Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1212 chữ

Ngô Tuấn suýt nữa buột miệng nói cho mình hai bệnh nhân, vội vàng nuốt lại lời đã ra đến khoé miệng, tằng hắng một tiếng nói: "Không cần gì nữa, Hương di bồi chúng ta nói chuyện đi."

Điệp Hương khẽ nhướng mắt ừ nhẹ một tiếng, cảm thấy đối phương coi như thức thời, thở dài nói: "Từ lúc ta đi vào Kim Hoa Huyện kinh doanh nhà Túy Hương Lâu này, đến nay đã có hơn hai mươi năm, còn là lần đầu tiên nhìn thấy dạng khách nhân như các ngươi."

Tần Nguyệt Nhi nói: "Cứ từ từ làm quen, chúng ta sau này sẽ thường xuyên tới."

Điệp Hương: "..."

Sau khi trầm mặt một hồi, Điệp Hương lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ: "Cô nương, loại phương thức nói chuyện này của ngươi, khiến cho ta nhớ tới một vị cố nhân. Năm đó vào thời điểm ta biết y, y vẫn là một hiệp khách phổ thông không có tiếng tăm gì, thẳng thắng giống như ngươi, khiến cho người ta ứng phó vô cùng vất vả."

"Ài, một cái chớp mắt đã hơn hai mươi năm đi qua, y hiện tại đã là Hiệp Khôi thiên hạ không ai không biết không người không hay, đáng tiếc ta trước đây quên hỏi tên của y..."

Tần Nguyệt Nhi sắc mặt như thường nói: "Y tên là Tần Đại Hải, một cái cái tên rất bình thường."

Thần sắc của Điệp Hương hơi có chút hoảng hốt: "Hoá ra y tên là Tần Đại Hải, danh tự này đúng là rất phổ thông..."

Ngô Tuấn chậc chậc nói: "Quả nhiên vẫn là Hiệp Khôi vang dội hơn."

Tiếp đó nhìn về phía Tần Nguyệt Nhi nói: "Tần cô nương ngươi có danh hiệu không, có muốn ta đặt cho ngươi một cái không?"

Tần Nguyệt Nhi ánh mắt sáng lên: "Được!"

Ngô Tuấn suy nghĩ một lát, đang muốn mở miệng nói, thì đột nhiên, một tiếng hét chói tai vang lên từ lầu hai.

"A —— "

Toàn bộ Túy Hương Lâu phảng phất như ngưng kết, tất cả mọi người ngừng lại, trong lầu lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.

Ngay sau đó, một nữ tử quần áo không chỉnh tề xông ra từ trong một gian phòng lầu hai, lảo đảo đi đến trước lan can, kinh hoảng hét lên: "Chết người rồi!"

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Tần Nguyệt Nhi phi thân lên, mũi chân điểm nhẹ một cái lên mặt bàn, đi tới phía trên lầu hai, lách mình xông vào gian phòng xảy ra chuyện kia.

Cùng lúc đó, Trần phu tử cùng với một vị văn sĩ râu ria hoa râm đi ra từ trong một phòng khác, vừa hay nhìn thấy Tần Nguyệt Nhi nhảy lên thật cao trong nháy mắt.

Sau khi nhìn thấy Tần Nguyệt Nhi, ánh mắt của văn sĩ có chút ngưng tụ: "Con gái của Hiệp Khôi, ngươi cùng với sư tổ của nàng hình như là sinh tử chi giao?"

Trần phu tử có chút thổn thức thở dài: "Trước kia đúng là vậy, về sau ta mượn y năm văn tiền, y không cho, hai chúng ta liền từ nhau."

Văn sĩ: "..."

Bên trong Túy Hương Lâu có người chết, làm cho tất cả mọi người đều phát mộng.

Ngay sau đó, cảm xúc khủng hoảng lan tràn ra, có người muốn chạy ra bên ngoài, có người hét lên kinh ngạc, các loại thanh âm ồn ào xen lẫn vào nhau, tràng diện loạn thành một đoàn.

