Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu niên tuổi trẻ.

Tiểu thuyết gốc · 1523 chữ

Trọng Lâm nằm mơ màng nhìn lên trần nhà. Bên ngoài hắn mặc kệ mẹ hắn đang gọi cửa, hắn lúc này chẳng còn suy nghĩ được gì. Hắn chỉ im lặng nằm và nhìn vô định.

"Lâm, con sao thế? Đi đâu về mà khắp người toàn máu không vậy con?" Vân Linh lo lắng cho con trai của mình.

Trọng Lâm vừa về nhà, cảnh tượng mọi người nhìn thấy là một thanh niên không khác ăn xin, tóc tai bù xù, người đầy máu me. Đặc biệt là hắn được hộ tống về. Ai hộ tống? Tất nhiên là các chú cảnh sát cùng đội trật tự rồi. Một kẻ khắp người máu me, chạy lung tung trong phố. Cảnh sát không bắt hắn thì bắt ai. Sau một hồi truy vấn, thì mới biết hoá ra là thiếu gia nhà họ Vân, nhưng sợ là kẻ lừa đảo, nên cả đội hộ tống về.

Một màn này không làm mọi người khiếp sợ mới là lạ. Vân Linh suýt ngất đi khi thấy Trọng Lâm như vậy. Trọng Lâm chỉ cười cười chào hỏi mẹ mình, bảo rằng không sao, sau đó một mạch đi về phòng, chuyện còn lại, không quan tâm.

"Con không sao đâu, mẹ để con yên tĩnh là được."

"Thật sự không sao chứ? Mẹ lo cho con lắm đấy!" Vân Linh không thể không lo lắng. Có người mẹ nào thấy con mình cả người đầy máu không lo cho được.

"Con thật sự rất muốn ở một mình, mẹ cho con khoảng thời gian yên tĩnh được chứ? Sau đó con sẽ giải thích với mẹ. Được không? Làm ơn đi mẹ!" Trọng Lâm gần như là nài nỉ.

Từ nhỏ mồ côi, trọng sinh lại có gia đình. Hắn vẫn chưa quen cảm giác này. Trước kia hắn như con thú cô độc, đau thương thì tự mình liếm lấy vết thương, không ai hỏi thăm, không ai chăm sóc. Một thân một mình lớn khôn giữa sự bao vây trùng sát của các cao thủ Vẫn Tinh Động Thiên. Giờ đây có cha, có mẹ, hắn không biết phải đối mặt ra sao. Cảm xúc thế nào, hắn thật sự không biết. Chán ghét? Không có! Yêu thích? Cũng không phải là yêu thích. Hắn không giải thích được cảm giác này.

Trọng Lâm không dám quát nặng Vân Linh, chỉ dám năn nỉ. Đây là mẹ hắn, mặc dù hắn không có tình cảm gì với cảm giác mẹ con này, nhưng sâu trong thâm tâm của hắn, luôn nhắc nhở, đây là gia đình mới của hắn. Hắn phải chấp nhận, phải yêu thương và bảo vệ. Cảm xúc này đến từ đâu, hắn không biết.

Hắn cảm thấy phiền, hắn ghét có nhiều cảm xúc. Nhưng từ khi trọng sinh đến nơi này, luôn có những thứ quấy rối cảm xúc của hắn. Những ký ức của thân xác này, ký ức của chính bản thân hắn. Cả hai va chạm. Làm hắn nhiều lúc không biết phải suy nghĩ như thế nào.

Mọi chuyện đến quá đột ngột, trùng sinh, tức giận, rắc rối, tình cảm... nhiều thứ đến cùng một lúc, hắn bối rối, không biết phải như thế nào. Lúc này đây, hắn gần như trọng thương. Trọng thương về tinh thần. Tinh thần hắn muốn phân liệt.

Nằm im lẳng lặng nhìn lên trần nhà. Tâm tịnh không suy nghĩ. Dần dần hắn chìm vào giấc ngủ. Giấc ngủ thật sâu.

Sau nhiều lần kêu gọi, Vân Linh không còn nghe tiếng trả lời của Trọng Lâm, nghe tiếng thở đều và nặng từ trong phòng, Vân Linh đoán là Trọng Lâm đã ngủ say. Nàng đành phải im lặng rời đi. Trong lòng nàng cũng rối bời, con mình thay đổi. Nhưng không biết là tốt hay xấu. Bỗng nhiên nàng bật khóc nức nở, chạy vội về phòng. Nàng cảm thấy bất lực, lo lắng cho con nhưng không làm được gì.

Trọng Cường từ xa nhìn thấy, hắn nắm chặt nắm đấm, đấm mạnh vào tường. "Chết tiệt."

...

Một giấc ngủ say, Trọng Lâm từ từ tỉnh lại. Hắn cảm thấy khoan khoái. Thử vận động cơ thể, hắn thấy cơ thể mình mạnh hơn. Tiến giai Luyện Thể Cảnh, mang lại cho hắn nhiều sức mạnh hơn. Cơ thể như một lần thoát thai hoán cốt. Cơ bắp trở nên cứng rắn. Cơ thể điều động nội khí nhanh và mạnh hơn.

