Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lật Bài

Tiểu thuyết gốc · 2026 chữ

Giang Lạc Huyên than thở số phận.

Dù nàng có thông minh hay tinh ý đến đâu thì giờ cũng chỉ là một Dẫn Linh cảnh nhỏ nhoi đang bị truy sát.

Suy nghĩ rõ ràng về điều gì đó không có nghĩa là có thể chấp nhận nó, nàng cần một khoảng lặng. Và khoảng lặng đó từ chối nàng.

"Đúng thế! Nó là tín hiệu, nhưng không phải của ngươi! Khục khục!"

Độc Cô Việt cố nín cười. Cô nàng này "diễn sâu" cái gì thế? Bọn ta còn ở đây đấy!

Không được cười! Đằng trước có tang sự! Sẽ bị đánh! Ngoài đau ra còn mất mặt nữa!

Độc Cô Việt bỗng nói sau gần hai phút "trầm lắng":

"Ta có ý này hay này!"

Trong lòng Minh Nhất lộp bộp một câu "không ổn", tên này lại nghĩ ra cái chủ ý đần độn gì.

"Đợi ta một lát!" Độc Cô Việt chạy biến đi.

----

Thật không uổng công Minh Nhất "kỳ vọng", chưa đầy mười phút tên trời đánh kia đã chạy về, trên tay cầm một đống thứ rất "sinh động":

Vài bộ đồ tang, một xấp tiền giấy lẫn lộn, ba cây gậy cùng hai chiếc cờ thêu hai câu đối "Tiêu Dao Cực Lạc", "Cưỡi Hạc Thăng Thiên".

Minh Nhất: "..."

Giang Lạc Huyên cùng Tịch Nhi: "..."

Đại ca à, ngươi có thể đừng chơi lớn như thế được không?!

Độc Cô Việt chỉ im lặng nhét đống đồ vào tay ba người còn lại rồi tự mặc lên một bộ tang phục.

Xong xuôi hắn mới kể về dự định tiếp theo: Người Dẫn Tang.

Cái thế giới này loạn, rất loạn! Chết rồi cũng chưa chắc bình yên.

Người chôn xuống đất rồi cũng có thể bị người tìm ra để đào phá, tệ nhất là hủy thi.

Vậy nên trong lễ đưa tang sẽ có những nhóm gọi Người Dẫn Tang đi trước.

Chỉ có một nhóm đi đúng con đường tới nơi chôn cất thực sự. Những nhóm khác dành để đánh lạc hướng và giấu diếm những kẻ có ý đồ xấu.

Hầu như những gia đình có điều kiện, nhất là những nhà buôn bán đều làm việc này.

Kế hoạch của Độc Cô Việt vẫn rất đơn giản: đã nơi này có đám tang thì liền hòa vào những Người Dẫn Tang kia.

Minh Nhất nghe xong liền đồng ý.

Vô lễ với người chết? Bọn hắn đây là giúp người chết thêm bí ẩn à nha.

Hơi không cẩn thận chính Độc Cô Việt và Minh Nhất cũng thành người chết luôn thì để ý cái gì nữa.

----

Minh Nhất vẫn đi trước, mặt nạ đã được tháo, vừa đi hắn vừa vung tiền giấy tứ tung.

Càng gần Thủy Nguyệt Thành đường đi lại càng thông thuận, không có bất cứ thêm một tên thám tử nào.

Dường như địch nhân đã từ bỏ truy sát và đang nói rằng:

Tới được Giang gia Thủy Nguyệt Thành thì đã sao? Vẫn còn nhiều thứ chờ đón Giang Lạc Huyên phía trước.

Minh Nhất và Độc Cô Việt đều không quan tâm điểm này.

Nhiệm vụ của họ là đưa Giang Lạc Huyên không sứt mẻ gì tới Giang gia.

Trước lúc đó hai người phải cố gắng bóp nghẹt bất cứ vụ ám sát hay chặn giết nào.

Còn về sau Giang Lạc Huyên trải qua như nào đành phó mặc cho chính nàng cùng thiên ý.

Một ván bài sắp được lật ngửa giữa đôi bên theo cách mà không ai ngờ tới.

"Ngươi chết đến nơi rồi!" Hai thợ săn không hẹn mà cùng nghĩ.

----

Cổng lớn cùa Thủy Nguyệt Thành đã hiện ra trước mắt đám người sau ngần ấy ngày lăn lộn.

Đám Minh Nhất thay đồ rồi cứ như vậy bước tới giao nộp phí vào thành, tới bước này đã coi như thành công đến tám phần.

"Mệt gần chết! Mấy cái nơi như gia tộc đều chơi đặc sắc thế à?"

Độc Cô Việt ngắm nghía mọi thứ xung quanh đường rồi không kiêng nể gì nói.

"Chịu." Minh Nhất từ chối cho ý kiến.