Lúc này, Tần Nguyệt Nhi đi vào trong phòng xem xét đã quay người đi ra, hô lên với đám người hỗn loạn: "Đừng hốt hoảng, trong phòng căn bản không có người chết!"

Đám người nghe vậy, phát hiện ra là đã sợ bóng sợ gió một trận, rối rít tỉnh táo lại, tiếng nói cũng ít đi một chút.

Sau đó liền nghe Tần Nguyệt Nhi tiếp tục nói: "Chết là một con yêu quái."

"A, có yêu quái —— "

Tiếng thét chói tai lập tức vang lên, đám người lại hoảng loạn một lần nữa, trình độ sợ hãi so lúc trước nghe nói có người chết còn muốn lợi hại hơn.

Đúng lúc này, một thanh âm hùng hậu ôn nhuận vang lên trên lầu: "Tử Bất Ngữ Quái Lực Loạn Thần."

Trong một cái chớp mắt tiếp theo, trên người một lão giả mặc kiểu văn sĩ tản mát ra một luồng ánh trắng nhu hòa, quang mang chiếu rọi, khiến cho tất cả mọi người ở đây sinh ra một loại cảm giác an tâm.

Ngô Tuấn bị quang mang này chiếu, con mắt lập tức phát sáng lên, lẩm bẩm nói: "Nếu có thể học được chiêu này, hẳn là sẽ tiết kiệm không ít tiền thắp dầu..."

Lão giả phảng phất như nghe được hắn thấp giọng nói, nhàn nhạt nghiêng người qua, hỏi Trần phu tử: "Hắn là đệ tử của ngươi, tu vi đến cảnh giới gì?"

Trần phu tử có chút tiếc nuối mà nói: "Ta đã từng dạy hắn hai năm, nhưng không thu hắn làm đệ tử, bởi vì ta phát hiện ra mình đã không có gì có thể dạy hắn."

Trong mắt lão giả lập tức bộc phát ra một trận tinh quang.

Lão chuyến này đến Kim Hoa Huyện, là vì khảo hạch thư viện các nơi, tuyển chọn nho sinh ưu tú đi Quốc Tử Giám Kinh Thành bồi dưỡng.

Nếu như lời nói của Trần phu tử là thật, như vậy thiên phú của kẻ này, đơn giản có thể dùng kinh khủng để hình dung, như có thể thu làm môn hạ, Nho môn trong tương lai lại thêm một vị Đại Nho cũng chưa biết chừng!

Trần phu tử giống như có bản lĩnh nhìn thấu nội tâm người, sâu kín mở miệng nói: "Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng nghĩ đến việc mang hắn đi, sẽ chết người đấy, ta cũng không thể nào cứu được ngươi."

Lão giả nao nao, chậm rãi thu liễm lại ánh sáng trắng trên người, mỉm cười nói: "Đừng có hù ta, ta cũng sợ kiểu nói của ngươi, người dám giết Lục Ly ta, toàn bộ thiên hạ có thể đếm được trên đầu ngón tay."

Trần phu tử có chút lắc đầu: "Có thể đếm được trên đầu ngón tay chính là mười người, đã không ít."

Nhìn biểu lộ không giống nói đùa của Trần phu tử, sắc mặt của lão giả tên là Lục Ly có chút biến ảo mấy lần, sau khi trầm mặc một lát, phát ra một tiếng thở dài nặng nề: "Ài, đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn là không có thoát khỏi tâm ma sao."

Trong lúc hai người nói chuyện, Ngô Tuấn đã lặng lẽ lên lầu, đi tới bên người Tần Nguyệt Nhi, thấp giọng hỏi: "Đến tột cùng là tình huống gì?"

"Trong phòng có một con Thỏ Yêu chết."

Tần Nguyệt Nhi thu hồi ánh mắt từ trên người Lục Ly, tiếp đó lại bổ sung: "Tối thiểu phải nặng tám mươi cân."

Bạn đang đọc Ta Chẳng Muốn Tróc Yêu (Bản Dịch) của Bạch Thái Quan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyentuyetmy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 314

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.