Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đột kích

Tiểu thuyết gốc · 2515 chữ

"Chấn Thiên, lần này, nhiệm vụ của cậu là bảo hộ cho người kia." Chú Đào đưa tay chỉ về phía giáo chủ của Tỳ Ma Phái.

"Cậu đi theo hắn, âm thầm bảo vệ nếu cần thiết, và theo dõi hắn."

"Hừ, phiền phức, sao không bắt hắn lại cho xong, theo dõi làm gì cho phiền phức?" Một thanh niên đầu trọc, mắt trái của hắn có hình xăm ngọn lửa màu đen bao hết một bên mắt của hắn.

Hắn là Chấn Thiên, một trong tứ đại chiến tướng dưới quyền của chú Đào. Tên này cũng là một trong các thí nghiệm thành công của phòng nghiên cứu dưới lòng đất. Nhưng bản tính của hắn là hiếu chiến hiếu sát. Tất cả chỉ vì tuổi thơ bất hạnh của hắn.

Hắn xuất thân vốn dĩ là ăn mày trên phố. Vô tình lây nhiễm ma khí, sau đó được chú Đào phát hiện và đưa về phòng thí nghiệm. Khả năng thích nghi với ma khí của hắn cực kỳ nhanh, nhưng đổi lại tính cách của hắn ngày càng hiếu chiến cuồng sát. Hắn luôn ám ảnh về chuyện khi đi ăn xin bị người xem như cỏ rác, đánh mắng hắn. Từ đó hắn đâm ra thù ghét và xem người khác cũng như cỏ rác. Nhiều nhiệm vụ đưa ra cho hắn, nếu không phải chú Đào cản lại kịp thời, hắn đã gây ra thảm sát, nhiều lần chính phủ đã vào cuộc điều tra hắn, nhưng sau mỗi lần như vậy, hắn đều biến mất không để lại dấu vết. Và những người của chính phủ theo vết truy đuổi hắn không biến mất theo thì cũng đã bị giết.

Hiện tại, trong phòng của Dị Năng Cục có bảng truy nã của hắn, hắn được liệt vào thành phần nguy hiểm cực đoan.

"Lệnh thiếu gia, cậu không muốn nghe cứ việc." Chú Đào không quan tâm.

Vừa nghe nhắc đến thiếu gia, Chấn Thiên trong đầu hiện ra khuôn mặt của một thanh niên tuấn tú, nụ cười rất hiền hoà và tính cách hay đùa với cấp dưới. Nhưng sau mỗi lần "đùa giỡn" của thiếu gia, không mất mạng thì cũng lướt một vòng quỷ môn quan. Bất giác hắn run rẩy, mồ hôi đổ ra như tắm, hắn im lặng không lên tiếng nữa.

"Thiếu gia cần thông tin về thánh điện, cậu theo dõi và lấy tin tức về cho thiếu gia." Chú Đào ra lệnh cho Chấn Thiên.

"Hừ!" Chấn Thiên quay lưng, ẩn thân vào xung quanh và tiếp cận mục tiêu.

...

Mặt trời đã bắt đầu lên cao, dòng người bên ngoài lại bắt đầu tất bật với một ngày mới. Người đi làm thì đi làm, người đi chơi thì đi chơi, vẫn có những kẻ thức đêm đang ngủ ngáy o o trên giường.

"Dương Thiến, con chuẩn bị xong chưa?" Dương Kỳ Vũ gõ gõ cửa phòng của Dương Thiến.

Dương Thiến vội vàng bừng tỉnh. Một đêm mất ngủ, lại còn khóc. Bất giác mệt mỏi nàng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

"Cha chờ con một chút, con ra ngay đây."

"Gần 9h rồi đấy con gái, cha ở dưới lầu chờ con nhé!"

"Vâng thưa cha!"

Dương Thiến vội vã chỉnh trang lại trang phục của mình.

"Dương Thiến ơi Dương Thiến, mày phải tỉnh táo, gặp mẹ không thể như thế này!"

Cố gắng thôi miên chính mình, làm cho mình ra vẻ là không sao. Sau đó nở một nụ cười thật tươi. Dương Thiến rời khỏi phòng và xuống lầu.

"Mình đi thăm mẹ thôi cha. Con rất muốn gặp mẹ." Dương Thiến nở nụ cười thật tươi.

Dương Kỳ Vũ nghe xong lòng bất chợt thắt lại.

"Đi thôi con."

...

