Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Buổi học đầu tiên.

Tiểu thuyết gốc · 1545 chữ

"Con đi học đây!" Trọng Lâm chào mẹ của hắn sau đó chạy vội. Cha hắn thì vẫn đang nằm tại võ đường. Khi nào tỉnh thì không biết. Không nguy hiểm là được rồi.

Đây là lần đầu tiên hắn đi học. Thật sự lần đầu tiên. Mấy lần đầu tiên của hắn đều có chuyện, rồi hắn cúp học. Hôm nay đúng nghĩa đi học.

Đến lớp, hắn đã thấy Dương Thiến và Lý Dương trong lớp.

"Chào!" Lý Dương vẫy vẫy tay với hắn. Dương Thiến thì quay mặt đi, có vẻ cô nàng đang tránh mặt hắn.

Trọng Lâm cười cười vẫy tay chào Lý Dương. Đây là bạn của hắn tại thế giới này, người bạn duy nhất. Dương Thiến thì còn cần xem xét lại.

Nhưng Trọng Lâm lại cảm thấy là lạ. Mọi hôm vừa thấy hắn, Dương Thiến đã tiến lên gây sự, nhưng hôm nay, lại tránh mặt hắn? Thế này là thế nào?

"Lâm, tao nghe nói mày bị bệnh mấy ngày nay?" Lý Dương tò mò hỏi thăm Trọng Lâm. Trong tâm trí của hắn, Trọng Lâm đang là siêu nhân. Siêu nhân biết bệnh sao?

"Có mà trốn học thì có!" Dương Thiến làu bàu.

Trọng Lâm nhìn Dương Thiến. Đây mới đúng, nhưng còn thiếu.

"Ừ, bệnh mấy hôm. Còn mày sao rồi? Ổn hơn chưa?"

Từ sau chuyện của Dương Thiến đến nay, Trọng Lâm chưa hề gặp lại Lý Dương. Hôm hắn bị cha hắn đánh nhập viện. Lý Dương có đến thăm, nhưng người nhà Trọng Lâm từ chối cho gặp, Lý Dương đành phải đi về. Điện thoại của Trọng Lâm thì... Hắn mù công nghệ, không biết dùng. Sau khi sống lại, hắn vứt điện thoại đi đâu hắn còn không nhớ.

"Không sao. Nhưng mà, kể tao nghe chuyện hôm đó.Sao tao lại bất tỉnh và mang về?" Lý Dương líu ríu với Trọng Lâm. Dương Thiến bên cạnh nghe Lý Dương nhắc lại chuyện ngày đó. Tự nhiên cô nàng đỏ mặt. Bất giác nhớ lại lúc trên xe.

"Thì tao cùng Hồ Đại đưa được Dương Thiến về, còn kẻ xấu, bị anh Hảo lượm rồi." Trọng Lâm tóm tắt... cực kỳ ngắn gọn.

"Hết rồi?" Lý Dương ngẩn ra.

"Ừ hết rồi, chứ mày muốn nghe chuyện gì? Siêu nhân từ trên trời bay xuống, rồi một đống câu thoại, sau đó có một thằng đại gia mặt đồ đen hình con dơi lái xe chạy đến cứu công chúa?" Trọng Lâm trêu đùa Lý Dương.

Từ sau lần gặp Hồ Đại, Trọng Lâm biết Lý Dương đang tò mò về thế giới võ giả. Nhưng Trọng Lâm lại không muốn kéo Lý Dương vào chuyện này. Tò mò hại chết mèo.

"Hừ! Chỉ là may mắn mà thôi." Dương Thiến bỗng nhiên bực mình. Nàng nhìn Trọng Lâm từ nãy giờ, nhưng tên này, không để nàng vào mắt.

Trọng Lâm lại tiếp tục thả không khí. Dương Thiến như tàng hình trước mặt hắn. Hắn không nhìn.

"Tên này, tại sao lại ngó lơ mình." Dương Thiến thầm nghiến răng. "Ăn đậu hũ của lão nương, sau đó xem như không có chuyện gì?"

"Mà mày chuẩn bị thi tới đâu rồi Lâm? Tuần sau là thi rồi đó. Thi cuối kỳ, sau đó thi tốt nghiệp, rồi thi đại học. Thời gian chỉ còn hai tháng thôi đó Lâm." Lý Dương nhắc nhở Trọng Lâm.

Trọng Lâm nghe như thiên thư. Thi gì mà lắm vậy. Hắn còn chưa tận hưởng được lớp học là thế nào. Giờ lại nghe thi? Hắn chỉ muốn đi lên lớp, hoàn thành, lấy cái bằng, sau đó bấm nút.

"Ha ha..." Trọng Lâm cười gượng gạo. Hắn vội vàng lục lại ký ức. Hy vọng trước đây hắn học tốt.

Chuyện vui như ý, hắn lục được một đống kiến thức trong đầu, nhưng... cái gì thế này. Hắn không hiểu!!!

"Chín mươi phần trăm, tên này trong đầu chẳng có tí chữ nào!" Dương Thiến bĩu môi khinh thường Trọng Lâm. Sắc mặt Trọng Lâm lúc này đã cứng ngắc, nghe Dương Thiến nói xong, hắn nhìn nhìn Dương Thiến. Nhưng không thốt ra được chữ nào. Nàng ta nói sai.

"Không có chữ là ta mù chữ sao?" Trọng Lâm hậm hừ với Dương Thiến.

"Thôi thôi, có gì tao phụ đạo cho mày." Lý Dương lại làm người giảng hoà. Nhưng Lý Dương cảm thấy Dương Thiến hôm nay có vẻ gì đó không ổn, cảm giác Dương Thiến nhìn Trọng Lâm, có gì đó khác lạ.

