Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến Đường Chủ.

Tiểu thuyết gốc · 2481 chữ

Chương 64: Chiến Đường Chủ.

Hoả diễm trên người Trọng Lâm đã mất đi màu đỏ, mà chuyển thành màu đen, khí tức âm u lạnh buốt. Trọng Lâm lướt đến Đường Chủ, khi ngang qua Hạ Vũ, Hạ Vũ cảm giác lạnh cả người. Trọng Lâm chỉ lườm nàng trong phút chốc nhưng nàng lại cảm giác như bị một con hung thú liếc nhìn, cảm giác lạnh buốt toàn thân.

Trọng Lâm áp sát Đường Chủ, Hoả Diễm màu đen bốc lên, bao lấy quyền đầu của Trọng Lâm. Quyền quyền liên tục như ảo ảnh, liên tục đánh lên người Đường Chủ.

Quỷ Linh của Đường Chủ không dám áp sát Trọng Lâm, chỉ cần tới gần sẽ bị hoả diễm màu đen đốt cháy rụi. Đường Chủ tiếp nhận hoả diễm màu đen thiêu đốt, hắn đau đớn rít gào.

"Để ta xem nội khí của ngươi có thể cầm cự được bao lâu." Đường Chủ không né tránh, mà lấy quỷ khí bao vây lấy khắp cơ thể, cứng đối cứng cùng Trọng Lâm.

Không chiêu thức màu mè, không quyền pháp hay cước pháp hoa lệ, chỉ hai hình bóng màu đen, lao vào nhau, điên cuồng tấn công lẫn nhau.

"Nóng...nóng quá!" Trọng Lâm trong lòng thầm gào thét.

Cơ thể hắn như bị thiêu đốt, lực lượng điên cuồng tăng trưởng, cơ bắp hắn căng cứng như muốn nổ tung. Luồng nội khí trong cơ thể chạy loạn khắp cơ thể hắn. Chạy đến đâu tông kinh mạch hắn muốn nứt vỡ đến đấy. Hắn phải liên tục phát công để ép nội khí tuôn ra làm dịu cơ thể, nhưng lượng xả không bằng lượng cung, nội khí vẫn điên cuồng tăng trưởng.

Ma khí dần dần đi vào trong não bộ của hắn, xâm nhập sâu vào trong thức hải của hắn. Tại đây có một luồng ánh sáng trắng nhu hoà đang bảo vệ trung tâm não hải của, từ xa xa nhìn lại sẽ thấy một con chó đang ngủ trong luồng sáng trắng đó, nằm im bất động, ánh mắt nhắm tịt. Bỗng nhiên con chó khẽ rên một tiếng, sau đó một sức hút mãnh liệt dâng lên. Ma khí xung quanh lấy tốc độ nhanh như vũ bão tràn vào trong người con chó.

Trọng Lâm phát hiện đầu hắn như có một lỗ xả, ma khí liên tục tràn vào trong đầu hắn, sau đó biến mất. Trên trán của hắn dần dần hiện ra một hoa văn màu đen kỳ dị, không rõ hình dáng, lúc ẩn lúc hiện. Trên người hắn cũng dần dần hiện ra những hoa văn màu đen kỳ lạ, nhưng Trọng Lâm lúc này nào có để ý đến, hắn liên tục ra chiêu, tiêu hao nội khí. Chỉ cần dừng lại một lúc là hắn nổ tan xác ngay.

Cơ thể hắn dần dần tăng cường, Luyện Thể Cảnh Hậu Kỳ chạy nhanh đến Luyện Thể Cảnh Đỉnh Phong. Khí huyết sôi trào, tim đập thùng thùng như tiếng trống.

Thùm thụp!

Mỗi một lần tim đập là một lần khí huyết sôi trào lên, và có một lượng lớn mất đi, một phần đi vào tim, một phần cơ thể liên tục hấp thu. Máu của hắn dần dần sôi lên, chảy cuồng cuộn trong kinh mạch như dung nham, nhưng chỉ một lúc, màu đỏ rực của máu dần dần chuyển thành một màu đen huyền bí, thỉnh thoảng còn ánh lên một ánh sáng đen kỳ dị.

"Luyện Huyết Cảnh?" Trọng Lâm kinh ngạc, sao lại tăng nhanh đến thế?

Nội khí vẫn đang liên tục tăng lên, không có dấu hiệu dừng lại.

"Nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng mấy chốc ta sẽ đột phá Luyện Huyết Cảnh!"

Trọng Lâm vẫn điên cuồng tấn công Đường Chủ. Hạ Vũ nhiều lần tìm kiếm cơ hội muốn lao vào ám sát Đường Chủ, nhưng lần nào muốn hành động, cũng bị Trọng Lâm lườm một cái. Nàng run rẩy dừng lại.

Hạ Vũ lúc này trong tâm sinh ra một tia sợ hãi Trọng Lâm, cảm giác phải sùng bái, phải thuần phục hắn. Thanh kiếm của nàng, chỉ cần hướng về phía Trong Lâm, là sẽ có một nguy cơ sinh tử hiện ra trong đầu nàng. Như thể nếu thanh kiếm này đánh đến hắn, thì chính thanh kiếm này sẽ đâm chết nàng. Một suy nghĩ ngớ ngẩn, nhưng cứ luôn hiện ra trong đầu nàng.

"Sao nội khí tên này lại cuồn cuộn như vậy chứ!" Đường Chủ đau khổ chống đỡ.

Đường Chủ lúc này Dị Năng cũng tiêu hao rất nhiều, linh khí sử dụng dị năng của hắn không phải như các võ giả, có thể tự do điều khiển, mà hắn phải bị động tu luyện, hấp thu, dự trữ.

Dị Năng Giả hay Cổ Võ Giả đều như vậy, trước Thần Cấp, linh khí không thể tự động điều động, lên Thần Cấp thì có thể sử dụng nhưng không hiểu nó là cái gì, chỉ đơn thuần gọi đó là Thần Lực, còn trước Thần Cấp thì gọi đấy là Dị Năng Lực. Nhưng không ai hiểu được, toàn bộ chỉ là linh khí mà thôi.

"Ta tiêu hao hơn một nửa rồi, nhưng tên này vẫn dũng mãnh như vậy?" Đường Chủ tức giận nhìn Trọng Lâm

Trần Hảo vẫn đi lên tấn công Đường Chủ, đòn đánh không đau không ngứa. Chỉ phiền phức như con muỗi luôn vo ve bên cạnh. Đường Chủ tức giận vung chưởng, đánh Trần Hảo văng thật xa. Trần Hảo lúc này cũng đã nỏ mạnh hết đà, hắn hôn mê bất tỉnh. Hơi thở càng lúc càng mỏng, máu tươi trào ra như suối, bất kỳ lúc nào cũng có thể treo.

"Anh Hảo!" Trọng Lâm nhìn thấy, hắn hét lên.

Trần Hảo ma khí nhập thể, còn liên tục chịu đòn công kích của Đường Chủ, lúc này đã không còn đủ sức cầm cự. Ma khí đã ăn mòn toàn bộ cơ thể lẫn thần trí của hắn. Trần Hảo trọng thương nặng, hôn mê, không rõ sống chết.

"Phải nhanh chóng kết thúc."

Kinh mạch Trọng Lâm đã bị tổn thương nghiêm trọng, nội khí cuồng bạo vẫn không chấm dứt, vẫn đang tăng trưởng cực kỳ nhanh chóng.

Trong đầu Trọng Lâm, Tiểu Trí dần dần mở mắt.

"Năng lượng đã được kích hoạt, lượng dữ trữ đang được bổ sung." Một tiếng nói máy móc vang lên sâu trong não hải của Trọng Lâm, nhưng Trọng Lâm hoàn toàn không nghe thấy.

Tiểu Trí dần dần tỉnh lại, nhưng nó vẫn không thể hoạt động.

"Nhanh chóng giúp chủ nhân thu thập toàn bộ lượng ma khí tràn ra, kích hoạt sinh mệnh chi khí, trung hoà ma khí hoặc chặn đi đầu nguồn ma khí, nếu để tiếp tục tràn lan, chủ nhân sẽ bạo thể mà chết." Tiểu Trí ra lệnh cho hệ thống, nó không thể động đậy, nhưng đã có thể ra lệnh cho hệ thống.

Tiểu Trí lại tiếp tục nhắm mắt, chỉ vài câu nói nhưng có vẻ như là quá sức đối với nó. Nguồn năng lượng dự trữ vẫn đang được tích luỹ, chỉ là chưa được 10% so với lúc ban đầu.

...

