khác nữa, ngoài Dạ Vương Quân Vô Thượng?

Ngay khi vừa đến, hắn đã nhìn xem con gái mình, thấy nàng không sao mới đi chào hỏi Lâm Việt.

Lại gần mới nhận ra khí tức của nàng còn mạnh mẽ hơn cả lúc trước, dường như còn có cả một chút Thuần Dương Diệu Khí, mới mừng rỡ mà rằng:

-Con đột phá rồi?

Nếu không còn gì nghi ngờ, nhất định là Nhất Dương Siêu Thoát Cảnh!

Dạ Minh Nguyệt vui vẻ gật đầu:

-Vâng, là công tử đã giúp con.

Quân Vô Thượng nhìn về phía hắn, cúi đầu trịnh trọng:

-Đa tạ!

-Dạ Vương đừng khách sáo.

Lâm Việt xua tay cười nói.

-Ta vừa nãy tới nơi này liền phát hiện ra ngươi, nhưng khoảng cách hơi xa không thấy rõ, mấy một hồi mới bắt kịp, quả thật là đúng rồi, không ngờ lại gặp ở đây.

Nhìn ánh mắt lộ vẻ vui thích thấy rõ kia, hắn mỉm cười đầy thâm ý:

-Xem tình hình này có vẻ Lôi Vân Tông và Lăng Thiên Điện đã hoàn toàn thuộc về Dạ Vương Thành rồi.

Quân Vô Thượng thở dài:

-Thấy rõ chớ nói lộ.

Lâm Việt không nhịn được cười mà rằng:

-Ta hiểu ta hiểu.

Dạ Minh Nguyệt nhìn chằm chằm cha mình, đã lâu lắm rồi nàng mới thấy lại dáng vẻ này của người, ấy là lúc chiếm được món hời lớn, tâm thái thoải mái mới có.

Với cả trên lý thuyết Dạ Vương Thành không thể nào biết Lâm Việt là người Vong Tiên Tông, như thế ắt là gần đây, nàng bị thuộc hạ của cha nhận ra rồi.

Từ đó hẳn là Quân Vô Thượng đã bắt đầu tìm hiểu sơ bộ về mọi chuyện rồi mới tự mình đến đây.

Chỉ là sơ bộ thôi, nàng biết cha mình sẽ không quá tò mò để rồi đắc tội với Lâm Việt.

Minh Nguyệt liếc nhìn hắn, thầm nghĩ mình mà đã biết hẳn tên này cũng đã biết, bất chợt giật mình.

Thấy rõ chớ nói lộ!

Ai, đúng là cáo già thành tinh cả, chả ai kém ai hết.

-A đúng rồi, hôm nay đến đây ta còn mang theo cả mấy bằng hữu của Lâm tiểu hữu nữa đấy.

Quân Vô Thượng vừa dứt lời định cho người gọi họ lại, đã thấy từ đằng xa San nhi chạy lại ôm chầm lấy Lâm Việt.

-Đại ca ca, muội còn nghĩ là ca ca đã quên mất muội rồi chứ?

Nhéo nhéo lấy đôi má bánh bao của cô bé, hắn đáp:

-Sao lại thế được? Ta chỉ là đi ra ngoài mấy ngày thôi mà.

Lạc Tuyết Y cũng đi lại, nhìn thấy cảnh này mới bất giác thở phào một hơi, nhẹ giọng:

-Công tử đi rồi San nhi rất ít cười.

Đôi mắt nàng bây giờ có thêm đôi chút u buồn rất khó phát hiện ra, Quân Vô Thượng tinh ý thấy thế, lại liếc nhìn Lâm Việt, dường như suy nghĩ gì đó nhưng rồi lại không biết phải nói sao mới được.

-San nhi bây giờ ra chơi cùng mấy tỷ tỷ đằng kia nhé, tý ta sẽ chơi với muội, được không?

Nàng hơi xụ mặt xuống, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn gật đầu:

-Dạ.

Hắn giao cho Kiếm Si Nhi bế nàng lại chỗ Tần Y Y, họ cũng đã nhận ra quan hệ giữa hai người này cũng không tầm thường, thế là cùng chơi cùng cô bé.

Sau đó, Lâm Việt quay sang nhìn Quân Vô Thượng, cúi đầu ôm quyền:

-Mọi chuyện Lâm mỗ đều đã biết, Dạ Vương không cần nói thêm, cảm ơn ngài đã không nói lộ ra cho muội ấy.

Lạc Tuyết Y kinh ngạc nhìn hắn, còn Quân Vô Thượng thì có vẻ đã đoán được tên này nhất định đã biết rồi, cũng chỉ biết bất đắc dĩ đáp lễ:

-Không có gì, tiểu hữu khách sáo rồi.

Những người khác không hiểu họ đang nói cái gì, chỉ có ba người họ là biết thôi.

Lúc trước, Quân Vô Thượng vốn dĩ thấy San nhi cũng không có gì là, chỉ là một cô bé nhỏ bình thường thôi, nhưng rồi đột nhiên cái hôm mà Quỷ Hoàng ra lệnh ấy, hắn mới bất ngờ tự hỏi...

Con mẹ nó, Dạ Vương Thành có Thánh Nữ từ bao giờ vậy? Thất Nghiệp Quỷ Hoàng bị điên à?

Và bằng mọi cách, hắn đã tìm hiểu ra San nhi cũng là một Thánh Nữ, hoặc nói đúng hơn...

San nhi là Thánh Nữ nhỏ tuổi nhất!

Bạn đang đọc Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm (Dịch) của Hoàng Thiên Tại Thượng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HCTver2
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 102

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.