"Giáo chủ, chiếc xe đã rời nhà, cha con Dương Kỳ Vũ cùng hai vệ sĩ đang trên đường hướng về phía nghĩa trang phía Bắc."

"Tiếp tục theo dõi, không được manh động, chờ đến nơi đã định."

...

Nhìn ngắm dòng người hối hả ngược xuôi, con phố đông đúc vào mỗi buổi sáng. Dương Thiến tâm hồn lại treo ngược nơi nào đó. Dù đã cố gắng nhắc nhở chính mình, quên đi hình ảnh Trọng Lâm, chỉ cần một ngày hôm nay thôi cũng được. Nhưng nàng không thể nào làm được.

"Tại sao vậy chứ? Tại sao bạn cứ gắt gỏng với mình? Mình xấu lắm sao? Hay mình làm gì sai để bạn phải như vậy?" Dương Thiến thầm nghĩ về Trọng Lâm.

Lại nhớ đến hình ảnh hôm qua khi Trọng Lâm nói một chữ biến. Dương Thiến lại muốn khóc. Nét mặt buồn bã đau khổ.

Dương Kỳ Vũ nhìn lướt qua Dương Thiến. Mọi năm, năm nào cũng vậy, mỗi lần đến ngày giỗ, Dương Thiến đều buồn bã. Nhìn nét mặt con đang buồn, hắn lại như bị cứa vào tim.

Dương Kỳ Vũ nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu con gái. Hắn im lặng, không nói câu nào, lúc này hắn không thể nói, cũng không biết nói sao. Trên thương trường, hắn như một con cáo, lời nói của hắn là vũ khí sắc bén nhất. Nhưng lúc này, vũ khí của hắn cứ như bị gãy.

"Con gái, mẹ không muốn thấy con cứ như vậy đến gặp mẹ đâu, hãy cười lên nào." Dường Kỳ Vũ cố nặn ra nụ cười thật tươi.

Dương Thiến cúi gầm mặt lại, nàng không muốn nói gì vào lúc này.

...

"Giáo chủ, xe đã đến gần nơi phục kích."

"Tốt lắm, mọi người chuẩn bị, thành công hay không là do lần hành động này. Vì Chân Thần!"

"Vì Chân Thần!"

Giáo chủ kích động tinh thần của các tín đồ. Nhưng lúc này, hắn không tại nơi phục kích, mà chỉ điều khiển từ khu nhà bỏ hoang. Toàn bộ liên lạc đều thông qua bộ đàm của giáo phái.

Đặt bộ đàm xuống. Giáo chủ thở ra một hơi, hắn nhìn sang ba người còn lại bên mình.

"Trưởng lão, bắt đầu rời đi thôi."

"Vâng giáo chủ."

"Mà ngươi, đến cả đại trưởng lão cũng cho đi luôn à?" Giáo chủ nhìn ba người, sau đó nói.

Ba người này, hai người là đệ tử của Giáo chủ và của Đại Trưởng Lão. Trong đoàn đi lần này, Tỳ Ma Phái có tổng cộng có hai Trưởng Lão, tên Trưởng Lão đang đi theo Giáo chủ là Nhị Trưởng Lão.

Nhị Trưởng Lão dưới lớp áo bào là vẻ mặt đau khổ. Hắn và Đại Trưởng Lão là hai huynh đệ kết bái, nhưng lại thân nhau như anh em ruột. Lần hành động này, vì để hoàn thành mỹ mãn, không ai phải nghi ngờ, hắn và Đại Trưởng Lão tranh nhau ở lại làm mồi cho giáo chủ thoát đi. Cuối cùng, Đại Trưởng Lão ở lại.

"Vì Giáo Chủ, Vì Chân Thần!" Nhị Trưởng Lão giọng nói run run.

"Được, ta hiểu tấm lòng của các ngươi. Đi thôi."

Giáo chủ để lại cả bộ đàm, ba người rời đi.

...

Đường lên nghĩa trang phía Bắc nằm ở gần một ngọn núi. Nơi này cực kỳ ít người đến, có thể nói là hầu như không có ai. Nơi này là nghĩa địa, ai rảnh ra đây chơi chứ? Trừ khi buổi tối, có vài cặp đôi muốn thử cảm giác lạ, hoặc vài người xa bờ cần bãi đáp làm liều vào đây xin vận may.

"Gần đến gặp mẹ rồi, vui vẻ lên nào con gái. Mẹ không muốn thấy hai cha con chúng ta buồn bã đâu." Dương Kỳ Vũ khích lệ Dương Thiến.

Dương Thiến nhìn xung quanh, bất chợt suy nghĩ.

