Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngày giỗ (1)

Tiểu thuyết gốc · 2275 chữ

"Anh Hảo" Dương Thiến buồn bã gọi Trần Hảo. "Hôm nay em không đi học, anh không cần đưa em đến lớp đâu, chúng ta chuẩn bị, đi ra viếng mộ mẹ thôi."

Dương Thiến hai mắt sưng đỏ lên, hốc mắt bắt đầu xuất hiện vầng đen như gấu trúc. Cô nàng cả đêm đã không ngủ, nàng khóc nấc khi nhớ lại lời Trọng Lâm cùng ánh mắt của hắn khi đấy. Đó là ánh mắt chán ghét đến tột độ, chỉ một chữ, thể hiện toàn bộ cảm xúc của hắn. Nàng suy nghĩ, hắn không cần nàng.

"Dương Thiến à Dương Thiến, giờ mày mới nhận ra, mày không là gì trong mắt người ta sao?"

Những hy vọng của nàng gần như sụp đổ hoàn toàn. Giờ đây nàng đờ đẫn, thầm nghĩ Trọng Lâm và nàng đã là hai đường thẳng song song. Từ giờ đến lúc tốt nghiệp, cả hai sẽ không còn gặp lại nhau nữa. Tâm trạng của nàng lúc này như chết lặng, không còn muốn suy nghĩ điều gì nữa.

Đau đớn trong tim. Đó là điều Dương Thiến cảm nhận lúc này. Gạt hết nước mắt, nàng cố gắng mỉm cười, hôm nay là giỗ của mẹ. Không thể để mẹ thấy mình như thế này.

"Vâng tiểu thư, mấy giờ bắt đầu?" Trần Hảo đáp lời.

"Gọi cho cha, tầm 9h chúng ta xuất phát."

Nói xong Dương Thiến trở lại phòng. Nàng cố gắng trang điểm cho mình thật tươi tắn.

...

"Này Dương, mày bị khùng hả? Bỏ học đi viếng mô?" Trọng Lâm kinh ngạc thốt lên.

"Thế mày muốn gặp Dương Thiến không?" Lý Dương hỏi ngược lại. "Không đúng không? Giờ này nàng ta đi học, chúng ta đi mới là hợp lý. Khỏi gặp. Không thì mày lại bảo tao lừa mày."

"Với lại... mày thích học hả?" Lý Dương tà tà cười.

Trọng Lâm nghe câu này, sửng sốt vài giây. Hắn im lặng, sau đó nói một câu làm Lý Dương muốn đứng hình.

"Ừ, tao muốn thi tốt nghiệp thật tốt."

Lý Dương hoàn toàn im lặng. Sau đó lấy tay sờ sờ trán của Trọng Lâm.

"Mày bị bệnh rồi phải không?"

"Biến!!!" Trọng Lâm gầm lên. "Giờ có đi không thì bảo? Không đi tao về đi học!"

"Đi đi, có cần goi Hồ Đại không?"

"Không... nó đang điên cuồng tập luyện. Cơ hội tăng thực lực mà. Còn vì sao điên cuồng thì mày biết đấy."

Lý Dương nhìn về hướng võ đường. Lúc này Hồ Đại đang trong phòng tập luyện riêng của Trọng Lâm, đang điên cuồng tập luyện. Ánh mắt hắn như một con dã thú. Lúc này Hồ Đại nào còn vẻ tí tởn như mọi khí, trong mắt hắn lúc này tràn ngập thù hận và điên cuồng.

Trọng Lâm ban cho hắn một cơ hội. Chỉ một quyển công pháp, hắn thấy khác biệt ngay lập tức. Điên cuồng nhất là hắn biến thành Dị Võ Giả. Chuyện này Trọng Lâm cũng há hốc mồm. Sao xung quanh toàn Dị Võ Giả không thế. Một người hai người là trùng hợp, nhưng một đám là bất hợp lý.