Theo hắn thì cái việc phe cánh đấu đá, kèn cựa lẫn nhau này là vô nghĩa.

Người ta thích thì cứ để họ làm thôi. Cũng đâu ảnh hưởng đến hắn. Lúc nào ảnh hưởng thì tính sau.

Thế giới hoạt động theo cách của thế giới, hắn sống theo cách của hắn, đơn giản.

Đường xá lúc này rất náo nhiệt, người tới người đi, những xe bán đồ ăn vặt qua lại bên đường tản ra mùi thơm mê người.

"Tìm một tửu lâu nghỉ qua đêm." Độc Cô Việt nói.

Thủy Nguyệt Thành còn rộng hơn Diệu Âm Thành, từ cổng thành tới Giang gia đại bản doanh có đi ngựa cũng mất nửa ngày.

Giang Lạc Huyên đúng là chịu đủ khổ, đến đây rồi cũng không ai ra đón.

Đã vậy thôi đành tìm nơi nghỉ qua đêm trước. Vội cũng vội hơn người ngày rồi, không kém chút thời gian này.

----

"Tửu lâu Thanh Nam? Liền nơi này đi!"

Đi loanh quanh một hồi Minh Nhất chỉ một tửu lâu nói. Không có lý do đặc biệt, thấy thuận mắt thì chọn.

Bước vào trong tửu lâu, Độc Cô Việt đập tay nghe cái "ầm" lên bàn hét lớn:

"Chưởng quỹ! Cho hai cô nương cực phẩm! À không nhầm, cho hai phòng qua đêm thượng hạng cùng hai bàn đồ ăn."

Minh Nhất khẽ xoa huyệt thái dương. Ta nhịn! Ai bảo ở đây chỉ có tên này "hướng ngoại" nhất.

Vị chưởng quỹ béo ục ịch cũng không phật lòng, hớn hở chạy ra.

Tửu lâu ầm ĩ hỗn loạn, khách dám lớn tiếng không phải bị ngu thì chính là thượng khách.

"Phòng còn trống nhiều, các vị muốn ở trên hay dưới lầu đây? Đồ ăn muốn ăn ở dưới này hay trong phòng?"

"Trên lầu, có thể ngắm trăng càng tốt! Đồ ăn thì bê lên phòng." Độc Cô Việt quẳng lên một túi chứa đầy hoàng kim.

"Haha! Có ngay có ngay! Tiểu nhị! Dẫn mấy vị quý khách lên phòng!"

Chưởng quỹ thấy tiền liền sáng mắt cười ha hả ra lệnh.

Giang Lạc Huyên và Tịch Nhi một phòng, Minh Nhất và Độc Cô Việt ở ngay cạnh.

Cả Minh Nhất và Giang Lạc Huyên đều yêu cầu thêm một bồn nước tắm, tất nhiên không bao gồm thứ dịch vụ có người tắm hộ.

Minh Nhất tắm rửa xong xuôi bước ra đã thì Độc Cô Việt đã đang ngồi ngấu nghiến đồ ăn, thấy Minh Nhất bước ra liền hô tới.

Đang gặm dở cái đùi gà thì Độc Cô Việt bỗng nói với Minh Nhất:

"Lát nữa giúp ta một việc, cụ thể..."

Rồi hắn đặt một tờ giấy lên bàn.

Nghe xong đầu đuôi Minh Nhất trầm ngâm rồi nói nhỏ:

"Cần quyết liệt như vậy? Sao không âm thầm ra tay?"

"Giúp người thì giúp cho chót. Đằng nào cũng là giết, cách thức không quan trọng!"

Độc Cô Việt lắc đầu.

"Theo ngươi!" Minh Nhất đồng tình, nhận lấy tờ giấy Độc Cô Việt đưa.

----

Tại Giang gia lúc này, người người bận rộn giăng đèn kết hoa chuẩn bị cho lễ đại thọ của gia chủ đời trước.

Một nam nhân tuổi khoảng thất tuần đang ngồi giữa căn phòng nội thất đơn giản, tiếng gõ cửa "lộc cộc" ngoài phòng vang lên.

"Vào đi." Người trong phòng khẽ nói.

"Đại trưởng lão! Con tư sinh của Gia chủ đã tới."

Người tới quỳ một chân bẩm báo.

Phải! Người đang ngồi chính là Đại trưởng lão của Giang gia, đồng thời là đầu sỏ muốn giết Giang Lạc Huyên.

"Hai tên tên thợ săn kia được việc thật. Giá mà người của chúng ta cũng thế." Đại trưởng lão khẽ cười cợt.

Rồi hắn phất tay nói:

"Đưa tin để nàng ra tay! Ta chỉ muốn nghe tin thành công. Hiểu chứ?"

"Rõ!" Bóng người dưới đất run run đáp lại, uy áp không tới từ cảnh giới mà từ khí chất của Đại trưởng lão.

Hắn đứng lên cúi người thi lễ rồi biến mất.

