Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên Qua Rồi

Tiểu thuyết gốc · 1211 chữ

Phong Vân đại lục

Tại một nơi xó xỉnh nào đó của Bá Quốc. Có một ngọn núi hoang tiêu điều, mà trên đỉnh núi là một tông môn rách nát....à mà phải nói đúng hơn thì tông môn này ngoài cái cái nhà tranh vách đất trước cửa treo lên cái bảng hiệu: " Văn Lang Tông "  ra thì chẳng có vẹo gì. Có lẽ gọi tông môn cho oai.

Trước cửa Văn Lang Tông lúc này ngồi đấy một người trung niên. Trung niên áng chừng 30 tuổi, đầu tóc rối loạn, hai mắt nhắm nghiền, hai tay thõng xuống. Nom nhìn giống như không hề còn sống.

" Đây là đâu ??? "

Đó là suy nghĩ đầu tiên của người đàn ông trung niên ngay khi vừa tỉnh dậy. Hắn ánh mắt mê mang hiện lên đầy vẻ khó hiểu. Hết nhìn đông lại nhìn tây giống như muốn xác định một điều gì đó.

Sau đó như xác định được vị trí, hắn liền đứng dậy, muốn chạy lại con suối gần đó. Nhưng có lẽ do thân thể hắn vì một nguyên do gì đó mà khá yếu đuối. Bước được vài bước hắn liền loạng choạng ngã cắm đầu. Không chịu thua, không đi được thì ta bò. Hắn lết lết từng chút một tiến lại gần

" Khuôn mặt này. ...."

Đến bên bờ suối, việc đầu tiên hắn làm là soi mình xuống dòng nước. Dòng nước trong veo, phản chiếu lại một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ so với khuôn mặt hắn hàng ngày thấy trong gương.

Dường như vẫn chưa tin tưởng, hắn liền úp mặt xuống dòng nước, muốn cho đầu óc được thanh tỉnh. Cho đến khi trong phổi hết oxy khiến hắn không chịu được mới nhấc đầu lên.

Khuôn mặt ướt sũng nước khiến hắn tỉnh táo lại phần nào, hắn bắt đầu ngồi nhớ lại. Hắn tên Bạch Võ Nam, là một kẻ không cha không mẹ. Thửa nhỏ không biết vì một lý do gì, cha mẹ hắn sau khi đẻ ra hắn thì bỏ hắn lại trước cửa Cô Nhi Viện. Cuối cùng hắn được Cô Nhi Viện nhận nuôi.

Ở đó người ta cũng cho hắn ăn học đang hoàng. Nhưng có một quy định là sau khi 18 tuổi mọi người phải ra ngoài tự lập. Cho nên học hết phổ thông cũng là lúc hắn 18 tuổi, hắn liền ra ngoài bắt đầu cuộc sống bươn chải xã hội.

Không tiền, không trình độ. Hắn chỉ có đường đi làm công nhân, định bụng dành dụm ít tiền sau đó kiếm ngôi nhà, kiếm người vợ... Cứ vậy sống hết quãng đời còn lại. Ai biết cuộc sống công nhân. Tiêu thì nhiều làm lại chẳng được bao nhiêu. Hắn làm 1 lèo hơn 10 năm trời, đến nay hơn 30 tuổi vẫn chưa mua được nhà.

Đâm ra hôm qua vì chán nản. Hết giờ làm hắn tạt qua quán nhậu, ngồi lai rai một mình cho quên sự đời. Hắn còn nhớ sau khi tính tiền hắn leo lên xe đi về. Men rượu khiến hắn chạy xe có phần nhanh. Sau đó hắn hai mắt tối sầm, mở mắt ra lại là thấy bản thâm như hiện nay

" Cmn chẳng nhẽ lão tử tai nạn xe ? "

Bạch Võ Nam vỗ vỗ chán. Ra vẻ chán nản. Ai nghĩ đến cả đời tham gia giao thông luôn chấp hành đầy đủ, an toàn. Vì một phút chán trường mà đâm ra hẹo.

