Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyết chiến Ma Vật (2)

Tiểu thuyết gốc · 2270 chữ

Trời đã dần ngã sang trưa. Ánh nắng gay gắt của mặt trời nơi thành phố Khánh Nha nóng như đổ lửa giữa cái hè chói chang. Bãi biển phía đông thành phố là nơi lựa chọn giải toả cái nóng của trời hè của rất nhiều người dân nơi đây.

Bãi biển này cũng là nơi thu hút nguồn khách du lịch cho thành phố Khánh Nha, là ngành kinh tế chính mang lại thu nhập cực kỳ cao cho thành phố.

Trên bãi biển khu vực tư nhân, có hai bóng người. Một thanh niên đang cởi trần nằm phơi nắng, và một ông lão mặc bộ đồ quản gia đứng hầu ở bên cạnh.

-"Chú Đào, tên nhóc đó ra sao rồi?" Người thanh niên nằm dài trên ghế phơi nắng hỏi thăm.

-"Cậu chủ, hắn có vẻ mất khống chế rồi." Ông lão quản gia cung kính trả lời.

-"Hừ, hai năm để hắn phát triển, càng lúc hắn càng lún sâu, ta cứ tưởng rằng hắn sẽ khống chế nổi, nào ngờ chỉ là kẻ tham lam." Thanh niên cười lạnh.

-"Dạ vâng cậu chủ, các vật thí nghiệm khác thì vẫn đang nghiên cứu chờ kết quả."

-"Được rồi, ta cần kết quả thí nghiệm của dị năng hắc ám, đến lúc đó, không thiếu phần tốt của chú." Người thanh niên vẫn tiếp tục nằm dài trên ghế phơi nắng.

-"Cảm ơn cậu chủ." Ông lão vẫn cung kính đáp, trên mặt không nhìn ra một chút cảm xúc vui mừng hay giận dữ. Nhưng xung quanh lão, ma khí cứ vờn quanh người.

...

Cái ánh nắng chói chang và mát mẻ của ngày hè ở bãi biển, thì ngược lại nơi Trọng Lâm đang di chuyển. Hắc ám, tĩnh mịch, ánh nắng cũng không xuyên qua nổi khu rừng này.

Trọng Lâm, Trần Hảo, Hồ Đại cùng Kỳ Tử liên tục di chuyển trong rừng. Dưới sự dẫn dắt của Kỳ Tử, cả ba đang dần tiếp cận căn cứ của Văn Dũng. Nhưng cũng nhiều lần Kỳ Tử cố ý dẫn cả đám vào bẫy, bị Trọng Lâm phát hiện, vì hướng đi ngược với hướng ma khí. Thế là Kỳ Tử không thiếu vài trận đòn.

"Bọn mày sắp chết chắc rồi." Kỳ Tử nghiến răng nhìn chằm chằm cả đám. Trên đường đi hắn nhiều lần lừa cả đám, nhưng đều bị tên yếu nhất nhóm phá hoại. Kết quả để hắn liên tục bị Trần Hảo cùng Hồ Đại hành hạ.

"Lần thứ mấy chục rồi đấy." Hồ Đại cười lạnh. "Tao không biết bọn tao có chết hay không, nhưng mày lừa một lần nữa thì mày chết chắc."

"Phía trước là tới rồi." Kỳ Tử tức giận nhìn Hồ Đại. Trong lòng hắn thầm nghĩ, chẳng qua là ba cái xác biết đi. Bọn hắn làm sao biết được sự cường đại của đại ca, đại ca đã vượt qua khỏi phạm vi con người rồi. Đại ca là thần linh trong nhân gian.

Khi nghĩ đến Văn Dũng, ánh mắt của Kỳ Tử là sùng bái. Một kẻ sống trên lưỡi dao từ nhỏ như Kỳ Tử, hắn không bao giờ nể phục bất kỳ một ai. Vì miếng ăn mà hắn chém giết, hắn không phục ai, chỉ có người khác phục hắn. Nhưng từ khi gặp Văn Dũng, hắn trở nên sùng bái.