Trọng Cường, Lý Dương, Hồ Đại và chính bản thân hắn đều là Dị Võ Giả. Vì điều này hắn đã đem Hồ Đại ra lật không biết bao nhiêu lần. Hắn mơ hồ có một suy đoán, người thế giới này cực kỳ linh mẫn với linh khí. Hoặc có thể nói, người thế giới này, không có rào cản với linh khí, chỉ là có chìa khoá để mở cửa hay không mà thôi.

Nhưng Trọng Lâm không dám chắc chắn, hắn cần phải kiểm chứng lại.

"Đi thôi. Từ đây ra đấy, cũng mất tầm ba mươi phút đấy!" Trọng Lâm gọi Lý Dương.

...

Thật sự nếu đi xe, thì mười phút còn không đến. Nhưng Trọng Lâm lại yêu cầu đi bộ. Lý do là muốn Lý Dương bắt đầu rèn luyện thể lực.

Là một võ giả, không có thể lực không được. Nhưng Lý Dương phản đối, hắn bảo hắn là Dị Năng Giả. Kết quả bị Trọng Lâm lườm một cái, bảo không tập thì dọn đồ về nhà. Lý Dương im lặng nghe theo.

Rảo bước trên con đường phố, Trọng Lâm cùng Lý Dương đi không nhanh không chậm, Trọng Lâm giữ vững bước chân đều đều. Nhưng Lý Dương thì đã bắt đầu đầu đầy mồ hôi.

"Mày yếu quá đấy Dương." Trọng Lâm bình luận.

"Tao... tao... không... phải... phải quái vật... như... như... mày..." Lý Dương thở hồng hộc.

"Vậy nên mày mới phải cần tập thể lực." Trọng Lâm cười ha hả.

Trọng Lâm lúc này hoàn toàn thả lỏng chính mình. Hắn cố gắng bỏ đi hết những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu. Hắn muốn hôm nay là một ngày hắn từ bỏ tất cả. Chỉ muốn đi dạo.

Con đường đi ra mộ của mẹ Dương Thiến là thuộc khu nghĩa trang phía Bắc thành phố Khánh Nha. Cách nhà Trọng Lâm cũng tương đối, không xa không gần khi đi xe.

Cả quãng đường hắn quan sát mọi người, quan sát cảnh vật xung quanh. Đây là lần đầu tiên hắn chú ý đến xung quanh. Nơi này nhà cao tầng san sát. Mật độ dân số đông đúc, người sống chồng lên nhau. Khác xa so với Vẫn Tinh, tại Vẫn Tinh, kiến trúc vẫn là kiến trúc kiểu cổ. Cũng không có công nghệ như ở đây. Lúc đầu nếu không có ký ức có sẵn của Trọng Lâm Địa Tinh, thì chắc hắn đã lên cơn điên. Giờ này chắc hẳn đang trong nhà thương.

Trọng Lâm đi và nhìn, hắn thấy mọi người đang tất bật bận rộn cho buổi sáng. Đi làm, đi học, đi mưu sinh... Dòng người tất bật.

Trọng Lâm thầm lắc đầu.

"Đời người là bể khổ thật mà."

Đi một lúc đến chân núi dẫn lên nghĩa trang. Lý Dương sắc mặt tái mét, thở không ra hơi. Trọng Lâm thì khinh bỉ Lý Dương.

"Nghỉ một tí đi, giờ leo lên núi, tao sợ mày tắt thở."

"Mấy.. mấy giờ... rồi?" Lý Dương hơi thở đứt quãng. Hắn cảm thấy tim mình sắp ngừng đập đến nơi rồi.

Lúc đầu còn là đi bộ, nhưng dần dần, Lý Dương cảm giác phải chạy mới theo kịp Trọng Lâm.

"8h30... mày nghỉ ngơi đi, nhưng lúc này, vừa vận nội công tao đã hướng dẫn mày, vừa nghỉ ngơi, mày sẽ thấy điều kỳ diệu." Trọng Lâm cười ha ha

Với Lý Dương thì đây là đoạn đường xa nhất đời hắn từng đi bộ. Gần 10km, chỉ chạy trong 30 phút.

