Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đoạn Tuyệt

Tiểu thuyết gốc · 1523 chữ

" Các hạ là ai, cớ gì giết người của Thiên Bảo Lâu chúng ta "

Một âm thành trầm thấp phát ra nhưng lại không có bóng dáng người xuất hiện. Hiển nhiên đối phương đang ở một nơi khác dùng Thiên Lý Truyền Âm

" Đám chuột nhắt không dám hiện thân cũng có tư cách hỏi " Đinh Bá Đạo Hừ lạnh.

Hắn đưa một tay lên cao, hơi vận chút tu vi, một lực hút lớn từ bàn tay hắn tỏa ra.

Một bóng người trên lầu bị cưỡng ép kéo xuống, là một thanh niên ứng chừng 30 tuổi, một thân đạo bào màu vàng cao quý.

" Lâu Chủ " Phúc Kiến vội vàng lao đến đỡ người đàn ông.

Bị cưỡng ép kéo xuyên thủng mấy tầng gác. Hắn dáng vẻ có chút trật vật, miệng không ngừng thổ huyết.

" Các ngươi dám đánh ta " người đàn ông áo vàng căm tức nói ra.

" Là lâu chủ Thiên Vũ Lâu Lâm Trạch Đông "

" Lâu chủ Thiên Vũ Lâu  bị người cưỡng ép kéo xuống "

" Kẻ này là ai, lá gan đủ mập a "

Đám người xung quanh không ngừng chỉ chỏ bán tán khiến Lâm Trạch Đồn vừa thẹn vừa giận tất cả là tại hai tên trước mặt, hắn đổ lỗi.

" Chỉ là một tên Kin Đan nhỏ nhoi. Có gì dám với không dám " Đinh Bá Kiến lời nói mang theo vẻ trào phúng

" Ngươi......." Lâm Trạch Đông nghe muốn thổ huyết nhưng không phản bác lại được. Dù hắn là Kim Đan cửu trọng nhưng sự thật cũng vẫn là Kim Đan.

" Tốt, tốt...... Các ngươi là ai "

" Nghe cho kỹ, ta chính là Văn Lang Tông Đinh Bá Đạo " Đinh Bá Đạo khuôn mặt ngạo nghễ.

" Được, Văn Lang tông đúng không ? Để ta báo về tổng bộ từ nay đoạn tuyệt mọi phương diện làm ăn buôn bán với tông môn các ngươi " Lâm Trạch Đông ngạo mạn

Thiên Bảo Lâu là một tòa thương hội nổi tiếng ở Phong Vân đại lục. Tổng bộ ở đâu không ai biết, nhưng mỗi một tòa thành trì đều sẽ có tri nhánh bọn hắn.

60 phần trăm đan dược, binh khí.....nói chung các vật phẩm thường dùng của võ giả được xuất từ nơi đây.

Đắc tội Thiên Võ Lâu, ngoài vấn đề bị truy sát, cũng ảnh hưởng rất lớn đến tu luyện của võ giả.

Cho nên đắc tội không khác gì tự sát. Đoạn tuyệt tu luyện.

Lâm Trạch Đông kia không biết Văn Lang tông là môn phái nào, Phong Vân đại lục thế gia, môn phái sao mà nhiều, chính hắn cũng không biết hết. Nhưng cũng không cản trở ý nghĩ muốn bóp chết tông môn này

" Vậy là đoạn tuyệt quan hệ rồi " Bạch Võ Nam mộng bức.

Khỏi phải nói con người của thời đại này cũng quá bá đạo.

Mặc dù tông môn hiện tại cũng chưa có sinh ý gì với Thiên Bảo Lâu, nhưng sẽ ảnh hưởng tới tương lai tông môn phát triển.

" Văn Lang tông là môn phái nào ? " đám người xung quanh thì thào thắc mắc

" Ai biết, chắc mới thành lập "

" Mới thành lập đã có võ giả bậc này, cũng quá ngưu phê a "

" Được, đã ngươi đoạn tuyệt với Văn Lang tông chúng ta, Thiên Bảo Lâu cũng không cần thiết tồn tại ở Tương Dương "

Đã phân rõ giới hạn với nhau, Đinh Bá Đạo không cần kiêng nể gì. Hắn tụ linh lực, thân ảnh đến bên một cột đá, tay vỗ xuống, cả tòa Thiên Bảo Lâu không ngừng rung lắc.

" Ngươi dám "

Lâm Trạch Đông hoảng hốt muốn ngăn nhưng vừa lao lại gần liền bị Đinh Bá Đạo một tay vỗ bay ra ngoài

" Chạy, nơi đây muốn sập "

Thấy Đinh Bá Đạo động tác không dừng lại, nhiều người mới ý thức được nguy hiểm, vội vàng tháo chạy

Bạch Võ Nam cũng tiện tay tóm lấy thiếu niên khi nãy vọt ra ngoài.

Cho đến khi Đinh Bá Đạo vỗ đến cột đá cuối cùng, cả tòa Thiên Bảo Lâu mất đi trụ chống, ầm ầm sụp đổ

" Xong, xong....." Lâm Trạch Đông cả người run lên bần bật. Sừng sững ở Tương Dương thành Thiên Bảo Lâu, chỉ vì chút chuyện bây giờ bị đánh sập. Hắn nộ khí trung thiên.

