Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không thể để cho nó chạy

Phiên bản Dịch · 2748 chữ

"Tiểu Ngô đại phu, căn nhà tranh dưới chân núi là nhà của ta."

Trên đường nhỏ trong núi, một vị tráng hán mặc đồ bộ khoái cầm tay một thiếu niên cầm hòm gỗ, chỉ về hướng chân núi sương mù lượn lờ cách đó không xa.

Ngô Tuấn liếc nhìn căn nhà tranh như ẩn như hiện trong sương mù, trong mắt hiện lên ánh mắt mong chờ.

Hắn vốn là một thực tập sinh điều dưỡng, sau khi chết do tai nạn, đi tới cái thế giới có thể tu hành này, được một lão lang trung thu dưỡng.

Lão lang trung thu dưỡng hắn tên là Ngô Phong, tự xưng là truyền nhân thần y, là danh y ở Kim Hoa Huyện, mở y quán ở trên Chu Tước Nhai, lấy tên là Nhân Tâm Đường, cuộc sống của hai người sư đồ vô cùng thoải mái.

Chỉ tiếc tiệc vui chóng tàn, lão danh y sau một lần bị ốm, đưa ra quyết định vi phạm tổ huấn, tự kê đơn thuốc cho chính mình. Lúc ban đêm sau khi uống thuốc, Ngô Phong giãy hai chân một cái, từ lão danh y biến thành lão ma y, chỉ để lại Ngô Tuấn lẻ loi trơ trọi cùng với y quán tổ truyền một đời...

Sau khi tổ chức tang lễ cho sư phụ xong xuôi, Ngô Tuấn gần tám tuổi kế thừa Nhân Tâm Đường, trở thành y sư trẻ tuổi nhất toàn bộ Kim Hoa Huyện, lập chí muốn tuân theo di chí của sư phụ, phát dương quang đại y quán.

Nhưng mà, làm cho Ngô Tuấn không nghĩ tới chính là, trong suốt mười mấy năm hắn hành nghề chữa bệnh này, ngoại trừ mấy người láng giềng ở trên Chu Tước Nhai, vậy mà không có người nào không sợ chết dám tới tìm hắn khám bệnh, làm cho Ngô Tuấn cảm thán thời thế thay đổi, con người không như trước.

Chỉ dựa vào y quán là không nuôi sống được bản thân, để có cơm ăn, Ngô Tuấn đành phải làm thêm các loại công việc như bác sỹ thú y, chép sách, viết giùm bài tập vân vân.

Lần này đến khám bệnh tại nhà, hắn là được bộ khoái Vương Thất mời đến nhà, chữa trị cho con bò già nhà y.

Căn cứ theo Vương Thất nói, con bò già nhà y là bước nhầm rơi xuống từ trên sườn núi, về sau còn bị chó hoang cắn mấy phát, thương thế vô cùng nghiêm trọng.

Lương y như từ mẫu, coi như là súc sinh, Ngô Tuấn cũng đối đãi vô cùng nghiêm túc. Vì lần đến khám bệnh tại nhà này, hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng các loại dược liệu như tam thất, bồ hoàng, bạch cập, tiên hạc thảo, lá thơm, quế, hạt tiêu, phải chữa trị cho con bò già này thật ngon...chữa kỹ lưỡng một chút!

Nhìn thấy "bệnh nhân" đang ở trong tầm mắt, Ngô Tuấn nuốt một ngụm nước bọt, mang theo tâm trạng vui vẻ nói với Vương Thất: "Vương bộ khoái, nhà của ngươi khá hẻo lánh, con đường này rỗ như là mặt của Hồng huyện lệnh, bò đi ở phía trên không ngã mới là lạ."

Vương Thất buồn cười: "Loại lời này ngươi tuyệt đối đừng nói ở trước mặt người khác, nếu như truyền đến tai của Hồng huyện lệnh, sẽ không thiếu đòn roi hầu hạ."

Ngô Tuấn thờ ơ cười cười, nói tiếp: "Nói trở lại, nhà ngươi quả thật có chút hẻo lánh, nghe nói trên núi gần đây có một con hổ, đã ăn ba bốn người, Vương bộ khoái ngươi vào thời điểm ra ngoài nên cẩn thận một chút."

Vương Thất vỗ ngực, ưỡn thẳng sống lưng: "Ngươi cho rằng cơ bắp của ta chỉ là đồ trang trí sao, con hổ kia nếu như dám đến, Thất ca ta sẽ khiến cho nó có đi mà không có về!"