Con người bình thường biết phóng lửa sao? Văn Dũng biết.

Con người bình thường lấy lửa hoá đao sao? Văn Dũng biết.

Con người bình thường có hào quang quanh người sao? Văn Dũng có, dù là màu đen.

Vậy nên trong mắt Kỳ Tử, Văn Dũng là thần. Hắn từng thấy Văn Dũng tay không đỡ đạn, giết địch từ xa mà không cần súng, chỉ một cái vẫy tay, kẻ địch cháy thành tro. Những thứ này chỉ có thần linh mới làm được.

Từ khi bị Văn Dũng thu phục, Kỳ Tử trở thành cánh tay đắc lực của Văn Dũng, vì hắn sùng bái. Văn Dũng là thần của hắn. Phục vụ cho một vị thần là vinh hạnh của hắn.

Nên khi cả ba yêu cầu Kỳ Tử dẫn về căn cứ, Kỳ Tử tin chắc mình không chết, mà còn lập công.

Kỳ Tử đã thông báo cho Văn Dũng biết, nên lúc này Kỳ Tử hướng về căn cứ thì Văn Dũng cũng đang từ căn cứ mà đi ra.

"Có động tĩnh phía trước." Trần Hảo vội vàng thông báo, hắn nghe thấy tiếng bước chân từ rất xa, không chỉ một người mà rất nhiều người.

Trọng Lâm nhíu mày nhìn về phía trước, hướng đó là ma khí dày đặc nhất, trong mắt Trọng Lâm, ma khí gần như hoá thành một vòng hắc ám đang thôn phệ hết ánh sáng xung quanh. Đây là ánh mắt hắn lấy được từ hệ thống, hắn có thể nhìn thấy nơi phát ra ma khí.

"Ma khí đang tụ tập ở phía trước, nhìn như đang hướng chúng ta di chuyển." Trọng Lâm nhìn xa, sau đó quay lại nói với Trần Hảo.

"Xem ra, chuẩn bị chiến đấu thôi." Hồ Đại lắc lắc cái cổ kêu rắc rắc. Đây là nhiệm vụ trên trời ban thưởng cho hắn khi hắn rời núi. Giết sạch ma khí nơi đây, là hắn xem như hoàn thành nhiệm vụ, có thể lãnh thưởng. Không những vậy, phần thưởng còn rất phong phú. Hồ Đại lúc này cực kỳ hưng phấn. Hắn không quan tâm ma vật mạnh hay yếu. Nhiều sư huynh trong tông cũng đã từng hoàn thành nhiệm vụ này, đều nói rằng, ma khí cảm nhiễm người rất đông, nhưng cực kỳ yếu. Hồ Đại lại là thiên tài trong tông, nên tin rằng mình cũng làm được. Trần Hảo thì chỉ là sự cố ngoài ý muốn.

Trọng Lâm nhìn tay của mình, vết thương vẫn còn đau nhức, dù đã uống thuốc và chữa trị sơ qua, nhưng vẫn không thể khỏi nhanh được. Trọng Lâm nhìn qua Hồ Đại. "Có vũ khí không?"

Trọng Lâm vốn không dùng vũ khí, hắn chỉ dùng nắm đấm tung hoành khắp Vẫn Tinh Động Thiên. Nhưng không có nghĩa là hắn không biết dùng vũ khí. Chỉ là hắn thích bạo lực, quyền quyền vào thịt cảm giác mới sảng khoái. Nhưng lúc này đây, hắn yếu nhớt, không dám cậy mạnh, có vũ khí xem ra an toàn hơn.

