Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sát thần ra tay

Tiểu thuyết gốc · 1110 chữ

Người đang dựa vào tường ở cửa nhà không ai khác đó chính là Lâm Thần. Lúc này, vẻ mặt của cậu ấy trở nên vô cùng đáng sợ, bàn tay của cậu ấy thậm chí còn nắm chặt, lộ ra những gân xanh trên bàn tay.

Lâm Thần không hề chần chừ dù chỉ một phút giây, cậu nhanh chóng chạy đến chỗ Nguyệt Sương.

Tuy vậy, Nguyệt Sương dường như cảm ứng được chuyện xấu gì đó, cô cố gắng gào thét hết lực có thể:

“ Đừng...đừng đến đây thầy...”

Tuy nhiên, lời nói của Nguyệt Sương dường như đã quá muộn, Lâm Thần giống như điên loạn chạy về phía cô.

Một tiếng súng vang lên, Lâm Thần gào thét trong đau đớn, hai chân quỳ khuỵu xuống trước nòng súng điện của tên béo kia.

“ Chúng mày đâu, đập chết thằng đó cho tao” Tên béo rống lên.

Cơn đau từ con dao đó khiến cho hắn căm hận đến tận xương tủy đối với thằng nhãi kia. Anh hùng cứu mỹ nhân! Haha! Nếu muốn vậy thì để xem “mỹ nhân” trong mắt mày sẽ bị tao hành hạ đến như nào.

Hai tên đồng bọn rất nhanh đã dùng gậy của mình đánh thẳng vào lưng của Lâm Thần.

“ Aaaaa...” Nguyệt Sương đau khổ kêu lên.

Thấy người mà mình yêu bị đánh, tim của cô giống như bị nứt ra, từng giọt lệ từ trong mắt cô tuôn ra...

Ở trên đời, cô chưa bao giờ biết đau khổ là gì? Có lẽ, sống với mẹ từ bé, cô đã học tập được tính cách mạnh mẽ, không bao giờ muốn dựa dẫm vào ai cả.

Cô rèn luyện bản thân mình nhiều tới nỗi mà khi bị đau, cô còn không kêu lên một tiếng. Kể cả trong trận chiến với cô gái hộ vệ đó, bị đánh đến mức tìm bầm hai tay hai chân, chảy cả máu nhưng cô vẫn không hề kêu lên một tiếng nào.

Ấy mà, khi nhìn thấy cảnh tượng này, một thứ mà chẳng hề khiến thân xác cô đau khổ, thế mà nước mắt của cô lại không ngừng rơi. Cô cắn chặt răng, nhìn Lâm Thần bị từng nhát gậy đánh lên người mà lòng cô căm phẫn, miệng gào rống lên:

“ Aaaaaaa....Tôi nhất định sẽ giết chết các người...”

Nguyệt Sương gào thét trong tuyệt vọng, ánh mắt cay đắng nhìn Lâm Thần bị hành hạ đến mức này. Tại sao, ông trời lại đối xử với cô tàn nhẫn như vậy? Mình cô chết là đủ rồi, tại sao lại phải lôi theo người cô yêu làm gì? Anh ấy đâu có tội tình gì...

Lâm Thần hiện tại chẳng khác gì một bao cát cho bọn họ đánh, từng nhát gậy, từng cú đạp giáng thẳng xuống người cậu. Thậm chí, có những cú đánh mà khiến cho miệng cậu ấy phải khạc ra cả máu. Càng đánh, bọn họ càng hăng.

Còn tên béo ú, lúc này hắn đang sơ cứu sơ qua, cũng may là nơi đây gần bệnh viện nên hắn cũng an tâm phần nào. Tuy rằng cảm giác đau rát vẫn còn nhưng hắn muốn xem tên nhãi ranh kia đã chết chưa.

Khi mà hắn thấy đồng bọn đang đánh thằng nhóc đó đến mức bán sống bán chết, cộng thêm những tiếng gào thét đến từ Nguyệt Sương, hắn cười lên một cách khoái chí.

Sau vài phút, thấy tên nhãi kia dường như không còn cử động, hắn mới ra hiệu cho mấy tên đồng bọn dừng tay.

Nguyệt Sương giống như không chịu nổi cơn sốc này nên đã ngất từ lúc nào không hay, trước khi ngất, cô dùng máu ở ngón tay mình viết chữ “chết” ở trên nền đất.

Chuyện này đương nhiên hắn bỏ qua rồi, một điếu thuốc hắn lấy ra, hút một hơi dài, sau đó từ từ đi đến chỗ Lâm Thần.

Trên người Lâm Thần toàn là vết máu cùng bầm tím, tuy vậy, hắn chưa hả dạ, hắn muốn cậu phải sống không bằng chết. Dự tính của hắn là muốn dùng xăng thiêu sống chính Lâm Thần.

Bảo hai người lấy can xăng, sau đó một mình hắn ngồi xuống chỗ Lâm Thàn, ánh mắt cay độc cùng lời nói vô cùng tức giận:

“ Haha...Con dao này... Mày cũng gan lắm. Để tý nữa xem tao cho mày sống không bằng chết là như thế nào?”

Nói xong, hắn chuẩn bị đứng dậy. Nhìn sang mỹ nữ ở kia khiến hắn chỉ muốn qua đó “ nghịch ngợm” một phen. Dù sao thì thằng nhãi kia chắc chắn sẽ phải chết, hắn cũng chẳng muốn xem làm gì.

“ Ha...tao cũng mong mày có thể làm được ở kiếp sau.” Một giọng nói vô cùng âm lãnh xuất hiện đằng sau hắn.

“ Cái...”

Tên béo ú chưa kịp nói hết, chiếc dao trên tay hắn đã bị Lâm Thần cắm thẳng vào cổ. Một điều mà đến khi nằm xuống, hắn cũng không thể tin được.

“ Tại...tại sao mày...có thể...”

Chưa kịp nói hết câu, tên béo ý đã mất ý thức.

Bốn tên đồng bọn lúc này nhận ra điều bất thường ,tuy nhiên, thứ Lâm Thần đang cầm là súng điện, tầm hoạt động khá xa. Vì thế, cả bốn người đều nằm gọn dưới bàn tay của cậu.

Một tên trong đó nhìn Lâm Thần như nhìn ma, hắn run rẩy nói:

“ Tại...tại sao...mày có thể...”

Chưa kịp nói hết, một con dao đã cắm thẳng vào cổ tên đó. Một tiếng “khặc” vang lên rồi sau đó tên này nằm xuống. Một cái chết mà chính hắn cũng không thể tin được.

Thấy cảnh Lâm Thần giết người không chớp mắt như vậy, ba tên còn lại gào thét van xin. Bọn họ không thể ngờ được, đây là một tên điên, nhìn cách cậu ta phi dao thẳng vào cổ đồng bọn, sau đó rút ra từ cổ đó mà chẳng hề có chút cảm xúc nào.

Đây có phải là người không vậy? Máu tuôn ra từ cổ tên đồng bọn khiến cho ba người suýt chút nữa nôn ói vì kinh tởm, thế mà cậu ta vẫn có thể giữ bình tĩnh được.

Lâm Thần giống như mất đi nhân tính của mình, ánh mắt trống rỗng, cả thân thể đẫm mùi máu tanh. Một tay cầm lấy súng điện, một tay cầm lấy con dao, từ từ đi về hướng của ba người còn lại.

Bạn đang đọc Mình Chỉ Muốn Làm Nam Sinh Bình Thường sáng tác bởi Namga123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Namga123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 79

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.