Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giang Lạc Huyên

Tiểu thuyết gốc · 2109 chữ

Người từ trong xe nói vọng ra thu hút chú ý của Minh Nhất. Hắn nghĩ thầm giọng nói còn rất dễ nghe, không biết dáng vẻ ra sao.

"Ấy tiểu thư! Người không nên ra ngoài!" Vị phu xe hơi chần chừ nói.

Âm thanh dịu dàng nhưng chứa đựng hàm ý không thể từ chối của người kia lại tới:

"Không có việc gì, để ta ra cảm ơn hai vị ân công."

Rèm cửa xe khẽ được kéo lên, một thân hình nhỏ nhắn bước ra, một cái đầu hiếu kỳ cũng thò ra theo.

Nữ tử bước xuống đứng trước xe, khẽ cau mày nhìn qua "thảm án" của hai người Minh Nhất gây ra.

Tuổi chỉ mới đôi mươi, một thân váy hồng nhạt thêu những bông hoa đầy màu sắc. Suối tóc đen rủ xuống xõa qua cả hai vai.

Một gương mặt yêu kiều, tinh xảo, hơi có trang điểm nhẹ, mắt đen tròn linh động.

Chỉ là sắc mặt nàng có hơi trắng xám như đang bệnh khiến cho người ta nhìn mà nổi lên thương xót.

Nàng khẽ khom người, hai tay chắp lại ôn nhu nói rằng:

"Tạ ơn hai vị công tử hiệp nghĩa ra tay cứu mạng. Không biết tôn tính đại danh của hai vị?"

Minh Nhất nghe tới đây không hó hé gì, chỉ nhìn về phía Độc Cô Việt, chuẩn bị sẵn sàng vắt chân lên cổ chạy.

Hắn vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt Độc Cô Việt tự giới thiệu là hình ảnh "đặc sắc" như nào, bây giờ sợ mất mặt lây.

Còn tốt là cái hình ảnh đó nó vẫn chưa xảy ra. Độc Cô Việt vuốt vuốt tóc, khẽ chỉnh lại y phục hắng giọng.

"Tên tuổi chúng ta không có quan trọng. Chỉ là người trong giang hồ gặp chuyện bất bình rút đao bỏ chạy... à nhầm, tương trợ."

"Ân công không nên trêu chọc tiểu nữ."

Cô nàng này vẫn rất nhẹ nhàng mà đáp.

"Đùa chút thôi! Bọn ta chỉ đi ngang qua, ta là Độc Cô Việt, đây là Lý Minh Nhất."

Độc Cô Việt không biết từ đâu lấy ra một cọng rơm ngậm vào miệng, trông dáng vẻ rất vô lại.

"Tiểu nữ là Giang Lạc Huyên, may mắn được hai vị giúp đỡ."

"Không có, chúng ta..."

"Tiểu thư người không nên mất cảnh giác, giữa chốn này lại có sơn tặc chặn cướp, rồi lại nhảy ra hai tên này.

Ai biết bọn chúng có ý đồ xấu hay không!"

Tiếng nói có phần chanh chua vang lên tử cửa xe.

"Tịch Nhi không được vô lễ!"

Giang Lạc Huyên nhẹ giọng quay lại trách mắng kẻ vừa lên tiếng nhưng đã bị phản pháo lại ngay:

"Tiểu thư phải có lòng cảnh giác với người lạ. Hai kẻ này nhìn kiểu gì cũng không phải người tốt."

Độc Cô Việt nhảy tưng tưng như chuột túi đến bên cửa xe, hắn thò tay lôi cái kẻ từ trên xe xuống chỉ nghe vài tiếng "a.. thả ta ra!"

Là một thiếu nữ chừng mười tám vận đồ nha hoàn, hai bím tóc tết hai bên nhìn rất đáng yêu.

Giây phút nhìn thấy nàng ánh mắt Minh Nhất khẽ lóe lên dị sắc, nha đầu này trông còn rất thông minh nha.

Lại còn chúng ta không phải người tốt?

"Chuyện này bắt đầu thú vị rồi đây." Hắn nghĩ thầm.

"Chúng ta mà phải diễn cái trò anh hùng cứu mỹ nhân cũ rích đấy à? Thích thì bắt cả ngươi lẫn tiểu thư ngươi đi luôn!"

Độc Cô Việt đưa ngón trỏ và ngón cái nắm lấy cằm của nha hoàn kia nói.

"Mà thôi, ta không có hứng thú với tiểu hài tử." Hắn cười hề hề nói thêm.

"Các ngươi... các ngươi là người xấu!" Nha hoàn tên Tịch Nhi giãy giụa chạy ra ngoài.

Minh Nhất hỏi chấm đầy đầu. Liên quan gì ta? Ta một câu cũng không có nói đâu?

"Xin hai vị thứ lỗi cho Tịch Nhi vô lễ, tiếc là không biết lấy gì để báo đáp. Không bằng..."

