Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Song of the sea

Phiên bản Dịch · 1852 chữ

- Giá trị sung sướng đến từ Tô Mộ Yên +150!

Tô Mộ Yên chứng kiến được Sở Hà giết 29 tên bèn sững sờ, đây chính là thành tích cô cố chơi biết bao lâu mà chẳng đạt được.

Huống hồ Sở Hà ngay cả tài khoản cũng không có, hắn thế nào lợi hại như vậy?

- Anh gian lận phải không? - Tô Mộ Yên lại gần, kiểm tra máy vi tính Sở Hà.

Sở Hà dở khóc dở cười:

- Thời gian ngắn vậy, tôi đi hack game chỗ nào? Tôi mới tạo tài khoản thôi mà.

- Cũng đúng, hóa ra anh thật sự là cao thủ, dù là rank thấp nhưng giết 29 cũng thật lợi hại!

Mắt Tô Mộ Yên lấp lánh ánh sao:

- Nếu như Chỉ Tình thích chơi game thì tốt rồi, vậy anh sẽ có đường sống phát huy.

Cô nàng lúc này còn không quên chị em.

Sở Hà cũng không thèm để ý, chơi game liền chăm chú chơi, chẳng còn suy nghĩ gì tổng giám đốc ngang ngược kia.

- Vậy cô có muốn họp tổ đội với tôi không đây? -Sở Hà cười tủm tỉm hỏi, Tô Mộ Yên lúc này ngồi về vị trí của mình:

- Mau mau, mang tôi ăn gà"!

Cô gái này vừa rồi đè nén cơn giận, lúc này như mấy con sóc muốn báo thù, đằng đằng sát khí.

Sở Hà hiển nhiên không để ý, hỗ trợ cô em này thỏa mãn "ăn gà".

Kết quả là, Tô Mộ Yên lại kêu lên phá tan sự yên tĩnh trong phòng.

- Holy shit, anh dám lấy P1911 diệt nhóm ba người cầm súng trường!

- Trời ạ, motor anh mạnh cỡ nào mà lợi hại vậy? Phóng luôn trên cao tông chết hai người!

- Này này, anh không còn đạn…Súc vật, dùng chảo đập luôn phe địch, sao anh làm được vậy ?

Tô Mộ Yên tâm phục khẩu phục, cô cùng Sở Hà lập thành một nhóm chơi liên tù tì năm trận, hết bốn được “ăn gà”, trừ một lần mạng lag. Còn lại đều giết 20 tên trở lên.

Hắn rõ ràng là một cái lô cốt đảm bảo an toàn cho đồng bọn.

- Giá trị sung sướng đến từ Tô Mộ Yên + 250!

Sở Hà thoả thích hưởng thụ đồng đội tán thưởng, đồng thời cũng buôn bán lời không ít giá trị sung sướng, cho tới bây giờ, cộng lại đã 410. 1!

Đây chính là một khoản tiền lớn, hoàn toàn cũng đủ mua năng khiếu đàn nhị cấp hai.

Hai người cũng chơi mệt mỏi, lúc này đã là sau nửa đêm.

Tô Mộ Yên nhìn nhìn thời gian, thất kinh:

- Chết rồi, nếu như Chỉ Tình tỉnh lại phát hiện tôi không ở cạnh, chị ấy chắc là sẽ đi kiếm!

Tô Mộ Yên lè lưỡi chạy ra ngoài, chạy tới cửa quay đầu lại giơ ngón tay cái lên:

- Tay nghề của anh có thể đi làm streamer nhưng tốt nhất vạn lần không nên làm streamer, chị Chỉ Tình ghét những người nói chuyện nhăng nhít.

Sở Hà gật đầu, hắn cũng không muốn làm streamer gì cả, cá tính đã không thích hợp.

Đóng nắp 2 laptop lại, Sở Hà duỗi người một cái, trực tiếp lao xuống hồ bơi biệt thự tắm đêm.

Dưới màn đêm, trăng sáng sao thưa, gió đêm bờ biển quất vào mặt, để cho người có cảm giác khoan khoái dễ chịu.

Sở Hà vừa chà tắm vừa lẩm nhẩm hệ thống:

- Mua năng khiếu đàn nhị cấp hai.

- Năng khiếu đàn nhị đang trong quá trình hạ nhiệt, tạm thời không cách nào mua, xin 24 tiếng đồng hồ sau hãy thử.

WTF?

