Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện Xưa

Tiểu thuyết gốc · 2678 chữ

Diệu Âm Thành rộng vỏn vẹn chỉ hơn một triệu mét vuông chút xíu. Rất nhỏ so với phần lớn các thành trì khác ở Đại Lục Phi Thế.

Đa số các thành trì đều được nằm dưới sự quản lý của các quốc gia, tông môn, gia tộc và một số thế lực đặc biệt.

Nhưng Diệu Âm Thành thì không. Nó là thế lực cấp Thanh Đồng riêng lẻ không trực thuộc bất cứ thế lực nào.

Vị trí địa lý của nó mang tính chiến lược vì là một trong ba nơi ngay sát Hoang mạc Cự Lộc.

Nếu như chiến tranh giữa Đông Châu và Nam Châu được nổ ra, đây chính là địa điểm quan trọng cho bên nào chiếm được.

Nó có thể làm nơi tập kết binh lính, chất chứa lương thực hoặc dùng nó như là một cái bẫy để chôn vùi kẻ địch.

Nhưng vì sao một nơi như vậy lại không có ai để ý đến? Diệu Âm Thành sao dám tự tung tự tác phong cho bản thân sự tự do?

Đó là chuyện của hơn 300 năm trước. Khi đó Diệu Âm Thành còn chưa có tên là Diệu Âm Thành.

Trước cả khi đó từ lâu thì cả ba thành trì gồm Thủy Nguyệt Thành, Hắc Nha Thành và Tiêu Dao Thành- tiền thân của Diệu Âm Thành đều luôn nằm trong tranh chấp của Nam Châu và Đông Châu.

Nam Châu nói phần hoang mạc Cự Lộc, Thủy Nguyệt Thành và Hắc Nha Thành đều là thuộc về Nam Châu.

Đông Châu thì đơn giản là muốn tất. "Tranh chấp cái gì cơ? Tất cả vốn là của Đông Châu."

Rồi cả những xung đột khác giữa hai bên cứ thay nhau kéo đến. Chiến tranh cũng chỉ là điều sớm hay muộn.

Cho đến hơn 300 năm trước, những thế lực từ cấp Bạch Kim trở xuống bắt đầu không chịu nổi cái không khí quá áp lực này.

Bọn họ quá bức bí, đầu óc ngày nào cũng căng lên như dây đàn. Thế là chiến sự được bộc phát.

Những trận đánh lớn nhỏ không khiến những cái đầu nóng nguội xuống, ngược lại làm cho cơn hận thù bên trong càng sâu.

Chiến trường trải dài từ khu vực ba thành trì cho tới hết hoang mạc Cự Lộc. Hai bên cứ ta chạy ngươi đuổi, ta giết ngươi ngươi giết ta.

Rồi thì cũng đến lúc những thế lực cấp Trường Sinh và Vĩnh Hằng cũng chẳng ngồi im được nữa mà tham gia vào.

Chiến trường lập tức hóa thành địa ngục trần gian.

Pháp lực bay đầy trời, lửa cháy tan hoang, những trận chiến vũ khí lạnh có cả vài triệu người chết, những Chiến Hồn khổng lồ gục xuống, v.v...

Những hình ảnh đó ở đâu trên chiến trường cũng có thể bắt gặp.

Dân chúng trong ba thành trì cuộc sống lầm than, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.

Tất cả chìm vào trong một vòng xoáy mang tên "Tuyệt Vọng" mà không thấy lối ra hay một cái kết thực sự.

Cho đến một ngày... một vị cường giả tuyệt thế xuất hiện.

Người này mang sức mạnh được đồn đoán đã đạt đến tột cùng của cảnh giới tầng thứ ba.

Hắn dùng sức một mình ép những người lãnh đạo cao nhất thuộc hai bên phải ngồi vào bàn đàm phán.

Không ai biết rốt cục cuộc đàm phán đã diễn ra thế nào, tất cả những kẻ tham gia đều không hé nửa lời.

Một hiệp định đình chiến được đưa ra, vài tuần sau Nam Châu và Đông Châu đã đồng loạt hạ lệnh rút toàn bộ lực lượng về.

Chưa hết, ngay sau đó không lâu một bóng người hiện ra bên trên Tiêu Dao Thành, giọng nói xa xăm mà hùng mạnh cất lên:

"Thấy những người dưới đây chứ? Ta có thể khiến cho con cháu, đệ tử của các ngươi cũng trở nên như vậy. Nhưng điều này là vô nghĩa."

Không có ai đáp lại, bóng người biến mất. Chẳng ai biết chủ nhân thật sự của giọng nói ấy.