Tuy nói Thiên Bảo Lâu gia nghiệp đại. Nhưng sập một tòa, hắn cũng gánh không nổi trách nhiệm này

Nộ khí xung tâm, không chịu nổi, hắn thổ huyết mà ngất đi.

Đinh Bá Đạo khinh thường hừ một tiếng, không có thực lực còn muốn gáy to

Không để ý tới hắn, Bạch Võ Nam lúc này quay về phía thiếu niên khi nãy hỏi.

" Thiếu niên ngươi tên là gì ? "

Vãn còn đang ngơ ngác thiếu niên nghe đến hỏi vội cúi đầu

" Đa tạ tiên nhân ơn cứu mạng, tiểu nhân không có tên, người trong thôn hay gọi ta là  A Ngưu "

Không quên ơn cứu mạng khi nãy, thái độ của A Ngưu khiến Bạch Võ Nam vừa lòng.

" Mẫu thân ngươi xảy ra vấn đề gì. Nói đi ta có thể giúp "

Bạch Võ Nam nhắc tới mới khiến A Ngưu nhớ ra.

" Cầu tiên nhân cứu mẫu thân bệnh.

Mẫu thân ta ra ngoài kiếm thức ăn, sau đó trở về liền hôn mê đến nay đã 3 ngày chưa tỉnh lại "

Trong mắt A Ngưu, Bạch Võ Nam cùng Đinh Bá Đạo chính là cái tiên nhân, không việc gì không làm được. Cho nên bệnh mẫu thân hắn có hi vọng cứu

" Được, ngươi đưa ta đến nhà kiểm tra. Nếu có thể cứu ra sẽ hết sức " Bạch Võ Nam đồng ý.

A Ngưu vui mừng lập tức đứng dậy dẫn đường. Hai người liền đi theo. Xung quanh lúc này đám người cũng không dám ngăn cản.

Nhà A Ngưu cũng không tính xa. Nằm trong một khu ổ chuột ngoại thành Tương Dương.

Vòng vèo qua mấy nơi, cuối cùng cũng tới.

Vừa vào tới cửa, mấy người nghe được tiếng la thất thanh của trẻ con

" Mấy ngươi làm gì, buông ta ra.....

Đại ca, cứu muội........"

Trong sân hai tráng hán to khỏe không ngừng lôi kéo một bé gái có chừng 7 8 tuổi.

Cô bé ra sức giãy dụa, cố gắng thoát khỏi cánh tay người đàn ông lực lưỡng.

" Các ngươi làm gì " A Ngưu nổi giận đùng đùng lao lên muốn giải cứu.

Bé gái kia chính là tiểu muội hắn.

Nhưng dáng người nhỏ bé của A Ngưu làm sao là đối thủ của hai người nọ, họ chỉ cần hất nhẹ tay A Ngưu đã ngã chổng đít.

" A Ngưu, bọn ta đã cho nhà các ngươi thời gian, nhưng đến nay nhà các ngươi vẫn chưa có tiền trả.

Ta đành bắt tiểu muội ngươi bán vào Hương Lâu, sau này ngươi có tiền có thể chuộc tiểu muội ngươi về

Ngươi yên tâm, tiểu muội ngươi còn nhỏ. Vào đó cũng chỉ ăn chút khổ. Tuyệt đối sẽ không nguy hiểm tới tính mạng "

Một trong hai người tráng hán nói ta.

" Đại ca, cứu muội. " Cô bé khóc lóc không ngừng.

Gia cảnh bần hàn, trước đây trong một lần A Ngưu gặp trận ốm thập tử nhất sinh, mẹ hắn đã vay mượn một số tiền để chữa trị cho hắn.

Số tiền tuy không lớn nhưng với những người dân nghèo như gia đình A Ngưu là con số không nhỏ.

Thêm tiền lãi, dù đã rất cố gắng nhưng vẫn không trả dứt nợ. Lại thêm mẫu thân lâm bệnh không thể đi làm đóng lãi.

" Van cầu các ngươi thả tiểu muội ta ra, cho ta thời hạn 1 tháng. Ta sẽ đi làn trả đủ số tiền nợ " A Ngưu khóc lóc không ngừng van xin.

" Ca ca...." thấy đại ca như vậy, bé gái nhỏ cũng không cầm được nước mắt.

" Ca ca, ta sẽ đi theo bọn họ, huynh ở nhà dáng chăm sóc mẫu thân " như quyết tâm, bé gái lúc này thôi giãy giụa mà nói ra.

Tuy nhỏ tuổi nhưng nàng hiểu chuyện. Số tiền hiện nay là quá lớn. Nàng cũng biết gia đình nàng không thể nào có. Chỉ có đi theo bọn người cho vay, gia đình mới có khả năng tiếp tục sống.

" Không tiểu muội...." A Ngưu gào to.

" Nín đi.

Nam nhi không được tùy tiện khóc. Nếu không sẽ thành trò cười đó "

Bạch Võ Nam không biết lúc nào đã tiền tới bên cạnh, hắn một tay đặt lên đầu, xoa tóc A Ngưu

Bạn đang đọc Ta Chém Gió Thành Thần sáng tác bởi HaPhong0909
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaGiaPhong1989
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.