"Không cần báo đáp, cho đi nhờ một chuyến là được, nhìn xe các ngươi là tới Giang gia ở Thủy Nguyệt Thành? Bọn ta cũng đang trên đường tới đó."

Độc Cô Việt giơ tay cắt ngang Giang Lạc Huyên rồi nháy mắt ra hiệu cho Minh Nhất.

Minh Nhất nghiêng nghiêng đầu biểu thị tùy ý, hắn cũng rõ ràng chút thâm ý của Độc Cô Việt.

Bây giờ nếu "kẻ địch" thuê sát thủ thì còn dễ chặn đánh, một hai tên xử lý rất nhanh.

Chứ mà giờ thêm vài lượt sơn tặc nữa thì làm như nào? Nguyên cái kiểu chui ra đánh lộn như hồi nãy cũng rất lạ đời.

Mà đến cả địch nhân là ai cũng không biết, chẳng rõ đối phương sẽ chơi bài gì.

Sơn tặc chặn đường chắc chắn chỉ là món khai vị.

Cả phu xe lẫn nha hoàn kia đều là người thường, Giang Lạc Huyên thì mới là Dẫn Linh tiểu thành, hơn nữa còn trông "ốm yếu bệnh tật".

Cái tổ đội này không phải là yếu, mà là vô hại, cách tốt nhất là đi cùng cho nhanh.

Đây đã là hạ sách, nhưng không còn cách nào tốt hơn. Không thể mỗi lần đều nhảy ra xong tàn sát xong hô lên "a chúng ta lại gặp mặt" được.

"Đã hai vị cũng đến Thủy Nguyệt Thành vậy xin cùng đi, đến đó ta mời một bữa coi như thâm tạ lần này."

Giang Lạc Huyên chỉ hơi bất ngờ rồi nhìn hai người thành khẩn nói.

"Ồ còn được ăn chùa uống chùa à? Tuyệt vời!" Độc Cô Việt gật gù.

Nha hoàn Tịch Nhi vẫn đang phản đối nhưng đã bị Độc Cô Việt xách cổ vứt lên trên xe.

Kế hoạch đi nhờ tuy hơi gượng gạo nhưng đã thành công.

Sau một hồi thương thảo thì Độc Cô Việt chui vào ngồi cùng xe, Minh Nhất ngồi bên ngoài cùng phu xe, này vừa đúng ý Minh Nhất.

Trong xe vang lên tiếng chửi lộn đều đều của nha hoàn cùng Độc Cô Việt.

Đấu võ mồm với tên đó là ngại đời chưa đủ phiền.

Minh Nhất ngồi ngoài hoàn toàn không để ý, lão tử bị điếc, lão tử không nghe thấy gì.

Lão phu xe chỉ trầm mặc đánh xe đi không nói một lời.

----

Xe ngựa từng bước chậm rãi nhưng vững chắc tiến lên.

Minh Nhất tấm tắc lấy làm lạ, hai con ngựa này cũng khỏe quá chứ, kéo năm người mà đi vẫn như không.

"Đây là Thiên Lý Mã, tuy không có huyết mạch yêu thú đặc biệt gì nhưng được lai tạo để đi xa và chịu nặng rất tốt."

Người phu xe nhìn ra Minh Nhất tò mò liền hơi mỉm cười giải thích.

Với hắn thì kẻ đeo mặt nạ ngồi cạnh này chỉ hơi trầm mặc chứ không đáng sợ. Chẳng bù cho tên ngồi trong xe, mồm mép liên tục.

"Đa tạ." Minh Nhất nhàn nhạt trả lời.

Phía sau xe tiếng mắng chửi đã im bặt đổi lại thi thoảng cười khúc khích.

Độc Cô Việt bịa chuyện kể với Giang Lạc Huyên và Tịch Nhi để làm sôi nổi không khí.

Cái gì mà hắn và Minh Nhất là bạn tốt từ nhỏ, thân đến mức mặc chung một cái quần.

Lần ấy không may cả làng bị hỏa hoạn chết hết còn mỗi hai bọn hắn.

Sau đấy cả hai kết bạn đi phiêu bạt khắp nơi du lịch, lần này nghe nói Thủy Nguyệt Thành non nước hữu tình liền muốn tới xem.

"Sao ta không biết? Còn có vụ đấy luôn? Ta sẽ không bị mất trí nhớ? Độc Cô Việt với ta thân nhau đến vậy?"

Những câu chuyện được bịa ra làm chính Minh Nhất cũng tự hỏi một đống trong đầu.

"Mà Giang gia ở Thủy Nguyệt Thành cũng là gia tộc có tiếng, trên xe các ngươi cũng có biểu tượng của họ, sao lại không có lấy một hộ vệ nào chứ?"

Độc Cô Việt hiếu kỳ hỏi.

Minh Nhất bên ngoài nhắm mắt cũng vểnh tai lên nghe, chuyện này từ đầu đến đuôi đều kỳ quặc.