Trọng Lâm quyền ảnh biến ảo, lúc này hắn dùng tốc độ nhanh nhất tấn công Đường Chủ. Quyền cước linh hoạt, mang theo hoả diễm màu đen thiêu đốt Đường Chủ. Nhưng cách biệt về đẳng cấp, dù Đường Chủ liên tục bị thương, nhưng vẫn không thể làm tổn thương quá nặng cho Đường Chủ.

Trọng Lâm nhìn sang Hạ Vũ, ánh mắt thầm ra lệnh cho Hạ Vũ. Hạ Vũ liếc nhìn Trọng Lâm, lại cảm giác phục tùng dâng lên. Nàng hiểu ý Trọng Lâm. Hạ Vũ lại tiếp tục ẩn mình.

Hạ Vũ là một sát thủ, nàng không thiện về cường công, nàng chỉ có thể ẩn núp, tụ lực làm một kích tất sát, sau đó phải lẩn trốn, bằng không người chết sẽ là nàng. Một kích địch không chết thì ta vong.

Trọng Lâm cận thân với Đường Chủ, hắn hắn quyền làm trảo, chuyển từ công kích sang khoá. Trảo công liên tục khoá lại hướng di chuyển của Đường Chủ.

Đường Chủ dù cố gắng tách ra khỏi Trọng Lâm, nhưng mỗi lần tách ra, một trảo như u linh lại hiện ra chụp lấy cổ của hắn. Tách ra không được, nhưng không tách không xong, càng gần người Trọng Lâm, Dị Năng Lực của hắn bị thiêu đốt càng nhanh, tốc độ thiêu đốt đã vượt quá khỏi khả năng phục hồi của Đường Chủ.

Thêm cả Đường Chủ đã bị trọng thương do Hạ Vũ ám sát lúc trước. Thương thế càng lúc càng nặng.

"Tiểu tử, đã vậy thì ta cùng người chết đi." Đường Chủ hạ quyết tâm, nếu lần này, Trọng Lâm không chết, hắn phải bị thiêu đốt đến kiệt sức. Linh hồn của hắn không chịu nổi thiêu đốt thế này.

Đau nhức liên tục công kích lên não của hắn, Đường Chủ nghiến răng nghiến lợi. Nhưng đòn công kích của hắn vào Trọng Lâm không phải không có tác dụng, Trọng Lâm cũng da tróc thịt bong, không chỗ nào nguyên vẹn, nhưng vì nội khí vẫn cuồng bạo quá mức, nên hắn như bất tử, đánh hoài không chết.

Đường Chủ hét lên, tụ hết toàn bộ u linh quỷ khí, kể cả quỷ linh của hắn, cũng hút vào cơ thể, tạo thành một vòng khí âm u đen kẹt quanh người. Đường Chủ lao lên ôm chặt lấy Trọng Lâm.

Quỷ khí lúc này hoà làm một thể với Đường Chủ, lực lượng ăn mòn tăng lên không chỉ một hai lần, mà tăng lên vượt bậc. Tốc độ thiêu đốt của hoả diễm màu đen không kịp so với tốc độ ăn mòn của Đường Chủ.

"Để ta xem ngươi chết trước hay ta kiệt sức trước!" Đường Chủ gầm lên.

"Thành thật mà nói, ngươi nói gì ta không hiểu!" Trọng Lâm gầm lại với Đường Chủ, hắn nhận ra Đường Chủ muốn cùng hắn so tiêu hao. Hắn mừng còn không kịp. Nhưng thật ra, tốc độ ăn mòn quá mạnh, nội khí của hắn gánh không nổi, khả năng cao hắn phải bị ăn mòn chết trước khi tên Đường Chủ bị kiệt sức.

Hạ Vũ luôn chờ đợi cơ hội. Lúc này khi này thấy Trọng Lâm cùng Đường Chủ quấn vào nhau thành một đoàn đen kịt, không còn nhận ra là ai với ai. Hạ Vũ cũng chần chờ, đây là cơ hội tốt, nhưng không phân biệt được địch với ta thì làm sao có thể tấn công được.

Thanh kiếm hướng về phía đoàn khí màu đen, một cảm giác run lẩy bẩy lại hiện lên.

"Thì ra là vậy!" Hạ Vũ như bừng tỉnh.

Nàng dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía Trọng Lâm và Đường Chủ.

"Giết!"

Một kiếm xuất ra toàn lực, càng đến gần, nàng bị ăn mòn càng nặng, da bắt đầu tróc ra, sưng lên từng cục mụn mủ, kiếm của nàng cũng như muốn hoen gỉ.