Ngô Tuấn giật mình nhìn về phía y: "Ngươi thật giỏi, ngươi là muốn dùng một thân cơ bắp này cho hổ ăn bể bụng?"

"..."

Vương Thất bị hắn làm cho nghẹn họng, quay đầu sang chỗ khác không nói thêm gì nữa.

Người nói vô tâm, nhưng không ngăn được người nghe hữu ý.

Nếu như y không thẹn với lương tâm còn chưa tính, mấu chốt là y thật sự bị Ngô Tuấn nói trúng tim đen...

Vào sáng sớm hôm nay, y đã bị hổ ăn thịt, đồng thời hóa thành ma cọp vồ bị Hổ Đại Vương giao nhiệm vụ, phải dụ dỗ một vị y sư đi đến trước mặt của nó.

(*) Ma cọp vồ (theo truyền thuyết, người bị cọp vồ ăn thịt biến thành ma, không dám tách ra khỏi cọp mà lại còn giúp cọp ăn thịt người khác)

Trong lòng vốn đã có quỷ, vào giờ phút này lại nghe được câu đùa thản nhiên của Ngô Tuấn, trái tim của y lập tức bất ổn.

Chẳng lẽ nói, vị lang trung nhỏ này đã nhìn thấu thân phận ma cọp vồ của mình?

Y biến thành ma cọp vồ, ngoại trừ lừa gạt, thì không có bất luận thủ đoạn nào đối phó với người sống, nếu như Ngô Tuấn muốn chạy trốn, y căn bản là không giữ được...

Vừa nghĩ tới sẽ bị Hổ Đại Vương trừng phạt, hai chân của Vương Thất liền không tự chủ được run rẩy.

Vào thời điểm đang lo sợ, thân hình Ngô Tuấn đột nhiên dừng lại, ngừng bước chân.

Trái tim lo sợ của Vương Thất lập tức vọt lên cổ họng, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía Ngô Tuấn ngừng chân không tiến, gượng cười hỏi: "Sao thế?"

Ngô Tuấn lộ vẻ mặt trịnh trọng nhìn về phía Vương Thất, đôi mắt trong veo như nhìn thấu mọi thứ, lập tức khiến cho Vương Thất cảm thấy áp lực đè nặng, sắc mặt vốn đã tái nhợt càng thêm khó nhìn.

Ngay khi đang gặp áp lực lớn và sắp tiết lộ sự thật, Ngô Tuấn chậm rãi mở miệng: "Trước khi ra cửa quên mang theo một loại dược liệu, trong nhà ngươi có muối ăn không, nếu không có thì ta trở về lấy."

"Hả?" Sắc mặt của Vương Thất lập tức trở nên đặc sắc, lộ vẻ mặt nghi ngờ nhân sinh nói: "Có, ngược lại là có, nhưng muối cũng là dược liệu sao?"

Ngô Tuấn lập tức khôi phục khuôn mặt tươi cười, trấn định tự nhiên giải thích nói: "Muối có thể làm thuốc, cũng có thể dùng làm thuốc dẫn, trên Y Kinh có viết rõ ràng, ta có thể đọc ngược lại, nếu không tin, ngươi có thể kiểm chứng."

Nói xong tự tin đi về phía trước.

Sự tự tin của hắn ở chỗ, coi như Vương Thất thật sự muốn kiểm chứng hắn cũng không sợ, dù sao hai chữ "Y Kinh" hắn đúng là có thể đọc ngược...

Nhìn Ngô Tuấn không biết cái chết đã cận kề, Vương Thất vụng trộm thở phào một hơi, sau đó cười làm lành nói: "Ngươi nói gì thế, ta không tin người khác, còn có thể không tin tiểu Ngô đại phu ngươi sao..."

Vương Thất vừa nói chuyện phân tán lực chú ý của Ngô Tuấn, vừa tăng tốc bước chân, không bao lâu, liền dẫn Ngô Tuấn đi tới trước cửa nhà.

Đẩy cửa ra với một tiếng kít, Ngô Tuấn liếc nhìn về phía sân nhỏ, phát hiện ra chuồng bò trống không, chỉ có cỏ khô rải lộn xộn trên mặt đất, còn có một số vết máu chưa khô, không khỏi khẽ giật mình.

"Vương bộ khoái, thịt bò ngũ vị hương của ta...không phải, bò nhà ngươi đâu?"

Trong khi nói chuyện, Ngô Tuấn quay mặt lại, lại phát hiện ra Vương Thất vốn dĩ đứng ở phía sau vậy mà đã biến mất, thay vào đó, là một con mãnh hổ!

