Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xin Thu Ta Làm Đồ

Tiểu thuyết gốc · 1358 chữ

Văn Lang Tông.

Thân là một tông chi chủ, không thể không có chút tu vi nào. Huống hồ còn nhiệm vụ hệ thống. Nếu không có tu vi làm sao có thể xuống núi. 

Nghĩ rồi Bạch Võ Nam quyết định mở cơ sở luyện khí quyết ra học tập.

Khỏi phải nói, vì cuốn công pháp này là cơ sở đầu tiên để tu tiên lại có thể xuất bản từ hệ thống cho nên cực kì dễ hiểu. Một kẻ chưa từng tiếp xúc đến tu tiên như Bạch Võ Nam cũng có thể đọc hiểu trong đó giới thiệu.

" Muốn tu luyện bước đầu tiên phải làm là cảm khí "

Linh khí trong trời đất. Muốn bước vào con đường tu tiên thì việc đầu tiên của thường nhân cần phải làm là cảm nhận được linh khí. Từ đó mới có thể dẫn dắt đưa linh khí vào cơ thể.

Bước này tùy tư chất của từng người mà tốc độ nhanh chậm khác nhau. Có người dùng cả đời cũng không thể cảm nhận được linh khí. Có người chỉ cần dùng một vài ngày. Tóm lại không ai giống ai. Cảm nhận được càng nhanh chứng tỏ tư chất tu tiên càng cao. Bởi vậy mới có định nghĩa giữa thiên tài và kẻ bình thường.

Bach Võ Nam cũng không biết tư chất của bản thân thế nào. Nhưng bản thân là xuyên việt giả. Lại có hệ thống kèm theo. Hắn đoán chắc bản thân cũng không phải cái phế vật.

Lại nói các tiểu thuyết kiếp trước. Nhân vật chính kẻ nào chẳng tu luyện tốc hành. Vấn đỉnh tu tiên giới. Kiếp trước đã kém cỏi, xuyên không lại vào phế vật. Chắc truyện hết từ chap 1.

Sau khi đọc hết cuốn sách và đại khái nắm bắt được tình hình. Bạch Võ Nam khoanh chân ngồi thiền bắt đầu cảm nhận linh khí.

Bạch Võ Nam không hề biết ngay khi hắn bắt đầu nhập tọa. Linh khí xung quanh điên cuồng chuyển động, thi nhau quấn tới trước mặt hắn. Giống như những tân binh vội vã đến trước mặt tư lệnh.

Nếu có võ giả ở đây sẽ thấy được. Xung quanh Bạch Võ Nam linh khí như đang hình thành một cơn lốc xoáy mà trung tâm cơn lốc này lại chính là hắn.

Trùng hợp khi đó, một thiêu niên vừa hay đi ngang qua chân núi Văn Lang Tông. Cảm nhận được sóng linh khi điên cuồng quấn lên núi, trong lòng hắn liền đại hỉ.

" Sóng linh khí thật mạnh. Chắc hẳn đang có tiên nhân tu luyện trên đỉnh núi "

Nghĩ rồi thiếu niên quyết định thay đổi hướng đi. Nhằm đỉnh núi mà chạy tới.

Không riêng gì ngọn núi Văn Lang Tông. Cả những huyện thành trong khu vực gần đó cũng xảy ra hiện tượng tương tự. Các võ giả nơi đây đều mang theo ánh mắt nghi hoặc không biết chuyện gì xảy ra. Một số môn phái nhỏ xung quanh cũng cử người đi tìm hiểu tình hình.

Còn tại đỉnh núi. Thân là đầu nguồn mọi việc Bạch Võ Nam vẫn đang nhắm mắt cảm nhận linh khí. Nhưng không biết phải do tư chất bản thân hay sao mà dù đã rất cố gắng hắn vẫn không cảm thấy được gì.

Cực chẳng đã Bạch Võ Nam quyết định đình chỉ. Không tiếp tục tu luyện.

" Ngồi cả tiếng đồng hồ, dã hết cả người mà không cảm nhận được gì. Bố khỉ ! Không biết con vợ hệ thống này có lừa đảo không nữa "

Bạch Võ Nam bực mình càu nhàu.

Cũng may đỉnh núi Văn Lang Tông ngoài Bạch Võ Nam ra thì không còn ai. Nếu không để người trong đại lục nghe được lời càu nhàu của hắn chỉ có thể thốt lên

" Đại ca, Đỉnh tiểm Phong Vân đại lục đến nay ghi nhận người cảm khí được nhanh nhất cũng mất thời gian một đêm 6 giờ đồng hồ. Ngươi ngồi xuống 1 giờ liền đòi thành công. Ngươi đi ngủ sớm đi mơ cho đẹp "

Ục...ục.....

