Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Âm mưu của Tô Nhan

Tiểu thuyết gốc · 2071 chữ

Lâm Thần lần đầu tiên nằm trên giường bệnh và được Tiểu Ngọc chăm sóc. Cậu cảm thấy rất hạnh phúc khi có em gái quan tâm đến mình như vậy. Nhưng cậu cũng biết em gái còn phải đi học, không thể ở bệnh viện suốt ngày được. Học hành vẫn là quan trọng nhất, cậu không muốn em gái ấy mất tập trung chỉ vì cậu. Chính vì thế, khi anh trai nhìn thấy em gái đang gọt táo cho mình, cậu xoa đầu em ấy rồi vui vẻ nói:

-Bây giờ anh cũng khỏe rồi, em bây giờ không cần chăm sóc anh như thế nữa, em còn sắp thi mà, bây giờ lên trường chắc còn kịp giờ đó.

Tiểu Ngọc thấy thế vội nói :

-Không có việc gì đâu anh. Em cũng hiểu hết các kiến thức cơ bản rồi, sức khỏe của anh là quan trọng nhất, với cả bố mẹ cũng bận về trước rồi nên em không muốn bỏ lại anh một mình.

Nghe được Tiểu Ngọc nói, lòng cậu cảm thấy khá vui, nhưng cậu không muốn tốn thời gian để nằm đây nữa, cậu còn rất nhiều việc phải làm. Đặc biệt là vị chủ tịch kia, cậu cũng là người có trách nhiệm, việc mà cậu nằm đây mà vẫn được nhận lương khiến cho cậu có chút tội lỗi.

Lâm Thần thấy thế liền bảo :

-Anh bây giờ khỏe rồi, em cũng cố gắng đi học đầy đủ đi, nghe anh, cuối tuần anh dẫn đi chơi thoải mái nha.

Tiểu Ngọc nghe vậy, rất hạnh phúc, cô biết anh trai ít khi có thời gian dẫn cô đi chơi vì anh ấy luôn bận rộn. Cảm nhận được anh trai vất vả như vậy, cô thấy lòng đau xót, cô tự nhủ với lòng mình rằng cô sẽ quyết tâm học giỏi, để sau này có thể kiếm tiền nuôi anh trai.

Khi thấy anh trai nở nụ cười đó với mình, Tiểu Ngọc ngẩn người trước vẻ đẹp của anh ấy. Cũng phải thôi, nhan sắc tuyệt đỉnh của anh ấy đâu có thể dùng từ ngữ để có thể miêu tả được. Cô nắm chặt tay Lâm Thần và quyết tâm nói :

-Anh nhớ giữ lời hứa nhé !

Bàn tay Lâm Thần cảm thấy hơi nhói, thấy em gái mình như vậy, cậu xoa đầu em gái bé bỏng này, giọng nói chắc nịch:

- Nhất định!

Tiểu Ngọc giơ ngón tay út trắng nõn của mình, vẻ mặt vô cùng chờ đợi:

- Thế phải ngoắc tay để làm chứng !

Lâm Thần thấy thế cũng khá bất ngờ, nhưng cũng vui vẻ chấp nhận lời đề nghị này. Trong khi đó Tiểu Ngọc cảm thấy mặt mình nóng ran lên, cô đang kìm nén sự vui mừng, cô hạ quyết tâm nhất định phải cho anh trai thấy được sự nữ tính của mình.

Cả hai ngoắc tay trong sự vui mừng. Tiểu Ngọc đi lên trường học, còn Lâm Thần thì làm thủ tục xuất viện để trở về nhà Tô Nhan.

Cậu đi xe buýt khoảng ba mươi phút. Trên đường đến nhà Tô Nhan, có rất nhiều cô gái muốn nói chuyện với cậu, nhưng cậu đều từ chối thẳng thừng. Tuy cậu có che kín gương mặy nhưng dường như khí chất của cậu vẫn không thể giấu được, nó khiến cho cậu khá là mệt mỏi, vậy nên cậu rất ngại đi xe công cộng. Sau một hồi vất vả, cậu cuối cùng cũng đến nhà Tô Nhan.

Gõ cửa xin vào, cậu nhìn thấy Tô Nhan đang ngồi trên ghế sofa, đọc một bản hợp đồng. Cậu vừa mở miệng, thì Tô Nhan nói trước:

-Tôi bây giờ rất đói, tôi muốn ăn bò bít tết, cậu hãy vào trong bếp nấu cho tôi !

Dù cảm thấy giọng nói ra lệnh của Tô Nhan khá khó nghe, nhưng cậu cũng hiểu rằng Tô Nhan là người lãnh đạo, nếu không có khí chất như vậy thì không thể thành công như bây giờ. Cậu chỉ biết gật đầu tuân lệnh và đi vào bếp.

