Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1198 chữ

Chu Bân vừa xem, vừa nói:

"Hoa của các loài cây cỏ mọc ở dưới nước ở trên bờ, loại đáng yêu rất nhiều. Từ Thái Tông đến nay, người đời rất yêu hoa mẫu đơn. Ta chỉ yêu riêng hoa sen mọc lên từ bùn lầy mà không vấy bẩn, tắm gội trong sóng nước trong mà không có vẻ lả lơi..."

Tần Nguyệt Nhi ở một bên nghe Chu Bân tụng niệm, có chút nổi da gà, lộ ra biểu tình cực kì khiếp sợ nói: "Bài văn này...ta nghe không hiểu, nhưng ta vô cùng rung động, đây tuyệt đối là một bài văn tuyệt hay đúng không?"

Chu Bân gật đầu liên tục như gà con mổ thóc, tán thán nói: "Ta cũng vậy!"

"Chỉ cần tiểu Ngô đại phu xuất thủ, thành tích của ta liền chưa từng thấp hơn Giáp đẳng. Đây tuyệt đối lại là một bài văn tuyệt hay, chẳng qua...nếu có thể đổi câu ta chỉ yêu riêng hoa sen thành ta chỉ yêu tiền, như vậy liền càng diệu!"

Nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, Ngô Tuấn giật giật hai má, một giọt mực rơi trên khoảng trống trên tờ giấy.

Văn hội Tùng Dương thư viện tổ chức mỗi 20 năm một lần, chính là hoạt động lớn khó gặp tại Kim Hoa Huyện, nhất là viện trưởng Quốc Tử Giám Lục Ly tự mình trình diện, một số người đọc sách phụ cận nghe tin tức chạy đến, lập tức khiến cho Kim Hoa Huyện trở nên náo nhiệt.

Ngô Tuấn cũng tham gia náo nhiệt, lập một quầy hàng trên đường phố, muốn kiếm một khoản tiền.

Trên chợ, Ngô Tuấn mặc một thân đạo bào, ngồi ngay ngắn ở trước quẻ quán, cằm còn dán râu ria bạc phơ, bộ dáng già vẫn tráng kiện, tiên phong đạo cốt.

Tần Nguyệt Nhi dựa vào tường trong bóng râm, có chút thích thú quan sát Ngô Tuấn cùng với người đi đường lui tới, thỉnh thoảng từ trong bọc giấy dầu móc ra một miếng thịt thỏ nhét vào bên trong miệng, ăn say sưa ngon lành.

Một vị thư sinh đi ngang qua khu chợ, quay đầu nhìn xung quanh, thoạt nhìn là một người đọc sách từ nơi khác đến tham gia náo nhiệt.

Liếc nhìn Ngô Tuấn ngụy trang trước quẻ quán, thư sinh hiếu kì bu lại: "Một văn tiền một quẻ, ngươi xem bói chỉ lấy một văn tiền?"

Ngô Tuấn thờ ơ nói: "Muốn xem gì?"

Với vẻ mặt vui tươi, vị thư sinh lấy một đồng xu đập mạnh xuống bàn: "Ngươi hãy xem cho ta, xem ta có thể thi đậu Trạng Nguyên hay không."

Ngô Tuấn hất đồng xu vào trong tay áo, thuận miệng nói: "Không thể."

Nụ cười trên mặt thư sinh lập tức cứng đờ: "Vì sao?"

Ngô Tuấn nhướng mày nói: "Nếu muốn biết, lại cho ta một văn tiền."

Thư sinh nghe vậy, lại móc ra một đồng xu, nói: "Vì sao ta không thi đậu được Trạng Nguyên?"

Ngô Tuấn trợn mắt nói: "Ngươi đã từng nhìn thấy quẻ quán một văn tiền chưa, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết rõ quẻ quán này của ta là giả, đầu óc này của ngươi, trên cơ bản cũng liền tạm biệt Trạng Nguyên."

Nói xong hất đồng xu vào trong tay áo.