Bất ngờ một cơn đau đầu ấp đến, những hình ảnh ký ức bỗng đâu ùa về khiến Bạch Võ Nam đầu óc quá tải, gào lên trong đau đớn. Cơn đau kéo dài ức chừng vài chục phút đồng hồ mới ngừng lại.

" Vậy mà lại xuyên không rồi..."

Cơn đau đầu qua đi. Bạch Võ Nam xụi lơ nằm trên đất. Vốn dĩ đó là ký ức của chủ thể. Nay dung nhập bất ngờ gây nên cơn đau đầu khi nãy.

Sắp xếp lại đống ký ức lộn xộn. Bạch Võ Nam cũng đại khái hiểu tình hình của bản thân.

Nơi đây là Phong Vân đại lục. Có tiên nhân bay vèo vèo trên trời như những bộ phim mà kiếp trước hắn hay coi. Cũng có yêu ma quỷ quái các loại động vật mà hiển nhiên sống trên đời 30 năm hắn cũng chưa từng thấy bao giờ.

Chủ thể mà Bạch Võ Nam nhập vào cũng cùng tên tên cùng họ với hắn.

Chủ thể vốn dĩ là một khất cái. Cụ thể hơn ở xã hội hiện đại gọi là ăn xin. Lịch sự hơn như mấy phim tàu gọi là cái bang. Cũng là một kẻ không cha không mẹ.

Ba ngày trước đây. Như thường lệ đang ăn xin trên đường thì bất ngờ một lão đầu xuất hiện, theo như giới thiệu thì là Văn Lang tông tông chủ. Và với cái bài xưa như diễm là thấy hắn căn cốt dị bẩm, thiên tư tung hoành, là một kỳ tài tu tiên tỉ người có một nên muốn thu hắn làm đồ.

Không biết vì một thế lực nào đó thúc đẩy mà chủ thể tin sái cổ. Ngay tại chỗ dập đầu bái sư. Sau đó theo sư phụ về núi.

Thời khắc này, hắn coi là thời đại của mình đến rồi. Thậm chí hắn còn suy nghĩ đến việc chân đạp thiên kiêu, đứng trên vạn người, mĩ nhân ôm trong lòng. Đi đường gặp người đều phải cúi xuống lễ phép chào một tiếng " tiên nhân "

Nhưng sự thật luôn tàn khốc. Về đến núi hắn mới thấy được, trong miệng sư phụ uy chấn vạn cổ tông môn lại là một ngôi nhà tranh rách nát. Gió lùa qua khe cửa, mùa đông không cần bật quạt cũng mát, mùa hè không cần đốt than cũng ấm.

Khi đó hắn khóc rất to. Thậm chí nghĩ đến việc xuống núi quay lại con đường ăn xin.

Nhưng sư phụ lại nói với hắn, quanh đây hung thú rất nhiều. Khiến hắn sợ tê tái, không còn dám xuống núi.

Thế là hắn vô cùng chán nản mà bước vào Văn Lang tông. Trở thành đệ tử chính thức.

Thôi kệ, nghèo cũng đã nghèo rồi. Dù gì sư phụ hắn cũng là tiên nhân đại năng. Học được chút bản lãnh từ chỗ sư phụ. Sau này còn lo gì việc tiền bạc.

Thế là hắn bắt đầu bình tĩnh lại. Theo sư phụ bắt đầu học tu tiên.

Nhưng....

Cmn sư phụ hôm trước dắt hắn lên núi, hôm sau liền lăn ra chết. Khiến hắn chưng hửng

Công pháp của ta đâu ? Pháp bảo của ta đâu ?

Hay đơn giản nhất là.....hôm nay ăn gì ? Khi mà quanh hắn chỉ có mỗi ngôi nhà tranh rách nát.

Thân là đệ tử duy nhất của môn phái, hắn nghiễm nhiên trở thành tông chủ đời tiếp theo của Văn Lang tông mà không gặp ai phản đối .....à mà cũng không có ai để mà phản đối.

Bạn đang đọc Ta Chém Gió Thành Thần sáng tác bởi HaPhong0909
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaPhong0909
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 126

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.