Hồ Đại nhìn Trọng Lâm, sau đó rút ra một thanh dao găm, còn Hồ Đại thì đeo lên một bao tay. Trần Hảo lúc này cũng lấy ra một cái brass knuckles (nắm đấm gấu). Không biết kẻ địch mạnh hay yếu, nhưng chuẩn bị là điều phải làm. Trọng Lâm không dám khinh thường, đây là kinh nghiệm xương máu từ nhiều lần truy sát đưa ra cho hắn. Trần Hảo cũng vậy, chỉ có Hồ Đại, cảm thấy Trọng Lâm cùng Trần Hảo quá quan trọng hoá vấn đề. Không có gì mà thiên tài Bắc Cương Tông không làm được, Hồ đại cười cười nhưng trong mắt vẫn loé ra sự khinh thường. Nhưng hắn không muốn quá khác người nên vẫn đeo lên bao tay.

Trọng Lâm cầm dao găm lên xem. Điêu khắc tinh tế, trên cán dao găm khắc hai chữ Bắc Cương. Lưỡi dao sắc bén và sáng loáng.

"Đây là tinh phẩm của đệ tử Bắc Cương Tông, chỉ có đệ tử xuất sắc khi xuất môn mới được ban tặng." Hồ Đại khi nói đến đệ tử xuất sắc thì vẻ mặt cực kỳ hãnh diện, vì hắn cũng là đệ tử xuất sắc.

Trọng Lâm cười cười từ chối cho ý kiến. Trong lòng thầm nghĩ, nếu ta luyện võ từ nhỏ như ngươi ở đây hoặc ngươi ở Vẫn Tinh Động Thiên thì ta đã treo ngươi lên đánh tới chết rồi.

Bỗng nhiên Trọng Lâm vung dao lên, đâm mạnh vào lưng của Kỳ Tử. Kỳ Tử lúc này đang vui vẻ, vì nhận được tin của đại ca là kéo dài thời gian, bọn hắn đang đến. Kỳ Tử chắc chắn mình sắp được cứu. Không ngờ được, lúc này Trọng Lâm lại cho hắn một dao.

"Ngươi..." Kỳ Tử quay đầu lại nhìn Trọng Lâm. Ánh mắt Trọng Lâm lạnh lùng và tàn nhẫn nhìn hắn, ánh mắt như một con hung thú đang phẫn nộ.

Trọng Lâm lúc này chính xác đang rất phẫn nộ. Không hiểu vì sao tự nhiên chết chuyển sinh sang nơi đây. Không hiểu vì sao trên người có hệ thống. Không hiểu thấu lại bị người an bài. Một thân thực lực mất sạch, phải bắt đầu lại. Còn gặp kẻ thù lớn nhất của đời mình , ma khí. Nhưng Trọng Lâm lại quá yếu đuối, hắn hận, hắn phẫn nộ. Từ khi nào mà một kẻ Luyện Thể và Luyện Huyết có thể hành hạ hắn rồi? Trọng Lâm muốn phát tiết, và Kỳ Tử là kẻ đó.

Trần Hảo nhíu mày nhìn Trọng Lâm. Trong ấn tượng của hắn, Trọng Lâm là đứa học sinh tay trói gà không chặt, chỉ lo ăn chơi. Nhưng sau đó, Trọng Lâm biết cổ võ, dù rất yếu nhưng cũng làm Trần Hảo bất ngờ. Đến lúc này, nhìn Trọng Lâm một dao đâm chết Kỳ Tử với ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn. Bỗng nhiên hắn rùng mình. Hắn cảm thấy Trọng Lâm đột nhiên thần bí. Nhìn thấy ma khí, biết cổ võ, sát khí và ánh mắt lạnh lùng. Đây như là một người khác.

"Thanh trừ bớt kẻ địch, bớt một chút nguy hiểm." Trọng Lâm lạnh lùng trả lời.

Hồ Đại nhìn Trọng Lâm, hắn tập trung chú ý vào con mắt của Trọng Lâm, xem thử ánh mắt có đỏ lên hay không. Nhưng chỉ thấy sự lạnh lùng và một cảm giác rờn rợn lạnh gáy. Hồ Đại nói nhỏ với Trần Hảo. "Hắn bị cảm nhiễm?"

Trần Hảo lắc đầu. "Không biết, nhưng ta cảm nhận được sát khí cực kỳ kinh người, đây là sát khí của kẻ bước ra từ núi thây biển máu mới có. Trọng Lâm sao lại có?" Trần Hảo nhíu mày suy nghĩ.