"Chiều nay tao qua nhà mày phụ đạo cho mày."

"Ờ, qua đi!"

"Tôi cũng đi." Dương Thiến chen vào.

"Biến!" Trọng Lâm không cho nàng tí sắc mặt nào.

"Ngươi..." Dương Thiến như cứng họng với Trọng Lâm.

Lý Dương nhìn lắc đâu, thầm nghĩ đây là cặp đôi oan gia. Nếu một ngày, hai đứa này thành một cặp, tao sẽ cho hai đứa mày đẹp mặt.

Reng...!

Tiếng chuông báo hiệu vào lớp. Trọng Lâm cùng Lý Dương vội vã vào lớp bắt đầu học.

Trọng Lâm vừa tò mò vừa căng thẳng. Lần đầu hắn tận hưởng cảm giác đi học. Trong ký ức toàn là ác cảm, nhưng tận hưởng thật sự, hắn chưa bao giờ được. Nên hắn rất tò mò.

Nhưng tiết học vừa bắt đầu được mười phút, hắn căng thẳng. Trên bục giảng, thầy giáo đang tụng thiên thư. Trọng Lâm mặt đổ mồ hôi hột, hắn đang nghe cái gì vậy? Một chút cũng không hiểu.

"Dương, thầy đang giảng cái gì vậy?" Trọng Lâm gọi nhỏ Lý Dương.

Nghe Trọng Lâm hỏi, Lý Dương cũng bó tay, tên này...

"Lý thuyết cơ bản, để thi tốt nghiệp, mày không hiểu hả Lâm?"

Trọng Lâm tội nghiệp gật đầu. Lý Dương bó tay, ca này khó.

Trên bục giảng, từng lời kinh văn của thượng thiên giáng xuống. Trọng Lâm đang phải chiến đấu với thượng thiên. Câu câu thành sát, thành binh, Trọng Lâm trong tâm đang phải chiến đấu với ngàn vạn kẻ địch.

Năm tiết học trôi qua. Trọng Lâm gục ngã. Hắn đã "trọng thương". Không phải như trong tưởng tượng của hắn, đi học là thế này thế kia. Mà lại như địa ngục, Năm tiết học như năm kiếp. Có một tiết hắn bị gọi lên làm bài. Hắn rất trực tiếp, em không biết làm, em không hiểu, cô đừng hỏi em. Cả lớp được một trận cười ra trò. Hắn thì ăn một con zero và đi kèm một bảng kiểm điểm.

"Tao không ngờ mày kém đến vậy luôn đó Lâm." Lý Dương cười khổ. Bạn hắn như bị đoạt xá, cái gì cũng không biết. Kiến thức cơ bản cũng không xong.

"Đồ vũ phu, đầu óc toàn cơ bắp." Dương Thiến tranh thủ đâm chọt Trọng Lâm.

Lần này Trọng Lâm đã trọng thương, hắn nào quan tâm nữa. Tâm hắn đang khóc. Kinh thư khó hiểu cỡ nào, hắn cũng giải được, cổ ngữ, thiên văn địa lý, tầm long, tụ khí... Tinh thông nhiều môn. Nhưng Địa Tinh đánh cho hắn trọng thương, không có cái nào dùng được. Cái gì định lý Phytagoras, định luật không gian, rồi lại một đống công thức hoá học, rồi lại bài toán gene.... Đây là cái gì kinh thư???

Một ngày đi học với Trọng Lâm cứ như vậy kết thúc. Bắt đầu hăng hái, kết thúc như người mất hồn, thất thểu rời khỏi trường học. Hắn hứa với mẹ hắn, hắn sẽ lấy bằng phổ thông cho mẹ của hắn, nhưng giờ đây... Chuyện này khó.

"Đúng rồi, tinh thần lực, tinh thần lực ảnh hưởng đến trí thông minh, ta chỉ cần tăng cao tinh thần lực, thì khả năng sẽ nhanh chóng học được mà thôi." Trọng Lâm bỗng nhiên bừng bừng phấn chấn. Hắn nhớ ra, mình có mấy điểm tiềm năng trên hệ thống, nếu toàn bộ tăng hết tinh thần lực, biết đâu hắn sẽ trở nên cực kỳ thông minh so với người bình thường.

Nói là làm, Trọng Lâm vội vã gọi hệ thống.

"Hệ thống, cho ta thông số."

Ting!

Khí huyết: 75/90.

Tinh thần lực: 5/10

Nội khí: 15/15

Linh khí: 0/10

Sinh mệnh chi khí: 0

Tiềm năng: +5

Hắn phát hiện ra hai cột mới, và 5 điểm tiềm năng.

"Tiểu Trí, sinh mệnh..." Trọng Lâm vừa định hỏi thì hắn bỗng nhớ ra, nào còn Tiểu Trí.

Hắn đã cố gắng quên đi hình ảnh đấy. Hệ thống cùng tiểu trí cùng nhau ngủ đông. Hệ thống cũng không còn đánh giá với hắn, chỉ đơn giản hiện ra số liệu. Toàn bộ các công năng khác như trộm bí kỹ biến mất. Tẩy luyện ma khí, trước kia cực kỳ nhanh thì giờ tốc độ như rùa bò, mà Trọng Lâm còn phải chính mình hút vào cơ thể, mới có thể tịnh hoá. Ngoài ra... không còn con chó luôn lải nhải bên tai hắn.

"Ha ha... sao phải làm vậy chứ" Trọng Lâm im lặng cười mỉm. "Ta sẽ tìm cách đưa ngươi trở về."

Bạn đang đọc Ta biết võ sáng tác bởi goncazy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi goncazy
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.