Đó được cho là lời răn đe gửi tới những kẻ cầm đầu các bên từ vị "Đấng Cứu Thế" kia.

Cả Nam Châu và Đông Châu đều công nhận ba thành trì Thủy Nguyệt, Hắc Nha và Tiêu Dao trở thành độc lập.

Tiêu Dao thành đổi tên thành Diệu Âm Thành để như nhớ về câu nói huyền thoại đó.

Tới đây chiến tranh kết thúc!

----

Gấp lại quyển sách lịch sử của Diệu Âm Thành mới mua trên tay, Minh Nhất đưa tay lên sờ cằm.

Chuyện này có độ tin cậy bao nhiêu hắn cũng chả biết được.

Thay vì giải thích nó lại càng như đưa ra thêm cả một tá câu hỏi.

Đông Châu và Nam Châu rốt cục chỉ đơn giản chiến tranh? Hay còn tranh giành cái gì khác?

Vị Đấng Cứu Thế kia là ai?

Tột cùng sức mạnh của cảnh giới tầng thứ ba là gì?

Liệu cả ba thành trì đều đã được tự do thật sao? Hay vẫn luôn bị tranh chấp trong kiềm chế?

Minh Nhất không biết, cũng chẳng có bản lĩnh để biết. Ít nhất là bây giờ không có.

Hắn dừng chân trước một cánh cổng lớn, bên trên treo tấm biển lớn ghi sáu chữ:

"Công Hội Thợ Săn Nhất Thống"

Hai bên cửa có hai đầu Kỳ Lân đặt đối diện nhau. Ở chính giữa cổng có ký hiệu vô số bàn tay đang vươn ra nắm lấy một thanh đại kiếm.

Là tên cũng như biểu tượng của công hội thợ săn này- Nhất Thống.

Minh Nhất đẩy cửa bước vào trong, trước mặt hiện ra cái sân nhỏ dài rộng không quá hai chục mét.

Vài tầm tấm bia đá lớn màu đen được dán chi chít giấy tờ bên trên. Đại sảnh ngay sau rộng lớn, cửa mở toang.

Bên trong có mấy chục thợ săn đứng ngồi đủ tư thế trò chuyện lẫn cãi vã.

Giây phút Minh Nhất bước vào rất nhiều đôi mắt nhìn đến rồi lại quay đi. Cái đầu trong tay hắn kích thích bản năng "săn mồi" của họ một chút.

Minh Nhất bước thẳng đến bàn tiếp khách nhân. Tiếp đón hắn là một nữ tử.

Liếc nhìn nàng khiến Minh Nhất thấy hơi kinh dị. Một thân váy dài màu xanh nhạt, tóc dài đến thắt lưng. Tuổi tác chắc hơn Minh Nhất vài ba tuổi.

Dáng người thướt tha lại cân đối. Gương mặt xinh đẹp mang theo nét tinh nghịch. Là một mỹ nhân vạn người khó có một.

Minh Nhất thì chẳng quan tâm nàng đẹp hay không. Chỉ là nàng có vẻ... rất mạnh?!

Nhìn linh khí trên người nàng hắn tưởng là một Dẫn Linh mới nhập môn. Nhưng để ý kỹ thì lại thấy uy hiếp như có như không trực chờ.

Người này... rất không đơn giản.

Nữ tử nhìn về phía Minh Nhất, cất lên tiếng nói như chuông bạc:

"Vị khách nhân này đến là lĩnh thưởng qua công hội của chúng ta sao?"

Bằng trực giác của mình, nàng đoán được Minh Nhất không phải một thợ săn mà giống như một người vô tình hoàn thành nhiệm vụ đến đây lĩnh thưởng vậy.

Chuyện này không hiếm ở các Công hội Thợ săn. Bất kỳ ai hoàn thành những nhiệm vụ công khai đều có thể đến nhận thưởng.

Chỉ là sẽ thấp hơn khi đem lên so với các thợ săn thuộc về công hội đó.

"Ta đến đưa tin về nhiệm vụ tên Liệp Huyết."

Tiếng nói Minh Nhất vừa dứt thì không gian xung quanh bỗng im lặng một chút. Rất nhiều chú ý hướng về phía hắn.

"Ồ? Khách nhân đem đến tin tức gì?"

Nữ nhân đối diện hơi kinh ngạc, chính nàng cũng là một trong ba người tới đây vì việc này.

Minh Nhất đặt cái đầu đang cầm lên trên bàn, tiếp đó hắn đặt ba Huy hiệu Thợ săn của ba người Vũ Vạn Đình lên.