Sở Hà thiếu chút nữa hộc máu:

- Mày giỡn mặt tao hả? Dựa vào cái gì mà không cho mua? Tao còn phải dựa vào đàn nhị kiếm cơm!

- Keng, hệ thống đề cử, năng khiếu ca hát cấp 1, piano cấp 1, tỳ bà cấp 1…

Hệ thống đề cử một đống năng khiếu, nhưng toàn bộ cũng là cấp 1, học xong cũng chỉ có thể là học trò nhập môn.

Sở Hà nghiến răng kèng kẹt, hệ thống quỷ quái này muốn bẫy người ta ? Lúc trước, Sở Hà muốn kiếm đủ giá trị sung sướng làm bậc thầy đàn nhị, hiện tại xem ra căn bản không được.

Tối thiểu trong thời gian ngắn không được.

- Tao không cần một đống lộn xộn, tao muốn tinh thông một cái, không cần biết qua quýt, hiểu chưa?- Sở Hà tức giận bèn mắng.

- Theo sự phân tích của hệ thống, đề nghị kí chủ mua năng khiếu thổi vỏ ốc, năng khiếu này chỉ có ba cấp. Cấp một mất 100 giá trị sung sướng, vậy có mua hay không?- Hệ thống ra vẻ cảm thông.

Nhưng Sở Hà càng thêm buồn bực, thổi vỏ ốc? Vỏ ốc xà cừ tuy rằng cũng xem như một loại nhạc cụ, nhưng bây giờ ai còn thổi vỏ ốc.

Năng khiếu này thì làm sao mà nổ?

Hắn trực tiếp từ chối, kẻ ngu si mới lãng phí giá trị sung sướng đi thổi vỏ ốc.

Lúc này, cửa biệt thự bỗng nhiên mở ra.

Một luồng hào quang xuất hiện.

Sở Hà sửng sốt, cho rằng Tô Mộ Yên cũng tới tắm, không ngờ nhìn kỹ, cũng không phải là Tô Mộ Yên, mà là Liễu Chỉ Tình.

Liễu Chỉ Tình khoác một bộ áo choàng màu trắng, để chân trần, cứ như vậy đón gió đêm hướng ra bờ biển.

Cô mới tỉnh ngủ, mượn bóng đêm để dạo chơi trên bờ biển.

Sở Hà rụt đầu một cái, cố né tránh.

Ở đây cách bờ biển chỉ trăm mét, Sở Hà có thể thấy bóng lưng Liễu Chỉ Tình. Vóc dáng thon dài cao ráo, tóc rối tung, tựa như một nàng tiên mới ra khỏi bồn tắm.

- Đẹp quá.- Sở Hà thở dài, đồng thời cũng cảm giác Liễu Chỉ Tình vô cùng ưu thương.

Không phải cô đang gặp phải chuyện buồn mà là loại buồn bã bộc lộ trong màn đêm, để cho người ta nghĩ đến những kiếp sống lưu lạc.

Vị tổng giám đốc lạnh như tảng băng mà cũng có cảm giác buồn bã sao.

Khi Sở Hà lại suy nghĩ linh tinh, bỗng thấy Liễu Chỉ Tình ngồi ở trên bờ biển.

Ánh trăng chiếu xuống, cô giống như một nàng tiên trắng ngần, chân ngọc đụng vào nước biển, mái tóc dài bay bay, đẹp không gì tả nổi.

Sau đó, cô lấy ra một vỏ ốc từ trong áo choàng, thổi lên khúc nhạc hướng ra biển rộng, âm thanh lan ra như một nàng tiên cá vậy.

Sở Hà sửng sốt, tổng giám đốc ngang ngược lại thổi vỏ ốc? Hệ thống chính là rà soát phú bà này mới đề nghị mình thổi vỏ ốc đấy mà.

Vỏ ốc là một trong những loại nhạc cụ nhập môn cơ bản, hơn nữa rất khó thổi ra âm thanh, càng khỏi bàn đến chuyện thổi thành bản nhạc.

Nhưng Liễu Chỉ Tình lại thổi thành bản nhạc, bóng dáng lẻ loi ngồi ở dưới ánh trăng, lẳng lặng thổi giai điệu của đại dương.

Sở Hà cảm thấy quen tai, ngẫm nghĩ lại thật kỹ, hóa ra bản nhạc đó là ca khúc chủ đề 《The Song》trong bộ phim hoạt hình 《 Song of the sea 》.