Với kỹ năng nấu ăn của cậu, món bít tết như thế này không khó. Cậu nhìn vào tủ lạnh đầy đủ thức ăn cao cấp, cao hơn cả phòng cậu, điều này khiến cho cậu có cảm giác như quay về quá khứ vậy. Nghĩ về quá khứ làm cho cậu nấu ăn say sưa, không biết rằng mình đã làm ra khá nhiều món ăn ngon.

Tô Nhan ngửi được mùi thức ăn thơm lừng khiến cho bụng cô đói meo. Tuy nhiên,Tô Nhan vẫn đi vào phòng tắm rửa mặt trước rồi sau đó cô mới ra xem Lâm Thần đang làm gì. Cô nhìn thấy một bàn đầy ắp thức ăn, điều đặc biệt là những món ăn Lâm Thần nấu khác hẳn với những món cô thường ăn. Cô hoài nghi hỏi:

- Cậu nấu hết chỗ này sao ?

Lâm Thần hơi xấu hổ đáp :

- Vâng! Tôi lỡ may làm nhiều món, cô chủ có thể trách phạt tôi, tôi xin chịu mọi trách nhiệm

Thấy Lâm Thần nói như vậy, Tô Nhan tỏ vẻ khinh bỉ:

- Cậu tưởng tôi thiếu tiền như vậy sao ?

Tô Nhan ngồi xuống bàn ăn, nhấc miếng bò lên thử. Ngay lập tức, cô cảm nhận được vị ngọt béo của thịt bò lan tỏa trên lưỡi. Tô Nhan không thể tin được rằng Lâm Thần lại có thể nấu ra món ngon tuyệt vời như thế này, đây chắc chắn là miếng thịt bò ngon nhất mà cô từng ăn trong đời. Vì quá đói và thèm, cô không kiềm chế được mà ăn hết tất cả các món ăn mà Lâm Thần chuẩn bị.

Lâm Thần nhìn thấy Tô Nhan ăn ngon lành, trong lòng cậu cũng cảm thấy vui. Cậu không rõ lý do, nhưng cậu luôn thấy hạnh phúc khi làm cho người khác hài lòng. Có lẽ kinh nghiệm nấu ăn cho nhà hàng của cậu trước đây đã có ích lúc này.

Tô Nhan vừa ăn xong thì phát hiện Lâm Thần đang đứng phía sau. Cô bàng hoàng, thấy xấu hổ không thể tả. Cô là một vị chủ tịch uy tín, sao lại có thể ăn vụng như thế? Nhưng mà đồ ăn của cậu ta quá ngon, ngon đến nỗi khi đã nếm một miếng thì không muốn dừng lại. Cô nhớ lại hương vị của món ăn, lòng còn thèm thuồng. Nhưng để tránh cho Lâm Thần hiểu lầm, cô giả vờ ho khẽ, lau miệng nhẹ nhàng và nói:

-Tôi không muốn lãng phí đồ ăn là bởi vì cậu đã nấu nhiều quá. Lần sau cậu đừng vất vả nấu như thế, tôi sợ cậu mệt mỏi. Nhưng mà tôi phải công nhận, cậu nấu rất ngon. Tôi ăn một miếng là không thể quên được. Thôi thì lần này tôi sẽ thưởng cho cậu một điều gì đó…

Lâm Thần nhìn dáng vẻ thỏa mãn như vậy cùng với lời nói trái ngược khiến cho cậu suýt chút bật cười. Đúng là một cô gái trong nóng ngoài lạnh mà.

Nhận ra Tô Nhan khen mình, Lâm Thần định nói gì đó nhưng bị Tô Nhan chặn họng bằng một lời đề nghị không thể từ chối:

- Cậu từ hôm nay sẽ là đầu bếp riêng của tôi. Không được từ chối!

Tô Nhan cười trong lòng. Lúc này trong đầu cô đang suy tính:

“ Tài nấu ăn như này mà không thể đi làm đầu bếp thì quá phí. Mà không sao, dù gì thì cậu ta cũng sẽ làm cho mình. Một công đôi việc lại còn có thể thưởng thức đồ ăn ngon… Mình thật là thông minh”

Lâm Thần cười khẩy. Cậu chưa bao giờ gặp người nào lại ép cậu phải làm việc mà cậu không muốn như vậy. Nhưng cậu cũng không dám từ chối. Cô ấy nhìn cậu bằng ánh mắt đầy uy hiếp, như thể nói rằng nếu cậu không đồng ý thì cô ấy sẽ trừng phạt cậu. Cậu chỉ biết thở dài và gật đầu đồng ý.