Con hổ này vóc dáng to lớn, so với trâu cày còn lớn hơn gấp đôi, miệng lớn tanh hôi dính máu há ra, đôi mắt vằn vện tia máu trông rất đáng sợ!

Nhìn mãnh hổ to lớn trước mắt, Ngô Tuấn sững sờ ngay tại chỗ, đồng thời trong đầu hắn nhanh chóng hiện lên một câu thành ngữ —— nối giáo cho giặc!

Tương truyền, người sau khi bị lão hổ cắn chết sẽ biến thành ma cọp vồ, dẫn dụ người không biết chuyện đi đến trước mặt lão hổ chịu chết, được mọi người gọi là ma cọp vồ.

Vương Thất mà hắn quen thuộc đã sớm bị hổ ăn thịt từ lâu, Vương Thất hắn nhìn thấy vừa rồi, căn bản chính là ma cọp vồ Vương Thất hóa thành sau khi chết, chuyên môn dụ hắn tới đây cho lão hổ lấp bao tử!

Phát hiện ra lão hổ hung thần ác sát này gắt gao chặn ở trước cửa ra vào, tựa hồ muốn ăn tươi nuốt sống mình, Ngô Tuấn tóc tai dựng đứng, đại não cấp tốc vận chuyển.

Làm thế nào để đối phó với lão hổ?

Dùng một chiếc xẻng trượt qua người hổ, thuận thế dùng dao mổ bụng nó ra, khiến cho nội tạng hổ rơi xuống đất?

Hoặc là đợi con hổ nhào tới, cố ý bị nó quật ngã, sau đó nằm lăn ra đất để lừa tiền của nó?

Hay là...

Vào thời điểm đầu óc của Ngô Tuấn đang rối bời, mãnh hổ đã lộ ra răng nanh sắc bén, cũng không có lập tức nhào tới, mà là cố hết sức bày ra vẻ mặt đe dọa nhân tính hoá, hé miệng nói tiếng người.

"Ta bị một nữ tử nhân loại đả thương, nếu ngươi có thể chữa khỏi cho ta, ta liền thả cho ngươi rời đi. Nếu như không chữa khỏi, hừ, vậy liền ở lại làm bữa ăn ngon cho bản đại vương đi!"

Nói xong trong miệng nó phát ra một tiếng gầm kinh người, khiến cho chim thú trên núi chạy tán loạn.

"Ngươi lừa gạt ta tới đây, là vì chữa thương cho ngươi?"

Ngô Tuấn bị tiếng hổ gầm làm cho giật mình tỉnh lại, vào lúc một lần nữa nhìn về phía lão hổ, bên trong ánh mắt hắn không khỏi nhiều hơn một tia phức tạp.

Trong mười năm tiếp quản Nhân Tâm Đường, hắn đã từng cưỡng ép trị liệu cho Lưu chưởng quỹ Duyệt Lai khách điếm, Hứa lão đầu gõ mõ cầm canh, Trần Phu Tử dạy học, ở dưới sự trị liệu và chăm sóc cẩn thận của hắn, bệnh tình của mấy người láng giềng mười năm không khỏi, làm ra cống hiến rất cao cho việc kéo dài Nhân Tâm Đường...

Mãi cho đến hôm nay, hắn vẫn chưa chữa khỏi cho một bệnh nhân nào, bởi vậy mới luân lạc tới chỉ có thể luyện tập với các loại gia súc dê bò.

Bây giờ thật vất vả mới gặp được một người chủ động yêu cầu chữa bệnh, lại còn không phải là người, lập tức khiến cho trong lòng hắn có cảm xúc lẫn lộn.

Định thần nhìn vào trên người lão hổ tiến hành dò xét, thấy trên bụng nó có mấy vết thương sâu tới xương, máu đã chảy khô, bàn chân trước bên phải co ro lơ lửng giữa không trung có chút run rẩy, căn cứ vào kinh nghiệm thú y nhiều năm của hắn, đại khái là không sống nổi...

Sao không nhân lúc còn nóng luyện tay một chút, tích lũy kinh nghiệm xem bệnh cho yêu quái?

Nghĩ tới đây, trong mắt Ngô Tuấn chợt sáng lên, nhanh chóng mở hộp thuốc, lấy ra một chiếc ống tiêm làm từ ống tre, đi lên phía trước chích cho Hổ Yêu một ống thuốc tê.

Ừm, chủ yếu là vì sợ nó đau quá mà bỏ chạy.

Thật vất vả mới bắt gặp được một con yêu quái đang hấp hối, vô luận như thế nào cũng không thể để cho nó chạy!