"Ăn mòn thật kinh khủng!" Hạ Vũ nghiến răng, cố nén đau đớn chém ra một kiếm.

Kiếm đâm sâu vào trong làm khí màu đen.

Phụt!..

Một tiếng kiếm đâm vào thịt vang lên. Hạ Vũ vui mừng, nàng chắc chắn đã đâm trúng Đường Chủ, đây là chắc chắn, vì khi nàng nâng kiếm lên, cảm giác sợ hãi dâng lên, nhưng quay sang hướng khác, cảm giác đấy mất đi, nàng chắc chắn hướng nàng sợ hãi là Trọng Lâm, cứ nhắm mắt tấn công hướng ngược lại là Đường Chủ.

Phán đoán của nàng chính xác. Làn khói đen dần tan ra, một kiếm của Hạ Vũ đã đâm xuyên người của Đường Chủ, nhưng cũng đâm nốt Trọng Lâm.

"Làm tốt lắm!" Trọng Lâm cười cười.

Hạ Vũ há hốc mồm, nàng vội buông tay cầm kiếm ra, một cảm giác run sợ lại dâng lên.

Trọng Lâm gầm lên, Đường Chủ bị Hạ Vũ đâm một kiếm, xảo thay kiếm lại đâm ngay đan điền của hắn, một thân sức lực đang dần trôi qua.

"Nghiệt chủng! Lại... là... ngươi!" Đường Chủ oan ức, hắn hai lần bị kẻ phản bội đâm trúng.

Hắn cảm thấy Trọng Lâm mới cần phải giải quyết đầu tiên, vì tên này khắc chế hắn, nhưng yếu đuối, có thể giết nhanh mặc dù cần tốn chút lực. Còn Hạ Vũ, chỉ cần xong việc thì Hạ Vũ hắn muốn nắn muốn giết thế nào chỉ là trong chớp mắt. Nào ngờ, sự việc vượt ra khỏi tầm kiểm soát của hắn. Tên kia thì đánh ngang tay với hắn, kẻ phản bội thì hai lần đâm hắn. Lần thứ hai thì nặng nề hơn, đâm ngay đan điền của hắn.

Đường Chủ quay đầu lại nhìn Hạ Vũ. Ánh mắt lạnh lẽo, căm tức, không cam lòng.

Trọng Lâm gầm lên, mặc kệ thanh kiếm vẫn đang đâm trên người, hắn dùng lực rút người hắn ra khỏi thanh kiếm, hai tay làm trảo tụ lực, đâm thẳng vào lồng ngực của Đường Chủ, dùng lực thật mạnh xé toạc người Đường Chủ ra. Lồng ngực thành một hang động thật to, có thể nhìn thấy cả trái tim đang đập. Trọng Lâm nhanh tay chụp lấy trái tim, bóp thật mạnh. Trái tim nát thành từng mảnh.

Đường Chủ sức cùng lực kiệt, máu tươi trào ra từ miệng như suối. Thêm Trọng Lâm bóp nát trái tim. Hắn chết không thể chết lại. Hắn không cam lòng, hùng đồ của hắn chưa thành, lại bị hai tên oát con chém giết tại đây. Chết không nhắm mắt.

Trước khi chết, ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Hạ Vũ, đây là kẻ khiến hắn chết oan ức nhất.

...

"Trọng Lâm, mày ở đâu!" Từ trên bầu trời, giọng của Nguyễn Long vang lên.

Người chưa đến nhưng tiếng nói đã đến.

"Đúng là lũ cơ quan nhà nước, hết việc mới tới!" Trọng Lâm ngã quỳ xuống đất thở hổn hển. Kinh mạch đau nhức, hắn như muốn ngất đi. Nhưng Trọng Lâm cắn lấy lưỡi, cơn đau xông lên, làm hắn tỉnh táo lại một chút.

Lúc này, trên núi vang lên một tiếng nổ mạnh. Một luồng ánh sáng thần thánh hiện ra, mang theo cả một tiếng hát lanh lảnh, nghe không rõ ràng, nhưng lại thần thánh.

"Quang Hệ Dị Năng Giả - Thần Thánh Chi Ca?" Nguyễn Long bất ngờ thốt lên.

Bạn đang đọc Ta biết võ sáng tác bởi goncazy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi goncazy
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.