Tô Nhan lúc này mới nhìn bộ đồ trên người cậu, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhan lắc nhẹ một cái:

-Bộ đồ cậu mặc tầm thường quá. Nhà tôi lại không có đồ cho cậu. Để tôi dẫn cậu đi mua đồ. Tiện thể gặp đối tác mới để cho cậu chút kiến thức.

Lâm Thần sững sờ định từ chối, nhưng nhìn với ánh mắt sắc bén của Tô Nhan. Cậu đoán được là Tô Nhan sẽ nổi khùng nếu cậu từ chối. Cậu lúc này cũng chỉ biết cung kính gật đầu đồng ý.

Hai người ra ngoài. Quan trọng là vì Tô Nhan cao hơn Lâm Thần nên Lâm Thần cảm thấy khá quái dị. Đi trên xe, thấy Tô Nhan cứ nhìn chằm chằm mình khiến cậu cảm thấy khó chịu, nhưng vì để giữ không khí nên cậu cũng bỏ qua chuyện này. Chẳng lẽ một người làm như cậu lại đi trách cô chủ của mình..

Tô Nhan càng nhìn Lâm Thần càng thấy thuận mắt. Nói không sai thì Lâm Thần là người mà cô thấy thuận mắt nhất từ lúc cô bắt đầu bước chân vào kinh doanh. Tất nhiên cô cũng rất hài lòng với những gì Lâm Thần làm : Không ham muốn sắc đẹp, lại còn rất đa tài, và đặc biệt là mùi vị của những món ăn kia, cô nghĩ đến thì lại thấy thèm rồi. Chính vì thế nên Tô Nhan muốn Lâm Thần trở thành thư ký đắc lực của mình chứ không như người hầu nữa. Tuy nhiên làm thế nào để Lâm Thần tự nguyện làm thư ký cho mình, đó mới là vấn đề mà Tô Nhan suy nghĩ từ nãy đến giờ. Nếu bắt ép cậu ta quá mức, Tô Nhan không chắc Lâm Thần sẽ chịu làm việc cho cô nữa hay không. Bắt Lâm Thần nấu ăn mỗi ngày, cô đã cảm thấy Lâm Thần khá khó chịu rồi, tuy vẻ bề ngoài Lâm Thần vẫn vui cười nhưng Tô Nhan biết là Lâm Thần đang rất khó chịu. Cô nghĩ là do khoản tiền cô cho Lâm Thần khiến cậu ta cảm thấy mắc nợ mình nên mới đồng ý.

Chưa bao giờ cô nghĩ chiếm lấy cảm tình của một cậu nam sinh lại khó như này. Bình thường bao nam sinh khác chỉ cần được ở cùng cô thì đã nguyện thề sống thiếu chết để được ở cạnh cả. Tuy vậy tất cả lũ nam nhân đó cô chỉ cần đứng gần là một cảm giác vô cùng khó chịu xộc đến. Chính vì thế nên cô được mệnh danh là “mỹ nữ băng giá”.

Lâm Thần lại cho cô một cảm giác vô cùng khác, nó khác xa so với tất cả những tên nam nhân khác. Một cảm giác thu hút lạ thường, thuần khiết đến nỗi cô chỉ muốn che chở cậu ta nhưng lại rất an toàn. Cảm giác vô cùng kỳ lạ nhưng lại đặc biệt cuốn hút, nhất là khi cậu ấy lại rất thông minh lại còn đa tài như này…

Chẳng lẽ mình nhốt cậu ta lại, mình có quyền mà, tại sao lại không thể nhỉ… Tô Nhan nghĩ đến cảnh đó, người cô run một cái khiến cho Lâm Thần ở đằng trước cũng không tự chủ nhìn cô rồi nhíu mày một cái.

Tô Nhan cười lộ ra hình trăng non, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy rất mê người. Tô Nhan nghĩ rằng :”Chỉ cần để cậu ta nợ mình lần nữa là xong chứ gì.” Cô nhìn Lâm Thần chằm chằm như muốn ăn sống Lâm Thần .

Lâm Thần thấy thế, trong lòng cảm thấy rét run và quái dị hỏi :

- Trên mặt tôi có gì không vậy cô chủ.

Tô Nhan lúc này bừng tỉnh, bắt đầu nhận thấy sự thất thố của mình, nhưng ngoảnh mặt nhìn xuống tài liệu thì trong lòng cô cũng đã dự tính một âm mưu to lớn, nhằm để bắt Lâm Thần làm việc cho mình.

Bạn đang đọc Mình Chỉ Muốn Làm Nam Sinh Bình Thường sáng tác bởi Namga123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Namga123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 26
Lượt đọc 812

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.