Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuệ Khả

Phiên bản Dịch · 1178 chữ

Lúc này, Tần Nguyệt Nhi tiến tới trước mặt lão hòa thượng, nói với Ngô Tuấn: "Ngươi trước tiên lui sang một bên, việc còn lại giao cho ta."

"Hả?" Ngô Tuấn dùng một loại ánh mắt cảnh giác nhìn về phía Tần Nguyệt Nhi, trên người tản mát ra một loại khí tức nguy hiểm trước nay chưa từng có: "Ngươi định cướp bệnh nhân của ta sao?"

Tần Nguyệt Nhi nhìn khí độc màu đen toát ra ở trên người Ngô Tuấn, khóe miệng khẽ co giật: "Ta mặc dù không biết xem bệnh, nhưng ta có thể dùng chân khí bức độc ở trên người lão ra, không cần...cắt bỏ, ngươi vẫn nên làm sạch độc ở trên người trước đi, thực sự quá nguy hiểm."

Ngô Tuấn không có cam lòng phản bác: "Dùng chân khí bức độc đáng tin cậy sao, vạn nhất không bức được hết độc, về sau lão bất cứ lúc nào cũng có rủi ro chết bất đắc kỳ tử, ta cảm thấy cắt bỏ vẫn an toàn hơn."

Lão hòa thượng bỗng nhiên ngẩng đầu, trợn to hai mắt, dùng hết sức hét lớn: "Nữ thí chủ, nhanh giúp bần tăng vận công bức độc, bần tăng cam nguyện gánh chịu rủi ro chết bất đắc kỳ tử bất cứ lúc nào!"

Tần Nguyệt Nhi gật đầu, rút kiếm cắt vỡ một cái lỗ hổng ở lòng bàn chân lão hòa thượng, tiếp đó đặt tay ở trên ngực lão.

Theo nàng nhẹ nhàng đè ép, ngực lão hòa thượng có chút lõm, một dòng máu độc màu đen trào ra từ vết thương dưới lòng bàn chân.

Máu độc rơi xuống phiến đá phát ra tiếng xèo xèo, trong phút chốc liền ăn mòn ra một cái khe rãnh sâu chừng hai tấc.

"Thật độc..." Lão hòa thượng liếc nhìn cái khe rãnh trên phiến đá, bò dậy từ dưới đất, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn về phía Ngô Tuấn: "Thí chủ, loại độc dược này làm đất trời oán giận, về sau vẫn là đừng có dùng nữa."

Sau khi dạo quanh Quỷ Môn quan một vòng, lão thật sự sợ hãi, hơn nữa độc dược này cũng quá lợi hại, chỉ sợ ngay cả Kim Thân La Hán cũng không gánh được, nếu thứ này lưu truyền ra ngoài...

Nhìn lão hòa thượng sắc mặt dần dần khôi phục hồng nhuận, Ngô Tuấn rầu rĩ không vui ừ một tiếng: "Thuốc này là ta hôm nay phối lung tung làm ra, bảo ta phối lại một lần nữa cũng không phối được."

"Phật Tổ phù hộ, A Di Đà Phật..."

Lão hòa thượng như trút được gánh nặng thở phào một cái, tiếp đó lộ ra sắc mặt phức tạp nhìn về phía Xá Lợi trong tay Ngô Tuấn.

Do ảnh hưởng của chất độc trên cơ thể của Ngô Tuấn, viên Xá Lợi kia đã...

Đã nứt ra...

Trong khe hở nứt ra, một con côn trùng trắng muốt đang nằm bất động, xem xét từ trên khí tức, rõ ràng là yêu quái giả mạo Phật Tổ trước đó.

Tần Nguyệt Nhi quan sát con trùng yêu đã bị độc chết này vài lần, khẽ thở dài: "Không phải đối phương. Đây chỉ là một con côn trùng tiến vào Xá Lợi, cơ duyên xảo hợp tu luyện thành tinh xương."

Ngô Tuấn sững sờ một chút, hỏi: "Không phải ai?"