Hồ Đại đang muốn lao lên cho Trọng Lâm một quyền, kiểm tra xem hắn có bị cảm nhiễm hay không.

Bốp bốp!...

Một tiếng vỗ tay vang lên.

"Khá lắm, đám chuột đã đến còn cắn người."

Văn Dũng từ xa đi đến, hắn thấy nơi này có động tĩnh nên qua xem có phải Kỳ Tử hay không. Nhưng khi tới nơi, hắn đúng là thấy Kỳ Tử, chẳng qua chỉ là xác chết của Kỳ Tử. Văn Dũng nổi giận. Tên tay sai đắc lực của mình bị giết. Văn Dũng không xem đàn em của mình là người bao giờ. Chỉ xem là công cụ, và công cụ có hữu dụng hay không mà thôi. Kỳ Tử là công cụ hữu dụng với hắn. Khi thấy xác Kỳ Tử, hắn nổi giận vì công cụ của hắn bị người khác xử lý mà không phải hắn. Công cụ của hắn chỉ có hắn mới được xử lý.

"Ma vật." Trọng Lâm ngưng trọng nhìn Văn Dũng. Ma khí hoá thành hắc động bao trùm quanh người Văn Dũng. Văn Dũng là trung tâm của hắc động. Đám đàn em xung quanh thì ma khí vờn quanh người. Xem ra đây chính là ma vật, vật chứa của ma khí và đầu nguồn của ma khí.

"Văn Dũng!!!" Trần Hảo nhìn Văn Dũng và nghiến răng. Trần Hảo tất nhiên biết Văn Dũng. Con chó phản bội của nhà họ Dương.

"Ồ, người quen, anh Hảo, đến gia nhập với em sao?" Văn Dũng cười cười nhìn Trần Hảo.

"Hắn là ma vật, ma khí đầu nguồn." Trọng Lâm nói nhỏ với Trần Hảo. Trần Hảo nghe vậy gật đầu.

"Thả Dương Thiến tiểu thư ra ngay." Trần Hảo gầm lên với Văn Dũng.

Văn Dũng lắc lắc đầu, ngón tay trỏ dương lên lắc lắc. "Không khôg, anh không hiểu đâu."

"Sao không gia nhập với em, chúng ta sẽ có tất cả thứ mà chúng ta mong muốn." Văn Dũng cười thật tươi, nụ cười cực kỳ ấm áp và nói với Trần Hảo. "Tiền bạc, danh vọng, quyền lực, tất cả mọi thứ, em đều có, anh gia nhập với em đi."

Trần Hảo không muốn nghe, hắn xông lên vung một quyền vào mặt Văn Dũng. Trọng Lâm cùng Hồ Đại cũng sẵn sàng nghênh địch.

Đám đàn em phía sau Văn Dũng thấy Trần Hảo xông lên, cũng rục rịch muốn động. Văn Dũng ra hiệu dừng lại.

Ầm!...

Trần Hảo bay ngược với tốc độ ngang ngửa tốc độ lao lên. Một vòng lửa màu đen bao trùm toàn thân của Văn Dũng. Một quả cầu lửa màu đen bay ra đánh văng Trần Hảo đang lao lên.

"Kể cả lực lượng, em cũng có" Văn Dũng cười gằn, vẻ mặt bắt đầu vặn vẹo, nào còn có nụ cười ấm áp và vẻ mặt thân thiện. "Sao cứ phải làm chó cho nhà họ Dương." Văn Dũng gầm lên với Trần Hảo.

"Dị Năng Giả. Còn là thực lực không yếu, tối thiểu là cấp 4 Dị Năng Giả." Hồ Đại biến sắc nhìn Văn Dũng. Chơi lớn rồi, sao các sư huynh bảo là hang ổ ma khí yếu lắm.

Bạn đang đọc Ta biết võ sáng tác bởi goncazy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi goncazy
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.