Vung mạnh vài quyền, Trọng Lâm âm thầm suy đoán lực lượng của mình. Sau đó hắn nhớ lại lúc trước khi giao đấu với Hồ Đại, hắn đã điều động linh khí.

Nhớ lại, điều động, niệm. Hai tay Trọng Lâm bắt đầu bùng lên ngọn lửa. Lửa nóng là không khí xung quanh như vặn vẹo.

"Thực đúng là làm được, linh khí hoá ngũ hành thực thể." Đây là một trong các môn công pháp của Võ Giả tại Vẫn Tinh Động Thiên. Sau khi cơ thể có thể sử dụng linh khí để chiến đấu. Linh khí không giống nội khí chảy trong cơ thể, mà linh khí sẽ vờn quanh bên ngoài cơ thể để chiến đấu. Tuỳ theo năng lực của mỗi võ giả, mà linh khí có thể có các đặc điểm khác nhau. Như hoá lửa, nước, gió, băng, lôi... Nhưng không phải thiên biến vạn hoá. Mà tuỳ thuộc vào công pháp của mỗi người. Công pháp băng hệ thì linh khí hoá băng, công pháp hoả hệ thì linh khí hoá hoả. Chỉ là công pháp của Trọng Lâm, là Thái Cực, bao gồm âm dương vạn vật và ngũ hành. Nên hắn có thể tuỳ ý điều khiển linh khí theo ý mình.

"Thuỷ" Một dòng nước vờn quanh cơ thể Trọng Lâm. "Thổ"...Trọng Lâm chơi quên cả trời đất. Đây là năng lực bình thường của hắn ở Vẫn Tinh Động Thiên, nhưng ở đây, hắn như phát hiện tân lục địa. Bởi vì, Luyện Thể Cảnh mà lại có thể điều khiển linh khí!

"Bây giờ là điều quan trọng nhất!" Trọng Lâm ngưng trọng sắc mặt. Hắn dùng linh khí bao quanh cơ thể, nhưng không hoá thực chất, vẫn là vô hình. Như một cơn gió nhẹ thổi qua, cơ thể Trọng Lâm từ từ rời khỏi mặt đất. Sau đó lơ lửng cách mặt đất 1m. Trọng Lâm mừng rỡ, thật sự được. Đây là cách phi hành của võ giả tại Vẫn Tinh Động Thiên. Dùng linh khí để nâng cơ thể. Điều kiện tiên quyết là võ giả phải đạt đến cấp bậc Luyện Tạng. Lấy linh khí rèn đúc cơ thể, sau đó dùng linh khí nâng cơ thể của mình lên để phi hành. Đến Luyện Tạng hậu kỳ, linh khí đã hoà làm một với cơ thể, võ giả có thể tự do phi hành, lúc này không còn lo lắng Luyện Năng Giả công kích từ xa hay trên không trung. Đạt đến mức này thì khoảng cách giữa Võ Giả và Luyện Năng Giả gần như ngang bằng.

Nhưng để đạt đến Luyện Tạng cảnh, không phải là vấn đề nhỏ, một vị võ giả Luyện Tạng Cảnh đủ để làm trưởng lão của một môn phái tầm trung, hoặc có thể khai tông lập phái một môn phái nhỏ. Vậy nên phi hành là biểu tượng của sự mạnh mẽ. Giống như tại Địa Tinh, đó là Thần Cấp.

Lơ lửng chưa được một phút, Trọng Lâm rơi xuống sàn, sắc mặt trắng bệch, tinh thần lực tiêu hao gần như không còn. Điều khiển nội khí là dựa vào cơ thể, còn điều khiển linh khí là dựa vào tinh thần lực. Lúc này Trọng Lâm chỉ là một tên Luyện Thể Cảnh, nào có dư tinh thần lực để phi hành.

"Ha ha! Ta thành công rồi, thật sự làm được, haha!" Trọng Lâm không buồn mà còn vui, điều này chứng tỏ, cơ thể hắn đã được rèn luyện qua linh khí. Xem như lúc trước hắn dẫn linh lần đầu không phải là mất trắng, mà còn có tác dụng.

Nhưng hắn hoàn toàn không biết rằng, đây là kết quả của trận chiến tại rừng rậm phía Bắc, hệ thống đã lấy sinh mệnh chi khí tẩy luyện cơ thể của hắn, bằng không, chỉ cần vừa dẫn linh gọi lửa, hắn đã chết chắc rồi.

"Chỉ cần dẫn linh được, ta còn ngại gì lên cấp chậm. Linh khí rèn luyện cơ thể, cùng với rèn luyện ngoại vật, chẳng mấy chốc ta lại về Đấu Thiên Cảnh."

Một kế hoạch tu luyện được Trọng Lâm hứng khởi đề ra. Những phiền muộn trước đó hắn đã quên. Hắn đã tập dần như vậy, nếu cứ sống mãi trong cảm xúc, có lẽ hắn đã chết. Hắn đã học cách bước ra từ trong cảm xúc, không phải quên đi, mà giấu đi trong một góc. Lại tiếp tục im lặng một mình gặm nhấm cảm xúc.

Bạn đang đọc Ta biết võ sáng tác bởi goncazy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi goncazy
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.