Lý Dương im lặng, hắn không muốn suy nghĩ nhiều. Giờ hắn cảm thấy suy nghĩ cũng đang đốt đi khối lượng calo khá lớn trong cơ thể.

Từng luồng linh khí nhẹ nhàng vờn quanh cơ thể của Lý Dương. Lần đầu tu luyện tại nhà Trọng Lâm, hắn cảm thấy đau muốn chết. Bây giờ lại cảm thấy như một luồng nước lạnh, đang làm tê liệt cơn đau của hắn. Chân đứng không vững, run rẩy từng cơn, giờ thì từ từ lặng dần, không còn cảm giác mỏi mệt nữa. Nhịp tim nhảy như trống cũng đang từ từ chậm rãi nhẹ nhàng lại.

Chỉ phút chốc, Lý Dương rơi vào trạng thái vong ngã (*). Cơn đau từ từ biến mất, hơi thở dần dần ổn định lại. Bỗng nhiên Lý Dương mở mắt. Hắn cảm thấy chỉ mới một thoáng trôi qua. Cơ thể hắn trở nên khoẻ mạnh hơn. Nội khí đề thăng một đoạn, thể trạng cũng được tăng cường.

"Chỉ một phút mà thật kỳ diệu." Lý Dương cảm thán.

Trọng Lâm đứng trên một vách núi đối diện. Hắn nhảy xuống bên cạnh Lý Dương. Mắt nhìn Lý Dương, đánh giá một phen.

"Cũng tàm tạm, xem như có tiến bộ. Nhưng mà chậm quá, gần cả tiếng đồng hồ!"

"Cái gì??? Gần cả tiếng? Không phải tao chỉ mới nhắm mắt lại rồi mở mắt ra liền thôi sao?" Lý Dương giật mình.

Trọng Lâm cười cười. Đây là bình thường, người nào vừa mới bắt đầu nhập định vong ngã đều như vậy hết. Đều cảm thấy chỉ mới thoáng qua chốc lát, nhưng không biết rằng tâm trí đã vong ngã thì còn gì là thời gian. Mở mắt đã là một giờ một ngày. Các đại cao thủ một khi linh quang loé hiện, bọn hắn bế quan vong ngã, một năm mười năm là chuyện bình thường. Nhưng đó là cao thủ, còn như Lý Dương, hắn mà vong ngã tầm bảy ngày là vong mạng ngay. Vậy nên thực lực càng thấp, thời gian vong ngã càng ngắn. Còn hiệu quả đạt được trong vong ngã, không tuỳ thuộc vào thực lực, nhưng chắc chắn sẽ có thu hoạch, nhiều ít thì do ý trời.

"Giờ khoẻ chưa?" Trọng Lâm dò hỏi.

"Tốt, giờ cho tao chạy hai vòng núi tao cũng chạy được." Lý Dương vỗ ngực cam đoan.

"Tốt, đường này lên mộ, mày chạy cho tao hai vòng, không cần quanh núi đâu." Trọng Lâm cười cười.

Lý Dương sắc mặt trắng bệch. Đoạn đường này đi bộ, một km là chuyện thường, chạy hai vòng lên xuống, là 4km, còn là dốc núi. Cái này là giết người chứ không phải chạy.

"Bớt ba xàm lại đi." Trọng Lâm khinh bỉ. "Đi làm công việc của mày đi."

"Rồi rồi, theo tao." Lý Dương dẫn đầu đi lên núi.

Trọng Lâm lửng thửng đi theo. Hắn vẫn đang cảm nhận câu thông linh khí xung quanh nơi này. Dù rằng cố gắng quên đi mọi việc, nhưng tu luyện đã thành bản năng. Bất kỳ lúc nào, Trọng Lâm cũng tu luyện.

"Đến rồi, phía trước là mộ của mẹ Dương Thiến." Lý Dương chỉ về ngôi mộ đằng xa.

"Tuỳ tiện, tao chỉ đi dạo thôi, mày muốn làm gì thì làm." Trọng Lâm từ chối cho ý kiến.