"Không giấu gì hai vị, thật ra phụ thân ta là gia chủ Giang gia. Nhưng mẫu thân ta lại chỉ là một lần ngoài ý muốn."

Giang Lạc Huyên hơi trầm mặc một chút rồi chầm chậm trả lời.

Câu nói này làm Minh Nhất kinh ngạc. Vậy mà để hắn đoán trúng, thật đúng là con riêng!

"Xin lỗi! Ta không cố ý." Độc Cô Việt nghiêm túc một cách hiếm có.

Giang Lạc Huyên lại chỉ lắc đầu cười nhẹ tự giễu rằng:

"Không có gì cả. Từ nhỏ mẫu thân đã đưa ta đến thôn nhỏ sống, chẳng gặp qua phụ thân mấy lần.

Mẫu thân mất cũng mấy năm mà chẳng thấy hắn đến. Thân thể của ta còn hay ốm yếu bệnh tật, có lẽ với hắn ta là gánh nặng."

"Không có ai vô dụng cả, ngươi không nên tự ti như thế." Độc Cô Việt không còn cười cợt.

Rồi hắn lại kỳ quái: "Mà đã vậy lần này ngươi tới Giang gia làm gì? À ta chỉ tò mò thôi, không nói coi như xong."

"Vốn ta cũng chẳng muốn tới nơi đó, nhưng lần này là Đại thọ một trăm năm mươi tuổi của gia gia, ta nhận tin của phụ thân trở về Giang gia theo lễ."

Giang Lạc Huyên tùy ý nói.

"Ra là thế!" Cả hai cái đầu của Minh Nhất và Độc Cô Việt đều nảy ra một tiếng.

Minh Nhất nói thầm trong lòng một tiếng hảo đồng đội. Mới vài giờ đi chung đã hỏi xong tiền căn hậu quả.

Mạch suy luận của hắn đã sáng thêm phần nào, tế bào não cấp tốc vận chuyển.

Lần này Giang Lạc Huyên trở về Giang gia có phải hay không là do vị Giang gia chủ kia muốn bù đắp cho nàng?

Nếu suy nghĩ theo hướng đó thì đơn giản. Lúc đó chỉ có người trong chính Giang gia muốn hại nàng thôi.

Vì sao lại thế? Bởi vì Giang gia là một gia tộc, tranh đấu bên trong luôn rất gay gắt.

Nếu nghe tin con gái riêng của Giang gia chủ sắp trở về thì chính những kẻ trong gia tộc mới đứng ngồi không yên.

Gia chủ ngươi có ý gì? Bao nhiêu năm qua không đưa về, gần tới đại thọ của cha ngươi thì ngươi lại đưa con gái tư sinh về là sao? Ra mắt giới thiệu?

Không có ai sẽ tin mọi chuyện đều đơn giản. Nhất là với một gia tộc thương nghiệp như Giang gia.

Những kẻ ngu dốt hay phú nhị đại ăn no rửng mỡ đi gây chuyện đã sớm bị giết hoặc gạt qua một bên.

Mọi chuyện nếu thật như vậy thì đơn giản, những kẻ đó sẽ không ra tay quá lộ liễu, thậm chí còn lén lén lút lút.

Cũng không loại trừ khả năng là kẻ thù của Giang gia, này cũng không quá đáng sợ.

Ít nhất sẽ không có ai ngu gióng chống khua chiêng để làm mấy trò chặn giết đến mức quyết liệt.

Cùng lắm thì số lượng "rắc rối" sẽ hơi nhiều mà thôi.

Nghĩ thông suốt mấy thứ này làm Minh Nhất thở nhẹ ra một hơi.

Còn may có tên đồng đội kia ở bên cạnh, có hắn vụ đánh đấm sẽ bớt phải lo đi rất nhiều.

Độc Cô Việt nhìn như dễ nói chuyện nhưng lúc bẻ cổ tên sơn tặc mắt cũng không nháy một cái.

"Đây cũng lại là một con người thú vị!" Minh Nhất thêm một đánh giá cho Độc Cô Việt.

Hắn thấy việc giết chóc này càng lúc càng bình thường.

Tương lai nếu thường xuyên phải đối mặt thì chẳng nhẽ chạy? Không bằng ngay từ bây giờ làm công tác tâm lý thật tốt.

Đúng lúc này một sợi linh cảm hơi lóe lên trong lòng Minh Nhất, hắn đột ngột mở mắt.

Gõ nhẹ bốn tiếng lên cửa xe, đây là ám hiệu bàn trước với Độc Cô Việt.

"Phía trước có mai phục." Minh Nhất nói nhỏ.

"Đã biết!" Độc Cô Việt vén cửa chui ra.

Bạn đang đọc Ta Bước Ra Từ Lăng Tẩm Trong Hoang Mạc sáng tác bởi Tổ_Sư_Gia_ThằngAdmin
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tổ_Sư_Gia_ThằngAdmin
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.