Thư sinh lập tức nghẹn lời, một lát sau thản nhiên cười, tự nhận xui xẻo đi về phương hướng Tùng Dương thư viện.

Tần Nguyệt Nhi cười tủm tỉm nói: "Lừa gạt nhiều người như vậy, ngươi liền không sợ bị đánh sao?"

Ngô Tuấn nhìn xuống đống tiền trĩu nặng trong tay áo, cười nói: "Những người này đều là đến tham gia văn hội, vì mấy văn tiền đánh nhau với người khác rất mất phong phạm, truyền đi e rằng sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của bọn hắn, bọn hắn mới không có ngu xuẩn như thế."

Lúc này, Trần phu tử ở bên trong Tùng Dương thư viện bỗng nhiên hắt hơi một cái, ngẩng đầu nhìn lên mặt trời thiêu đốt trên đầu, nói: "Đã lâu rồi ta không ở dưới nắng lâu như vậy, có chút không quen."

Lục Ly thấy thế, không khỏi thở dài một hơi: "Ài, nhìn thấy bộ dáng này của ngươi bây giờ, thật sự là quá làm cho ta thất vọng, đây là Trần Mục Chi đăng quang học giả năm đó sao?"

Ánh mắt của Trần phu tử có chút tối sầm lại, nói: "Tiếp tục xem bài tập đi."

Lục Ly không nói nữa, tiếp tục lật xem bài tập đám học sinh nộp lên, bỗng nhiên ánh mắt ngưng tụ, thì thầm: "Hoa sen mọc lên từ bùn lầy mà không vấy bẩn, tắm gội trong sóng nước trong mà không có vẻ lả lơi...văn hay, chỉ một câu này, liền có thể truyền tụng thiên cổ!"

Lục Ly thân ở trong triều, nhiều năm qua quen nhìn hắc ám quan trường, đã là thể xác tinh thần đều mệt.

"Hoa sen mọc lên từ bùn lầy mà không vấy bẩn, tắm gội trong sóng nước trong mà không có vẻ lả lơi." Câu nói này vừa lúc cỗ vũ cho ông ta vào lúc này, khiến cho ông ta càng thêm kiên định cho dù quan trường hắc ám, bản thân ông ta cũng có thể giống như hoa sen mọc lên từ bùn lầy mà không vấy bẩn, bảo trì phẩm cách tín niệm cao khiết của mình!

Lục Ly yêu thích không buông tay, đọc đi đọc lại bài văn trên tay, vừa tán thán nói: "Có thể dạy dỗ loại học sinh này, xem ra sư huynh ngươi những năm này cũng không phải là đều sống uổng."

Trần phu tử đối với học sinh trong thư viện rõ như lòng bàn tay, đối với có người có thể viết ra loại văn chương này, cảm thấy có chút kinh ngạc, khẽ nhíu mày đến gần xem xét, lập tức lộ ra một loại biểu tình cổ quái.

Lục Ly nhìn chằm chằm vào bài « Yêu Hoa Sen » này, không có phát giác được biểu lộ biến hóa của Trần phu tử, đứng lên nói: "Giỏi cho một cái Chu Bân, xem văn liền biết y là người như thế nào, vị Chu Bân này nhất định cũng như câu văn này, ngày thường vô cùng ngông nghênh! Nhân vật như thế, ta cũng không kịp chờ đợi muốn ra ngoài gặp y một lần!"

Trong khi nói chuyện, cầm bài « Yêu Hoa Sen » kia bước nhanh đến hội trường ở sân trước.

Trong hội trường, đám học sinh chạy tới từ các nơi đang uống rượu làm thơ, bày ra tư thái văn sĩ phong lưu.

Nhìn thấy Lục Ly tiến đến, thanh âm huyên náo trong hội trường liền yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn về phía ông ta.

Lục Ly lộ vẻ kích động dò xét một vòng học sinh đang ngồi, hỏi: "Ai là Chu Bân?"

Bạn đang đọc Ta Chẳng Muốn Tróc Yêu (Bản Dịch) của Bạch Thái Quan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyentuyetmy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 278

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.