Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chơi lớn rồi! Hạo Thiên kiếm hạp!

Phiên bản Dịch · 1520 chữ

"sơ tâm không thay đổi, trước sau như một..." Đại trưởng lão im lặng nói ra tám chữ, ngẩng đầu nhìn Sở Tinh Hà đang hiện ra ở trong Hạo Thiên kính.

Mà Sở Tinh Hà đang nhìn những đệ tử Lâm vào trong trầm tư suy nghĩ, hắn biết nếu mình muốn thành công thì nhất định phải châm thêm một mồi nữa nữa.

"400 năm trước, tổ tiên của chúng ta không cần đến ngoại vật vẫn có thể đi lên Đỉnh Phong, vậy thì hôm nay chúng ta có gì mà không thể chứ? Chẳng lẽ các ngươi cảm thấy mình rất kém cỏi so với người sao?"

"Không kém!" Người vừa nó chính là Vạn Lâm, cô gái nhỏ này lúc này đã rưng rưng Nước mắt.

Mà nương theo tiếng nói của Vạn Lâm, tính hô xung quanh xuất hiện càng lúc càng nhiều.

"Tinh Hà sư huynh...ta sai rồi, trước đó ta còn tưởng rằng Tinh Hà sư huynh đang cố ý muốn hãm hại chúng ta, lại không nghĩ rằng cảnh giới của sư huynh đã siêu Việt chúng ta, 400 năm trước tổ tiên đã dựa vào những thanh Linh binh này mà đánh ra một vùng giang sơn cho chúng ta, hôm nay chúng ta lại quên mất di chỉ và ý chí của các vị tổ tiên, chỉ một lòng cầu được ngoại vật phụ trợ, Tinh Hà sư huynh nói không sai, con đường tu hành là phải vượt mọi chông gai thử thách, mặc dù ngoại vật có thể phụ giúp chúng ta, nhưng nếu chỉ biết truy cầu ngoại vật, dựa dẫm vào nó, thì làm sao có thể tiến đến đỉnh phong được chứ?"

Một thiếu niên bước ra từ trong đám người, đi thẳng đến trước linh trì, không do dự mà bắt lấy một thanh Linh binh ở ngay Biên giới của Linh trì, bên trên linh binh rải rác bụi Trần, phảng phất như đang đáp lại lời kêu gọi của hắn, ánh sáng chợt lóe, linh binh nhận chủ.

Có người thứ nhất, tiếp theo lại càng dễ dàng hơn, Vạn Lâm cũng từ trong đám người đi ra, đầu tiên là hướng về phía Sở Tinh Hà khom người thật sâu, sau đó thì đi tới chọn lựa một thanh linh binh, một thanh linh binh bản mệnh của riêng nàng.

Đằng sau cũng lần lượt có người đi tới cầm lấy Linh binh, thế nhưng phần lớn người vẫn là đang đứng yên quan sát.

Nhìn thấy cảnh này, Sở Tinh Hà cắn răng, bởi vì cái gọi là không bỏ được con tép sao bắt được con tôm, không phải chỉ là linh binh thôi sao? Mình cũng vừa mới nói mà, mẹ nó cũng chỉ là ngoại vật thôi.

Cũng không cần đến thần kiếm nữa, nếu hôm nay không thể đem các người lừa dối đến mặt trời mọc đằng tây cũng phải tin, thì ta tuyệt đối không bỏ qua.

Sở Tinh Hà bước vào trong Linh trì, nhìn qua những linh binh trong rất phổ thông ở trước mắt, Sở Tinh Hà cũng không có quá nhiều do dự, ánh mắt tùy tiện khoá chặt một thanh linh binh trông có vẻ thuận mắt, Sở Tinh Hà đã làm ra quyết định.

"Con đường tu hành, tràn đầy chông gai, ta từng có do dự, nhưng chưa bao giờ lùi bước!"

Nói xong, Sở Tinh Hà tiến lên một bước.

Nhìn thấy Sở Tinh Hà muốn lựa chọn linh binh ở nơi này, những đệ tử khác vốn còn đang do dự thì lúc này ánh mắt cũng đã trở nên kiên định hơn.

Sở Tinh Hà đường đường là đệ tử hạch tâm, con đường tương lai cực kỳ rộng mở, nhưng hắn vẫn một lòng dũng cảm không dựa dẫm vào ngoại vật mà lấy tự thân tu hành, cũng như những gì mà hắn đã nói, con đường tu hành mặc dù tràn đầy chông gai thử thách, hắn mặc dù từng có do dự, nhưng hắn quả thật chưa từng lùi bước.

Có lẽ đây mới thật sự là con đường tu hành đúng đắn.

Ngay cả Tinh Hà sư huynh đều lựa chọn như thế, thì chúng ta có cái gì để mà phải do dự đây?

Trong lúc nhất thời, có vô số người đã bỏ đi sự nghi ngờ cuối cùng trong lòng của mình, hướng về phía linh trì mà đi đến.