(*) Bài hát này do Lucy O'Connell (vai Saoirse) và Lisa Hannigan (vai Bronagh) trình bày trong bộ phim Song of the sea. Đây là bộ phim hoạt hình nói về những selkie (một dạng tiên hải cẩu) của văn hóa Celtic.

Sở Hà là kẻ quê mùa, nhưng đối với bản nhạc này lại rất quen thuộc, bởi vì khi Sở Hà rơi vào giai đoạn trầm cảm, hàng ngày dựa vào bài hát này hướng ra mặt biển đón gió mát mới giảm bớt áp lực tâm lý.

Hắn và Liễu Chỉ Tình vô cùng trùng hợp, đều yêu thích bài hát này.

- Chỉ sợ cô ấy cũng là dạng người yếu đuối nhạy cảm mà thôi. – Sở Hà thầm nói, leo lên thành hồ.

Hắn đi tới hồ bơi bên kia, nơi này có ít vỏ ốc xà cừ trang trí loại lớn, nhìn rất đẹp như phẩm nghệ thuật vậy.

- Hệ thống, mua năng khiếu thổi vỏ ốc cấp một.

- Ok.

Não Sở Hà chấn động, năng khiếu thổi vỏ ốc cấp một đã nằm in trong đầu.

Hắn tiếp tục nói:

- Mua năng khiếu thổi vỏ ốc cấp hai.

- No.

Xem ra cái này cũng không thể gấp.

Sở Hà liếc mắt, nhặt lên một cái vỏ ốc xà cừ, phủ thêm khăn tắm, hướng ra bờ biển.

Hắn cũng không có tìm đường chết mà tiến thẳng đến chỗ Liễu Chỉ Tình, mà đi vào trong bãi đá cuội cách đó trăm mét.

Ở đây đầy đá, có thể che chở tốt.

Sắc trời vẫn xám xịt, phương đông chưa lộ ra ánh sáng. Sở Hà chui vào một góc, ở giữa hai tảng đá cuội.

Hắn cũng thổi vỏ ốc, đương nhiên là có mục đích.

Nếu như mình thổi vỏ ốc có thể để cho Liễu Chỉ Tình khen ngợi, vậy có thể kiếm lấy giá trị sung sướng của phú bà.

Điều kiện tiên quyết là, không thể để cho Liễu Chỉ Tình phát hiện, bằng không thì vô tình khoe tài biến thành miễn cưỡng phô trương.

Không suy nghĩ nhiều, Sở Hà đem vỏ ốc đặt ở bên môi.

Trên bờ cát cách mấy trăm mét, Liễu Chỉ Tình vẫn còn thổi, thanh âm dần dần nhỏ lại, Sở Hà có thể tưởng tượng ra bộ mặt buồn bã của cô.

Cô gái này sợ rằng phải chịu áp lực rất lớn, dù sao cũng là les, vì đối phó với cha mẹ mà bao nuôi mình.

Suy nghĩ chán chê, Sở Hà thổi vỏ ốc.

Vỏ ốc xà cừ này khá dễ thổi, nó giống như một chiếc sừng nhỏ, bên trong lại có mấy lớp xoắn ốc, là một loại nhạc khí tốt.

Tiếng vang vừa cất lên, ánh trăng như nhẹ bay, bản thân Sở Hà cũng ngẩn ra.

Nghe hay thật!

Hắn lập tức liền say mê, trong đầu tự động hiện lên bản 《The Song》 trong Song of the sea, đây là dữ liệu của hệ thống cung cấp.

Sở Hà trong đầu không còn có Liễu Chỉ Tình, chỉ có biển rộng mênh mông.

Trên bờ cát, Liễu Chỉ Tình đang thương cảm bỗng ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía ụ đá.

Ụ đá giống như một đám ma quỷ, nhưng truyền ra âm thanh du dương của vỏ ốc xà cừ.

Như gió thổi trên biển phất qua bãi cát, hải âu ở kêu vang trên bầu trời, bé gái buồn bã trên boong tàu, ca ngợi biển cả.

Đây, chính là Song Of The Sea!

Bạn đang đọc Ta Chỉ Là Một Tiểu Bạch Kiểm Không Cần Phấn Đấu (Dịch) của Trần Thất Thất

Truyện Ta Chỉ Là Một Tiểu Bạch Kiểm Không Cần Phấn Đấu (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meothaymo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 64

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.