"Đã đến rồi à?"

Suy nghĩ miên man không chú ý, xe đã đến gần nghĩa trang. Dương Thiến vỗ vỗ mặt của mình, sau đó cười thật rạng rỡ.

"Cha, cùng gặp mẹ nào."

Ầm!!!

Bất chợt phía trước một vật thể bay nhanh đến, nện thẳng vào xe của Dương Kỳ Vũ. Tên lái xe mất lái đâm thẳng vào lề đường. Sau đó lao nhanh đâm thẳng vào vách núi.

Trần Hảo trong xe vừa thấy vật thể lạ bay vào xe đã vội vàng cảnh giác. Hắn phá ghế xe, nhào ra phía sau, ôm chầm lấy Dương Thiến rồi đá văng cánh cửa xe.

"Nhảy ra ngoài!" Trần Hảo hét lớn lên.

Dương Kỳ Vũ phản ứng nhanh lẹ vội mở cửa rồi nhảy xuống xe, lăn vài vòng trên đất, quần áo rách nát, chân tay trầy xước. Với Dương Kỳ Vũ thì chuyện này hắn đã trải qua nhiều lần rồi, nên cũng không sợ hãi lắm.

Dương Thiến thì bất ngờ hoảng hốt, nàng đờ người ra không biết phải làm sao. Trần Hảo đã ôm nàng nhảy xuống xe. Trong hai cha con Trần Hảo ưu tiên bảo vệ Dương Thiến, vì nàng là con gái yếu đuối, còn Dương Kỳ Vũ thì trải qua chuyện này nên có kinh nghiệm.

Chiếc xe lao nhanh đến vách núi, đâm thẳng vào vách sau đó phát nổ. Tài xế lái xe không thể tránh thoát đã tử nạn.

"Kẻ nào?" Trần Hảo hét lớn lên.

Xung quanh không có tiếng động nào. Dương Kỳ Vũ vội vàng chạy đến bên cạnh Trần Hảo. Cảnh giác nhìn xung quanh.

...

"Tên nào là Dương Kỳ Vũ?" Tên giáo chúng của Tỳ Ma chịu trách nhiệm giao tiếp với Nguyễn Bân dò hỏi.

"Tên mập mạp ăn mặc sang trọng kia. Bọn ngươi giải quyết tên vệ sĩ và bắt tên kia là được, đứa con gái để cho ta." Nguyễn Bân chỉ chỉ Dương Kỳ Vũ.

...

Giáo chúng Tỳ Ma Phái xông ra. Toàn bộ đều trùm áo đen kín mít, không thấy mặt mũi. Trần Hảo cảnh giác nhìn bọn chúng.

"Kẻ thù?" Trần Hảo nhìn Dương Kỳ Vũ hỏi.

"Không biết! Chưa gặp bao giờ!" Dương Kỳ Vũ trả lời.

"Nhanh chóng liên lạc cứu viện. Một mình tôi sợ cầm cự không nổi." Trần Hảo nhận ra trong này có tên còn mạnh hơn cả hắn. "Gọi cho Dị Năng Cục."

Trần Hảo vứt điện thoại của hắn cho Dương Kỳ Vũ, vì Trần Hảo là Cổ Vệ, cũng thuộc quản lý của Dị Năng Cục nên hắn có số điện thoại của Dị Năng Cục.

Trần Hảo đánh giá xung quanh, toàn bộ đường lui đã bị bao vây, chỉ có cách chạy thẳng lên núi thì mới có hy vọng.

"Tôi sẽ mở đường, hai cha con anh chạy nhanh lên núi, tìm người cứu viện." Trần Hảo ra lệnh cho Dương Kỳ Vũ.

Vào những lúc như thế này, Trần Hảo toàn quyền quyết định. Dương Kỳ Vũ chỉ cần làm theo. Cả hai đã nhiều lần làm việc chung, đã tạo nên một loại tín nhiệm vô điều kiện. Chỉ cần lời Trần Hảo, Dương Kỳ Vũ sẽ nghe theo.

"Các ngươi là ai?" Trần Hảo quát lớn.

Giáo chúng Tỳ Ma nói ra một tràng, Trần Hảo cùng Dương Kỳ Vũ không hiểu gì hết.

"Ngoại quốc?" Trần Hảo ngạc nhiên. "Dương Gia có kẻ thù quốc tế sao?"

"Ta làm sao biết! Chắc là được thuê." Dương Kỳ Vũ khó hiểu.

....