Từng thanh từng thanh Linh binh được bọn hắn lựa chọn, trở thành bạn đồng hành cả đời của bọn họ, mặc dù đẳng cấp của những linh binh này rất thấp, thế nhưng ánh mắt của mỗi một người nhìn linh binh trong tay mình lại vô cùng kiên định.

Sở Tinh Hà nhìn thấy càng lúc càng có nhiều người làm ra lựa chọn, hắn biết hôm nay mình nhất định phải đổ máu rồi!

Cắn răng một cái, Sở Tinh Hà bắt lấy Thanh Linh Kiếm trông có vẻ phổ thông kia, Sở Tinh Hà giơ cao thanh kiếm ở trong tay lên ngửa mặt lên trời hát vang.

"Đại bàng sẽ có một ngày cùng gió nổi lên! Lên như diều gặp gió chín Vạn dặm! Hôm nay chúng ta, lại đúc ra Huy Hoàng!"

"Hôm nay chúng ta, lại đúc ra huy hoàng!" Giờ phút này, tất cả mọi người đều hô to theo Sở Tinh Hà.

Nhưng ngay tại lúc Sở Tinh Hà muốn vận dụng linh khí để linh kiếm hoàn toàn nhận chủ, thì một chuyện bất ngờ đã xảy ra.

"Sưu..." Linh Kiếm trong tay Sở Tinh Hà bị một loại lực lượng không biết tên khống chế, vậy mà thoát ly khỏi tay của Sở Tinh Hà, bay về cắm ngay ở vị trí cũ.

Linh kiếm vừa mới cắm trở về, thì lập tức có âm thanh quỷ dị xuất hiện ở bốn phía.

"Ong ong ong..." Một tiếng vang động truyền đến, trong lúc nhất thời, toàn bộ Linh binh có ở trong Linh trì vậy mà không ngừng run rẩy,

Một màn này khiến cho Sở Tinh Hà sửng sốt, tình huống này là sao?

Có điều, ngay ở trước Hạo Thiên kính, đám người đại trưởng lão nhìn thấy cảnh này thì kinh hô la lên.

"Thần kiếm xuất thế! Vạn Linh Đồng quy!"

Đại trưởng lão trừng lớn hai mắt, bên trong Linh trì Hạo Thiên tông có 10 Thanh Thần Kiếm, mà mỗi lần có một thanh Thần Kiếm nhận chủ, thì sẽ xuất hiện tình cảnh vô số linh binh chấn động giống như bây giờ.

Đây chính là thần kiếm xuất thế, vạn linh đồng quy!

Nhưng có điều nơi này bây giờ lại không có thần kiếm a, rốt cuộc là tình huống gì đây?

Rất nhanh, đại trưởng lão phát hiện có điều không đúng.

Số lượng linh binh có trong Linh mộ đâu chỉ có vạn Linh, 10 vạn hay thậm chí 100 vạn cũng có, dù sao thì đây cũng là công sức thu thập Linh binh trong 1000 năm qua của Hạo Thiên tông.

Dựa theo tình huống thần kiếm xuất thế của những lần trước kia, sẽ có rất nhiều linh binh theo đó mà chấn động, nhưng mà khu vực nơi mà Sở Tinh Hà đang đứng lại căn bản không có thần kiếm a... Vậy thì vì cái gì mà những linh binh này lại chấn động lên chứ?

Với lại rất nhanh đông đảo các vị trưởng lão cũng đã phát hiện ra, không chỉ riêng gì linh binh ở chỗ của Sở Tinh Hà chấn động, mà lúc này, toàn bộ linh binh có trong linh mộ cũng đã bắt đầu chấn động theo, bao gồm cả những linh binh vừa mới nhận chủ kia.

Mà những chấn động này không chỉ dừng lại ở linh mộ, rất nhanh, lấy Linh mộ làm trung tâm, toàn bộ Linh binh đang trong tay của tất cả mọi người ở Hạo Thiên tông cũng đã bắt đầu chấn động lên.

Không riêng gì những đệ tử phổ thông, mà ngay cả đại trưởng lão cũng phát hiện ra Diệt Hồn Kiếm, một trong thập đại thần kiếm vậy mà không thể khống chế được bay ra khỏi tay của mình, Diệt Hồn Kiếm sau khi bay ra thì lơ lửng ở không trung, cũng bắt đầu giống như những linh binh khác mà chấn động theo.

Giờ phút này, phảng phất như ở giữa thiên địa có một vật gì đó đang dẫn động toàn bộ Hạo Thiên tông, khiến cho tất cả Linh binh đều hướng về phía Linh mộ mà chấn động.

"Đây... Đây là... Thế nào..." Tất cả trưởng lão đều choáng váng, bọn họ chưa từng gặp qua loại tình huống này bao giờ.

Thần kiếm xuất thế có thể khiến cho vạn linh chấn động, thế nhưng khiến cho linh binh của toàn bộ Hạo Thiên tông chấn động theo là có ý gì?

Bạn đang đọc Ta Chỉ Muốn Hủy Diệt Tông Môn, Thế Nào Nghịch Thiên Thành Thần. của Minh Nguyệt Dạ Sắc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi longtaiuy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.