"Toàn bộ đều chết cả, từ thợ săn đến con mồi."

Rồi Minh Nhất tóm tắt lại chuyện đã xảy ra, từ lúc gặp hai tên Dẫn Linh tới lúc giết chết tên Nội Cương cảnh "mắc bệnh" kia.

Xong xuôi hắn chỉ đứng nhìn không nói thêm một lời nào nữa, một tay gõ bàn.

Những thợ săn lúc đầu còn hứng thú giờ cũng hết. Với họ thì chuyện sống chết cũng không còn quá là quan trọng.

"Ta đã hiểu, vậy là ngươi đến nhận thưởng nhỉ? Nếu theo quy định thì là sáu phần."

Sáu phần đã là rất nhiều, tưởng tượng ngươi làm một việc không liên quan gì đến ngươi xong lại còn được lợi, rất là thơm!

Minh Nhất không đả động ngay đến thưởng phạt mà nói ra mục đích đến đây:

"Ta muốn gia nhập nơi này thì cần những gì?"

"Gia nhập với chúng ta? Trở thành một thợ săn?"

Đối phương thần sắc có phần ngạc nhiên hỏi lại Minh Nhất. Còn có kiểu này? Tên nhóc này nghĩ vô tình hoàn thành một nhiệm vụ là có thể làm một thợ săn?

"Đúng!"

"Ui cha cha!"

Miệng của nữ nhân này nhếch lên thành đường cong tít, hơi có ý trêu ghẹo:

"Vị công tử ca này đã có kinh nghiệm săn đuổi thứ gì bao giờ chưa?"

"Không có!" Minh Nhất nghiêm túc lắc đầu.

"Vậy đã giết bao nhiêu người rồi?"

Vài tiếng cười vang lên, đám thợ săn không cười Minh Nhất mà cười câu hỏi của nữ tử.

Bọn họ hơi đoán ra nàng là ai. Không biết hôm nay tại sao nàng lại giở chứng trêu thanh niên này.

Minh Nhất không thấy có gì buồn cười, hắn chớp chớp mắt vài cái nói ra:

"Năm người! Là năm trên sáu người liên quan đến nhiệm vụ mà ta vừa kể."

Tiếng cười xung quanh ngừng lại, một vài người nhìn kỹ Minh Nhất, bao gồm cả nữ tử trước mặt.

Nguyên bản nàng đang có ý định trêu ghẹo người thanh niên đeo mặt nạ này, nhưng nàng nhận ra hắn đang rất nghiêm túc.

Mà hình như đúng là từng có tiền lệ giống như thế? Có nên cho hắn gia nhập hay không?

Sắc mặt nàng hơi suy tư rồi quyết định: Cái gì không tự quyết được thì đi hỏi ý kiến phụ huynh! Đúng vậy! Hỏi cha nàng!

"Ở đây đợi ta một chút, ta sẽ quay lại ngay thôi."

Bỏ lại một câu nàng quay đi để lại một cái bóng lưng cùng Minh Nhất vẫn đang không hiểu chuyện gì cho lắm.

"Xem ra tìm một nơi gia nhập cũng không phải dễ dàng." Minh Nhất khẽ cảm khái trong lòng.

Chưa đến một khắc đồng hồ người kia đã quay lại. Lần này nàng đã không có ý trêu chọc Minh Nhất nữa, chỉ khẽ vẫy tay nói:

"Ngươi đi theo ta đi."

"À ta tên là Lăng Thanh Thiền." Nàng bổ sung thêm một câu

"Chào ngươi! Lăng Thanh Thiền." Minh Nhất kiệm lời.

----

Minh Nhất đi theo Lăng Thanh Thiền xuyên thẳng qua đại sảnh vào hậu viện. Không gian bên trong là một mảnh đất trồng đầy cây cối.

Phía cuối là một ao cá cùng một con đường nhỏ dẫn tới một căn chòi hình lục giác, bên trong có sẵn ba người đang đợi.

Một người đang ngồi xổm quay lưng lại bên mép ao cho cá ăn không rõ tuổi tác.

Hai người còn lại đang đánh cờ. Một trong hai là gã nam tử khoảng ba mươi tuổi có chút âm nhu.

Mắt hắn tập nhìn chăm chú lên bàn cờ, mồ hôi túa ra trên trán.

Còn lại chính là một lão giả tầm sáu mươi tuổi mặc bộ đồ trông như của thầy tướng số, miệng đang nở một nụ cười rất hiền lành.

"Phụ thân! Ta đã dẫn người đến rồi này!"

"Đợi một lát!"