"Nói nhiều làm gì! Bắt người đi. Nhanh lên, giáo chủ đang chờ chúng ta!" Đại Trưởng Lão ra lệnh.

Đại Trưởng Lão biết ngôn ngữ không thông, đánh đi, nói làm gì. Chỉ có ba người, bắt nhanh trở về là được. Đám giáo chúng Tỳ Ma Phái nghe lệnh, sau đó xông lên tấn công Trần Hảo.

"Chết tiệt!" Trần Hảo nhíu mày.

Không đợi Trần Hảo phản ứng, đã có bốn tên giáo chúng tấn công tới. Trần Hảo nhìn quanh có đến hơn mười người. Tên ra lệnh lại mạnh hơn hắn. Chỉ có thể bảo vệ hai cha con Dương Kỳ Vũ trốn sau đó gọi cứu viện.

"Chạy!" Trần Hảo quát lên.

Trần Hảo lao lên chống lại giáo chúng Tỳ Ma Phái. Bốn tên lao lên chỉ là tín đồ bình thường, thực lực yếu kém. Chỉ cần hai ba quyền, Trần Hảo đã đánh gục. Nhưng Trần Hảo chỉ càng lúc càng trầm trọng. Yếu kém nhưng thực lực cũng là Chức Nghiệp Giả cấp hai. Chuyện này, không đùa được.

Dương Kỳ Vũ vừa nghe Trần Hảo hét lên đã vội vã kéo Dương Thiến chạy lên núi. Dương Thiến lúc này sắc mặt trắng bệt. Nàng chưa gặp chuyện thế này bao giờ. Trước kia là bắt cóc, giờ thì ám sát. Dương Thiến sợ đến mức hồn vía lên mây. Chân tay cứng đờ. Dương Kỳ Vũ phải kéo nàng đi.

"Chạy nhanh lên, không có thời gian để thất thần đâu!" Dương Kỳ Vũ hét lên với Dương Thiến. Sau đó kéo nàng chạy.

Dương Thiến tỉnh hồn, vội chạy theo cha nàng. Nhưng chỉ mới chạy được vài bước, đã có ba tên giáo chúng Tỳ Ma Phái chặn đường. Trần Hảo theo phía sau, hắn lao lên trước hai cha con, cản lại ba tên giáo chúng.

"Tiếp tục chạy, Dương gia chủ gọi cứu viện nhanh lên."

Dương Kỳ Vũ nắm lấy tay của Dương Thiến, kéo nàng lách người qua Trần Hảo tiếp tục chạy trốn.

"Nhanh! Nhanh lên!" Dương Kỳ Vũ thở gấp gáp. Thân hình mập mạp của hắn lúc này lại nhanh thoan thoát trốn đi, nhưng sức chẳng bao nhiêu, chạy một chút đã bắt đầu thở gấp.

"Gần tới rồi! Gần tới rồi! Hy vọng trên núi có người." Dương Kỳ Vũ thầm nhủ trong lòng, vừa cố gắng cổ vũ chính mình.

Phía trước, có bóng người đang từ từ đi xuống núi. Dương Kỳ Vũ mừng thầm, có người, được cứu. "Hy vọng đông người, bọn chúng không dám ra tay."

"Thôi bỏ đi, nói chung là nhanh chóng trở về." Giọng nói từ người đó vang lên.

Vừa nghe giọng nói này. Dương Thiến chợt giật mình. "Là hắn, là hắn, tại sao hắn lại ở đây! Mà nơi đó là mộ của mẹ mình, khu đó chỉ có vài ngôi mộ mà thôi!"

Dương Thiến định thần nhìn lại, nàng cố gắng nhìn rõ người đang đi xuống là ai.

"Trọng Lâm!!!" Dương Thiến kinh ngạc la lên. Thật sự là hắn.

Tại sao vậy chứ? Tại sao bình thường hắn luôn tránh ta. Khi ta nguy hiểm hắn luôn là người xuất hiện đầu tiên để cứu ta! Tại sao vậy chứ?

Bất chợt Dương Thiến bật khóc.

...

p/s: Truyện ta vốn dĩ đăng bên truyenyy, hiện tại theo tiến độ thì chương mới nhất bên đấy là 77. Một ngày ta chỉ viết được một chương do không có thời gian. Vậy nên bên này ta sẽ up một ngày một chương. Mong mọi người thông cảm, và xem chương mới nhất tại truyenyy. Xin lỗi vì sự bất tiện này.

Bạn đang đọc Ta biết võ sáng tác bởi goncazy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi goncazy
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.