Ở một bên khác, nhìn Ngô Tuấn xe chỉ luồn kim vô cùng nhiệt tình, muốn khâu lại vết thương cho nó, Hổ Yêu ngáp một cái, trong mắt hổ hiện lên một tia khinh thường.

Nhân loại quả nhiên là trời sinh nhút nhát, bị nó hù doạ liền ngoan ngoãn nghe lời, người trước mắt này thực sự ngu xuẩn, như thể cho rằng chữa khỏi cho nó là liền có thể rời đi.

Thương thế nghiêm trọng nhất của nó bây giờ, là cỗ kiếm khí hỗn loạn mà người bắt yêu đánh vào trong cơ thể nó kia, chỉ cần tiểu lang trung này dùng tông khí loại bỏ cỗ kiếm khí kia, dựa vào viên yêu đan nó tu luyện ba trăm năm ra kia, rất nhanh liền có thể khôi phục được hơn phân nửa thực lực.

Hơn nữa y sư không giống với những người tu hành khác, tu luyện một loại đồ vật tên là tông khí, có thể tẩm bổ nguyên khí, đối với yêu quái mà nói thế nhưng là vật đại bổ, đầu óc nó bị lừa đá mới có thể phun thịt mỡ đến miệng ra ngoài.

Hổ Yêu nghĩ không sai, Ngô Tuấn đích thật là từng tu luyện tông khí.

Ở phương thế giới này, có chân nhân Đạo Môn hô phong hoán vũ, cao tăng Phật môn siêu độ vong hồn, tông sư võ đạo dời núi lấp biển, Thánh Hiền Nho môn lấy bút làm lưỡi đao khu trục tà ma, thậm chí ngay cả y sư cũng có một bộ công pháp chuyên môn tu hành, tên là « Y Kinh ».

Tương truyền, công pháp này chính là Y Thánh thời đại thượng cổ sáng tạo, mặc dù không có công hiệu sát phạt, nhưng tu luyện tới chỗ cao thâm có thể khiến cho người chết sống lại, thậm chí có thể trị liệu bệnh của thiên địa.

Mặc dù Ngô Tuấn cảm thấy truyền thuyết này là bị phóng đại quá mức, nhưng tông khí hắn tu luyện, chính là bắt nguồn từ một quyển công pháp mà tất cả y sư đều có một bản sao.

Đáng tiếc là, sau khi tu luyện tông khí, hắn cũng không có nhiều cơ hội thi triển.

Phát giác được trong cơ thể Hổ Yêu có một cỗ lực lượng không ngừng phá hủy nhục thân của nó, Ngô Tuấn cảm thấy đây là cơ hội hiếm có, không tự chủ được liền dán tay phải ở trên người Hổ Yêu, muốn thí nghiệm xem có thể dùng tông khí hóa giải cỗ lực lượng kia hay không.

Dù sao Hổ Yêu cũng không phải người, coi như qua đời tại chỗ, hẳn là cũng sẽ không có người nhà đến bắt hắn bồi thường tiền...

Cùng thời khắc đó, thuốc tê trong thân thể Hổ Yêu cũng phát huy tác dụng, khiến cho nó cảm thấy buồn ngủ , ngáp vài cái liên tục.

Với đôi mắt ngái ngủ, nó nhìn thấy Ngô Tuấn đặt tay lên trên người của nó, truyền một cỗ lực lượng ôn hòa vào trong cơ thể mình.

Cỗ lực lượng đó giống như nước suối nóng, hòa tan cỗ kiếm khí mà người bắt yêu đánh vào trong cơ thể nó, sự ấm áp dâng lên, trong nháy mắt khiến cho nó thoải mái híp mắt lại.

Nhưng không bao lâu, nó liền nhận ra điều gì đó không ổn.

Tông khí không phải chỉ có thể quấn lấy các lực lượng khác sau đó trục xuất chúng ra khỏi cơ thể sao, hòa tan kiếm khí là tình huống gì?

Không đúng, tông khí của tiểu lang trung không chỉ hòa tan kiếm khí, làm sao ngay cả yêu lực của nó cũng đều hòa tan?!

Thứ này...thứ này mẹ nó căn bản cũng không phải là tông khí!

Trong lòng Hổ Yêu lộp bộp một tiếng, đã nhận ra tình huống không ổn, muốn chạy trốn, lại không chống đỡ được cơn buồn ngủ ập đến, sau khi rùng mình một cái, không cam lòng nhắm mắt lại.

Bạn đang đọc Ta Chẳng Muốn Tróc Yêu (Bản Dịch) của Bạch Thái Quan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyentuyetmy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 957

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.