"Phụ thânnnn!!"

"Rồi rồi ta xong rồi."

Lão giả cười nói, hắn đặt một quân cờ xuống! Và rồi thắng! Thắng triệt để! Không thừa một đường nào nữa cho đối phương.

Nam nhân kia ôm đầu:

"Sao ngài bảo nhường ta cơ mà? Nhường kiểu gì ván này còn thua khó coi hơn..."

Rồi hắn quay sang bắt lời với Minh Nhất:

"Ây dô! Vị tiểu ca mà Thanh Thiền cô nương nói đây à? Trông thật bí ẩn nha!"

Minh Nhất nghĩ nghĩ rồi tháo mặt nạ xuống, vuốt lại vài sợi tóc rủ xuống trán nói:

"Ta là Lý Minh Nhất. Hân hạnh được gặp các vị. Ta muốn gia nhập Công hội Thợ săn Nhất Thống."

Trừ tên vẫn đang cho cá ăn không quan tâm chuyện gì kia thì cả ba người đều nhìn về Minh Nhất.

Lão giả giơ tay ra hiệu mời:

"Ồ? Lý Minh Nhất sao? Mời ngồi. Chúng ta từ từ nói."

Có vẻ ở đây hắn là lớn nhất. Minh Nhất theo hướng tay đối phương ngồi xuống một cái ghế. Lăng Thanh Thiền cũng ngồi xuống.

Lão giả chỉ tay vào Lăng Thanh Thiền và người nam tử đang ngồi cùng bàn nói rằng:

"Lão phu tên là Lăng Đằng Viễn, là phụ thân của nàng. Còn đây là Trần Duyên-lâu chủ của phân bộ này cũng như là thợ săn giỏi nhất ở đây."

"Ra mắt tiền bối cùng Trần Duyên lâu chủ."

Minh Nhất khẽ chắp tay chào, thông qua giới thiệu mà hoàn tất suy đoán về thực lực của mấy người trước mắt.

Người ngồi bên mép ao là yếu nhất trong bốn người. Liếc nhìn đã biết đây là một Nội Cương tiểu thành.

Tuy vậy hắn chắc chắn mạnh hơn tên Nội Cương tiểu thành mà Minh Nhất đã giết.

Xếp sau đó là Trần Duyên, một Ngoại Cương đỉnh phong. Cái này hắn đoán ra nhờ đọc lướt qua về thông tin phân bộ này cũng nhìn linh khí trên người đối phương.

Linh khí trên người Trần Duyên đang trực chờ như muốn sôi lên cho Minh Nhất cảm giác uy hiếp rất mạnh.

Như vậy thì Lăng Thanh Thiền sẽ là Tâm Kính cảnh. Trực giác nói cho hắn biết nàng mạnh hơn Trần Duyên.

Cộng thêm Minh Nhất vẫn thấy vài tia linh khí trên người nàng dù rất nhạt. Chắc là mới đột phá gần đây xong. Nếu không chắc hắn chẳng thấy gì.

Còn lão giả tên Lăng Đằng Viễn... Minh Nhất hoàn toàn chẳng nhìn ra cái gì. Y như một người thường.

Đây là cảm giác lừa dối. Khi nào một người mạnh hơn ngươi quá nhiều thì ngươi sẽ vô ý thức xem nhẹ sự tồn tại của người đó.

Lăng Đằng Viễn có lẽ là một cường giả Hư Huyễn cảnh, thậm chí là cao hơn. Minh Nhất đoán thế.

Trần Duyên đang định mở miệng tiếp tục thì âm thanh quái dị vang lên:

"Tội cho mấy đứa nhỏ này thật. Đã hai phút không có ăn gì nên lại ngoi lên."

Là tên đang cho cá ăn kia cuối cùng cũng chịu mở miệng. Không khí đột nhiên im lặng đến tiếng kim rơi cũng nghe được.

Nhận thấy không đúng lắm nên hắn đã quay người lại, xua xua tay cười hề hề nói rằng:

"Ấy không đừng để ta! Các ngươi cứ tiếp tục nói chuyện. Coi ta như một con ruồi là được!"

"À không đúng! Ta không có ăn phân giống như ruồi."

"Không không không, đừng nhìn ta quái dị như thế."

Cuối cũng trông ra hắn là một thanh niên. Chỉ là... ngôn từ hơi không được ổn cho lắm.

Bạn đang đọc Ta Bước Ra Từ Lăng Tẩm Trong Hoang Mạc sáng tác bởi Tổ_Sư_Gia_ThằngAdmin
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tổ_Sư_Gia_ThằngAdmin
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.