Tiếng đói bụng truyền đến mới khiến Bạch Võ Nam nhớ ra bản thân hắn từ lúc xuyên không tới giờ chưa được ăn gì. À mà tính cả chủ thể thì phải tính từ lúc sư phụ dắt hắn lên núi. Thời gian đã qua hơn một ngày.

Tuy khoa học chứng minh nhịn đói 1 ngày cũng chưa thể chết được. Nhưng cái cảm giác đói bụng đưa đến cũng khiến Bạch Võ Nam thấy bủn rủn chân tay.

Nhìn đông, ngó tây quanh đỉnh núi. Bạch Võ Nam cũng chẳng thấy cái gì ăn được. Đỉnh núi tuy nói rằng rộng lớn. Nhưng ngoài căn nhà tranh thì lưa thưa được vài gốc cổ thụ, ngoài ra thì một đống cây cỏ hắn không biết tên. Có ký ức của chủ thế trước đây. Hắn cũng chẳng dám liều đào bừa lên ăn.

Xuống núi kiếm đồ ăn thì ngặt nỗi bản thân chẳng có xu kẻng nào. Đã thế đường xuống núi nghe đâu cũng toàn thú giữ. Có khi bản thân chưa no bụng đã khiến thú giữ no bụng.

" Thôi vậy..." Bạch Võ Nam chép miệng tiến lại gần dòng suối lúc nãy. Định bụng uống nước trừ cơm một bữa. Bữa sau tính sau.

Kiếp trước nghèo nhưng cũng không đến mức đói. Xuyên không rồi, thân là một tông chi chủ, nghe thì oai đấy. Không nghĩ đến mức ăn còn chẳng có mà ăn. Bạch Võ Nam trong lòng không khỏi tự giễu cợt bản thân. Bất chợt nhớ đến câu thơ mà kiếp trước đọc trên mạng, hắn khẽ ngân nga cho quên cơn đói.

" Vạn kiếm phong sương, vạn kiếm sầu

Cuộc đời trôi nổi biết về đâu

Bỏ kiếm giấu mình nơi hoang vắng

Đối thủ trên đời còn mấy ai .."

Cũng bởi vì câu thơ này của Bạch Võ Nam, mà thiếu niên lang khi nãy đi theo sóng linh khí tới nơi này vừa hay nghe được. Hắn nhẩm lại  ".... Đối thủ trên đời còn mấy ai.."

Sau đó thần sắc cực kì vui mừng. Liền chạy nhanh lại. Không nói hai lời, trực tiếp quỳ xuống

" Tiền bối, rốt cuộc ta đã tìm được người. Cầu ngài thu ta làm đồ "

" Hả ? "

Bỗng đâu xuất hiện một người lạ, dọa cho Bạch Võ Nam sút chút dụng tim. Hắn ngơ ngác quay lại nhìn. Trước mắt hắn là một thiếu niên áng chừng 17, 18 tuổi. Ăn mặc một thân y phục màu trắng. Gọn gàng sạch sẽ. Bên hông đeo ngọc bội, khuôn mặt có phần sáng sủa. Nhìn giống như công tử con nhà thế gia nào.

Như sợ Bạch Võ Nam không nghe thấy lời hắn nói. Thiếu niên vội vàng lặp lại

" Tiền bối, vãn bối Đinh Bá Long xuất thân từ Đinh gia của Trường Giang quận. Mong tiền bối thu ta làm đồ "

" Đinh gia, Trường Giang quận ...." Bạch Võ Nam như lâm vào suy nghĩ. Sau một lúc hắn bất chợt nhớ ra.

Tuy chủ thể vốn dĩ chưa từng bước vào tu tiên. Nhưng trong cái xã hội chưa phổ cập truyền hình, internet như hiện nay, nếu hỏi đội ngũ nào nắm giữ nhiều thông tin nhất thì chắc chắn mọi người sẽ trả lời là Cái Bang.

Từ chuyện ông hàng xóm để ý tới bà bán cá. Tới mấy việc lông gà vỏ tỏi đều được đám ăn xin với nhau mang ra bàn tán những khi ngồi xin ăn ngoài đường.

Đinh gia lại nổi tiếng là một trong tứ đại tiên tộc của Trường Giang quận. Cho nên kể cả với người thường. Chỉ cần đi qua hoặc sinh sống nơi đây đều sẽ biết đến.

" Cho ta một lý do để thu ngươi làm đồ "

Bạn đang đọc Ta Chém Gió Thành Thần sáng tác bởi HaPhong0909
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaPhong0909
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 100

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.