"Đã đến thì cùng tao thắp cây nhang, có chết ai đâu chứ." Lý Dương kéo Trọng Lâm đi.

Trọng Lâm tuỳ tiện đi đến, thôi thì đến nơi này, như lời Lý Dương nói vậy. Trọng Lâm cùng Lý Dương thắp nhang. Trọng Lâm thì chỉ qua loa cho xong, nhưng lễ nghĩ vẫn đầy đủ. Dù là người đã khuất, nhưng vẫn nên cho một chút tôn trọng vốn có.

Lý Dương thì cứ lẩm nhẩm gì đấy trong miệng. Trọng Lâm không hứng thú quan tâm. Hắn lặng lẽ nhìn quanh nơi này.

"Thật là một nơi phong thuỷ tốt." Trọng Lâm cảm thán. "Nhưng thật âm u."

"Mày biết phong thuỷ nữa hả?" Lý Dương tò mò.

"Biết một chút, tầm long điểm thạch cao minh thì tao không biết, nhưng mò chút linh thạch thì tao biết sơ sơ." Trọng Lâm cười cười.

"Linh thạch? Là cái gì thế?" Lý Dương tò mò. Từ hôm qua đến giờ, rất nhiều khái niệm mới được Trọng Lâm nhồi vào đầu Lý Dương, nên lúc này, Lý Dương không ngại hỏi. Không biết hỏi thẳng, khỏi đoán đau đầu.

"Không có gì, mày cứ nghĩ đó là thuốc tăng lực cho mày tu luyện đi." Trọng Lâm qua loa trả lời Lý Dương. Hắn cũng không biết nơi này có mỏ linh thạch hay không. Nhưng chắc chắn là có, vì nơi này linh khí quá dồi dào. Nơi nào có linh khí nhiều là nơi đó có mỏ linh thạch. Hắn đoán Địa Tinh phải có cực kỳ nhiều mỏ linh thạch, và phải là mỏ Đại Long may ra mới có mức linh khí dồi dào thế này.

"Mà nơi này, thật sự không tốt cho người mới như mày đâu, ít đến nơi này. Chờ đến khi mày có thể tuỳ ý điều khiển Quang Dị Năng bảo hộ cơ thể, thì hãy đến nơi này." Trọng Lâm khuyên bảo Lý Dương.

"Sao thế? Nhưng mà tao thấy không khoẻ khi đến nơi này thật. Trước đây không có." Lý Dương tò mò.

"Vì nơi này là tử địa, nơi tràn ngập tử khí, vốn dĩ khắc với thuộc tính quang minh của mày, mà mày chỉ mới vừa thức tỉnh dị năng. Bị linh khí áp chế là đương nhiên rồi." Trọng Lâm giải thích.

"Áp chế? Đối lập? Quang Minh, Tử Địa?" Một đống dấu chấm hỏi hiện lên. Lý Dương hỏi ngược lại.

"Thôi bỏ đi, nói chung là nhanh chóng trở về."

"Trọng Lâm?" Một giọng nói kinh ngạc từ xa vang lên.

....

(*) vong ngã: là trạng thái quên đi bản thân của mình, nhập tâm vào một việc, không còn chú ý đến xung quanh. Lúc này tính cảnh giác của cơ thể gần như là về 0.

Khác với vô ngã và bản ngã. Ngã trong phật giáo định nghĩa là cái tối. Hiểu đơn giản vô ngã là sống thành một người khác. Nhưng trong phật hay nói câu ví dụ là người bệnh tật sống như không bệnh tật là vô ngã là giác ngộ, là sống vui. Còn bản ngã là một ngã vô thức, bị động, hay có thể hiểu là bản năng của mỗi người, con người thật của mỗi người.

Có thể tìm hiểu thêm tại wiki về tự Vô Ngã, Vô Thường, Vô Vi - 3 pháp của phật giáo.

Bạn đang đọc Ta biết võ sáng tác bởi goncazy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi goncazy
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.