----

"Ta đi dạo phố. Không cần để ý ta!"

Minh Nhất nói với Giang Lạc Huyên và Tịch Nhi đang nhìn hắn chằm chằm.

Giờ phút này Minh Nhất đã thay một bộ y phục trắng, trên tay cầm quạt xếp khẽ đong đưa.

Kết hợp với vẻ lãnh đạm trên dung nhan đứng đắn làm Minh Nhất trông hệt một công tử văn nhã từ chuyện xưa bước ra.

Giang Lạc Huyên tưởng hắn cải trang đi xung quanh dò la nên cũng không hỏi nhiều, mặt hơi đỏ gật đầu.

"Chắc chắn như vậy! Ta làm sao lại tưởng tưởng hắn sẽ làm thơ đây! Quá không hiện thực!" Trong lòng nàng ngẫm nghĩ.

Nha hoàn Tịch Nhi kia thì khỏi nói, hai chữ "si mê" viết luôn trên trán.

Tất nhiên Minh Nhất không làm thơ, nhưng hắn biết ngâm thơ.

Ở Địa Cầu ít giao tiếp với bên ngoài nên Minh Nhất tìm đến những thú vui rất đơn giản.

Thời gian rảnh không chơi game thì sẽ tìm hiểu về hội họa và thơ ca.

Chỉ là tất cả đều nhuốm màu đượm buồn, y như cái cuộc sống cũ đơn điệu của hắn.

"...Sao bông phượng nở trong màu huyết

Nhỏ xuống lòng ta những hạt châu?"

Khẽ ngâm hai câu thơ từng rất thích, Minh Nhất bước khỏi tửu lâu...

Xa dần những đường phố phồn hoa, Minh Nhất theo mảnh giấy Độc Cô Việt đưa tìm tới một con ngõ nhỏ hẹp.

Hắn dừng lại trước cảnh cửa có hoa văn trùng với trên giấy, một thầy bói đã ngồi sẵn ở đó.

"Thiên Duyên Các?" Minh Nhất lên tiếng.

"Đoán mệnh chỉ dành cho kẻ hữu duyên." Tên kia mặt không ngẩng lên đáp.

"Ta không tới đoán mệnh. Chỉ tới mua tin tức bình thường của một thôn trang." Minh Nhất trả lời.

"A? Vậy mời vào."

Cửa được mở ra, hai người đi vào. Vài câu hỏi nhanh chóng được đáp lại.

----

Thời gian đã là quá nửa đêm, Thủy Nguyệt Thành cũng quay về với vẻ yên tĩnh.

Minh Nhất đã quay về từ hơn hai giờ trước, hắn nói vài câu linh tinh với Độc Cô Việt rồi lại lẻn đi đâu mất.

Những tiếng hít thở đều đều vang lên bên phòng Giang Cẩn Huyên.

Trước giường nàng đang nằm, một bóng dáng nhỏ nhắn đã đứng đó từ khi nào.

"Đừng trách ta! Có trách thì tự trách bản thân ngươi vô dụng! Trách người Giang gia độc ác!"

Bóng người lẩm bẩm, giọng nói mang theo hưng phấn tột độ. Lưỡi dao trong tay ánh lên màu lục được giơ lên.

"Đâm xuống là mọi chuyện sẽ kết thúc! Ta không phải chịu đựng gì nữa cả!"

Kẻ cầm dao đã điên cuồng nghĩ ngợi.

"Keeng."

"Rắc rắc"

"AAAA!"

Tiếng hét thảm vang lên đánh thức Giang Lạc Huyên đang ngủ.

Đúng lúc lưỡi dao cách cổ nàng chỉ mười mấy phân thì đã có thêm một người khác đứng ngay cạnh.

Là Độc Cô Việt! Hắn chặt một đòn vào cẳng tay kẻ ám sát khiến con dao rơi xuống đất.

Tiếp đó chỉ đơn giản là vặn ngược cả cánh tay ra sau khiến xương nứt gãy.

Minh Nhất đẩy cửa phòng đi vào, ngồi xuống trước bàn thắp đèn lên rồi vứt một xấp giấy lên.

"Cuối cùng ngươi cũng không nhịn được mà ra tay." Độc Cô Việt lên tiếng.

Giang Lạc Huyên mở choàng mắt ngơ ngác nhìn khung cảnh trước mặt:

Minh Nhất đang ngồi trước bàn hút Bạch Yên im lặng không nói.

Độc Cô Việt khoanh tay đứng trước giường của nàng. Bên cạnh là... nha hoàn Tịch Nhi của nàng đang quằn quại đau đớn.

Con dao rơi ngay bên cạnh...

Bạn đang đọc Ta Bước Ra Từ Lăng Tẩm Trong Hoang Mạc sáng tác bởi Tổ_Sư_Gia_ThằngAdmin
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tổ_Sư_Gia_ThằngAdmin
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.