Tần Nguyệt Nhi lộ ra vẻ mặt chắc chắn nói: "Không phải đại yêu ta muốn tìm, nếu thật sự là đối phương, tuyệt đối không có khả năng dễ dàng bị ngươi hạ độc chết như vậy."

Lão hòa thượng lộ vẻ mặt lo lắng, khuyên can Tần Nguyệt Nhi: "Nữ thí chủ, ngươi vẫn nên sớm vứt bỏ suy nghĩ này đi. Đối phương không phải là ngươi có thể đối phó, chớ có mất mạng không duyên cớ."

Tần Nguyệt Nhi lộ ra ánh mắt kiên định nói: "Chỉ có bắt được đối phương, ta mới có thể chứng minh bàn thân là một người bắt yêu hợp cách."

Lão hòa thượng nhìn Tần Nguyệt Nhi đã quyết chủ ý, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, phát ra một tiếng thở dài: "Ài —— "

Ngô Tuấn nghe vậy có chút mơ hồ, hỏi: "Đại yêu kia rất lợi hại?"

Trong mắt lão hòa thượng lóe lên một tia sợ hãi, trầm giọng nói: "50 trước, ba đại thánh địa Phật môn vì đuổi bắt gã, xuất động chín chín tám mươi mốt vị La Hán, cuối cùng không có một ai trở về, ngươi nói xem gã có lợi hại hay không..."

Ngô Tuấn muốn nói lại thôi nhìn về phía Tần Nguyệt Nhi, sau một lát mới mở miệng nói: "Còn sống sót không tốt hơn sao?"

Tần Nguyệt Nhi không hề bị lay động nói: "Ta nhất định phải bắt được gã."

Ngô Tuấn có chút lắc đầu, không còn tiếp tục thuyết phục, rút ra từng cây ngân châm trên người lão hòa thượng, thu dọn đồ đạc rồi dẫn Tần Nguyệt Nhi đi ra ngôi chùa.

Lão hòa thượng đưa mắt nhìn hai người đi xa, sau đó quay người trở lại trong phật điện, chậm rãi lấy ra một chiếc gương đồng từ trong tay áo.

Sau khi ánh vàng lấp lóe một lúc, một thanh âm vang lên từ trong gương: "Tuệ Khả, ngươi gọi ta có chuyện gì quan trọng?"

"Sư thúc, đệ tử ngẫu nhiên tìm được Xá Lợi Tử của Đại Bi La Hán, chỉ là Xá Lợi Tử đã hư hại..."

Tuệ Khả kể lại chi tiết chuyện vừa xảy ra, người ở bên kia gương trầm mặc một hồi, mới nói: "Không nghĩ tới Hoàng Thành Ti cũng phái người tới Kim Hoa Huyện, chúng ta tìm gã 50 cũng không tìm được, Hoàng Thành Ti muốn nhanh chân đến trước, thật sự là si tâm vọng tưởng."

Tuệ Khả nhíu mày nói: "Có chút khó mà nói, người bắt yêu Hoàng Thành Ti phái tới lần này, hẳn là con gái của Hiệp Khôi...Hoàng Thành Ti bên kia có thể đã có một số thay đổi, nên liên hệ với Tuệ Minh sư huynh xác nhận một chút thì tốt hơn."

"Ta biết rồi."

"Hơn nữa theo quan điểm của đệ tử, tiểu lang trung nhúng tay vào việc này, có thể là truyền nhân của Độc Thánh..."

"Ba đại thánh địa Phật môn, tăng thêm Hiệp Khôi, Độc Thánh, Hoàng Thành Ti cùng với Yêu tộc, bát phương phong vũ cùng nhau hội tụ ở Kim Hoa Huyện, thật là náo nhiệt...Tuệ Khả ngươi còn có chuyện gì khác không?"

Tuệ Khả bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, hơi hơi dừng một chút, hỏi với vẻ mong đợi: "Sư thúc ngươi có biết cái gì là đồng phục nữ sinh không? Tiểu lang trung nói có thể dùng cái này để xác định Phật Tổ là thật hay giả."

"..."

Bạn đang đọc Ta Chẳng Muốn Tróc Yêu (Bản Dịch) của Bạch Thái Quan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyentuyetmy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 414

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.