Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trò chuyện

Tiểu thuyết gốc · 1025 chữ

Cậu nhẹ nhàng đặt ly trà xuống bàn, vẻ mặt cố gắng nở nụ cười nói với cô gái bí ẩn:

“ Cảm ơn cô vì ly trà này!!!”

Phải biết, đây là ly trà do chính vị chủ tịch của công ty Thiên Hoa mời cậu. Đây không chỉ là lịch sự, mà đó còn chính là sự kính trọng dành cho cậu.

Đương nhiên, với một người “tầm thường” như cậu, việc này chẳng khác nào là giúp cậu một bước lên mây cả. Thử nghĩ xem, cậu được vị chủ tịch bí ẩn này đối đãi như vậy, thậm chí còn tự tay rót một ly trà thì địa vị trong lòng vị đó với cậu cao như thế nào. Đương nhiên, tỷ lệ thành công của cậu sẽ được tăng lên gấp bội nhờ hành động đó của cô ấy.

Thế nên, cậu rất cảm kích vì điều này. Thậm chí, để bày tỏ, ngoài câu nói đó ra thì cậu còn cúi đầu - Một điều rất hiếm khi cậu làm.

Không biết là vì cảm nhận được tâm trạng cậu hay là vì gì đó, một tiếng cười khúc khích phát ra cùng với lời nói ngọt như đường:

“ Được rồi, tôi hôm nay cũng rất rảnh. Hay là cậu ở lại ăn trưa cùng với tôi nhé!!!”

Nếu như lời mời lần trước đã làm cho cậu khá là sốc thì với câu này, cậu dường như đờ ra. Thậm chí, cậu còn hỏi lại để chắc chắn những gì mình nghe thấy:

“ Ăn...ăn trưa với cô!!!”

“ Ừm... đúng vậy, cậu không nghe nhầm... là ăn trưa với tôi.” Một giọng nói nửa nghiêm túc nửa dụ hoặc phát ra từ trong bóng tối.

Đến lúc này, cậu mới chắc chắn những gì tai nghe thấy là thật. Vẻ mặt cậu không biết nên dùng từ gì diễn tả nữa. Vui sướng, lo lắng, sợ hãi... thậm chí là bồn chồn không yên đều có cả.

Không phải là vì hôm nay cậu bị bệnh gì cả, tất cả là bởi vì lời mời ăn trưa đó. Một câu nói mà cậu không thể nào nghĩ được là sẽ nghe được từ vị chủ tịch bí ẩn này.

Trong đầu cậu bây giờ vô cùng hỗn loạn, không biết là nên nói gì cả. Nên từ chối hay nên đồng ý, thực sự đó là một thử thách.

Nghĩ lại câu nói lúc trước: Những người giàu có thường có những suy nghĩ khác thường. Có thể cô ấy cũng vậy, cũng suy nghĩ khác với người thường thì sao?

Nói là mời ăn nhưng có vẻ như trong lòng cô ấy chỉ muốn thử lòng cậu, đúng vậy, chắc chắn là thế! Cậu không còn một lời giải thích nào hợp lý hơn cho cái trường hợp này!!!

Cậu không tin là cô ấy phải lòng mình! Phải biết, cô ấy là chủ một tập đoàn lớn, chắc chắn thứ quan trọng nhất cô ấy cần chính là lợi ích. Mặc dù cậu có mị lực, thế nhưng người như cậu đâu có thiếu, tìm quanh thế giới chi ít không có chín chín thì cũng có một trăm người.

Thế nhưng, nếu từ chối, cậu chẳng khác nào là đang làm mất mặt cô ấy cả, bởi người ta đã lịch sự mời như vậy rồi, thậm chí còn buông lời trước, không biết bao nhiêu người xếp hàng còn không được. Hơn nữa, cô ấy chỉ cần hơi mất hứng một cái thì sao? Công ty cậu sẽ tan thành mây khói, không hề có chút dấu vết nào?

Trán đổ mồ hôi, cậu không thể ngờ là mình lại rơi vào cái thế khó như này? Tiến cũng chẳng được mà lùi cũng không xong. Cả đồng ý và từ chối đối với cậu đều có rủi ro cả.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Lâm Thần càng ngày càng cảm thấy áp lực, không biết cô ấy biểu cảm như nào, cũng chẳng nghe thấy cô ấy nói gì cả, tất cả đều mơ hồ, trống không...

Dường như cảm nhận được điều này, một giọng nói có chút mất hứng phát ra trong bóng tối đó:

“ Cậu hình như không thích đi ăn cùng tôi nhỉ?”

Nghe thấy lời này, không hiểu sao trái tim của cậu giống như bị đứng lại một nhịp. Vẻ mặt tái mét, xanh xao giống như bị bệnh.

Cũng may là lúc này, trên tay cậu đang cầm bảng báo cáo mà cậu suýt chút quên. Cậu nảy ra một ý hay, hai tay cậu từ từ đặt nó lên bàn cùng với giọng nói miễn cưỡng trôi chảy:

“ Thưa...thưa cô, chuyện đó tôi sẽ trả lời sau. Hiện tại, tôi muốn cho cô xem tình hình tài chính của công ty chúng tôi.”

Nói xong, trong đầu cậu lại tự thưởng cho cách xử lý này của mình. Vừa không làm mất lòng cô ấy, trái lại nó còn khiến cho cậu chạy nhanh vào trọng tâm câu chuyện. Đúng là bắn một được hai mà...

Nói xong, cậu không chờ cô ấy trả lời, hai tay cầm lấy tờ giấy rồi từ từ thuyết trình:

“ Thưa cô, trong năm xxxx, tình hình tài chính công ty chúng tôi rất khả quan. Tính từ đầu năm đến nay, mỗi tháng doanh số chúng tôi bán được trung bình là gần 500 tỷ. Tỷ suất lợi nhuận là 25% trên doanh số bán ra. Tháng sau tăng trưởng hơn tháng trước là 100%...”

“ Ngoài bán offline, chúng tôi còn mở sang thị trường kênh online. Doanh số cũng rất khả quan, chỉ trong vòng một ngày mở bán, doanh số đã lên đến 100 tỷ. Đây chính là một dấu hiệu tích cực cho tiềm năng của công ty chúng tôi...”

Cô ấy không nói gì cả, mặc cho cậu ra sức thuyết trình. Có vẻ, Lâm Thần không hề mệt mỏi, từ từ nói ra hết tất cả những gì công ty cậu vừa mới trải qua.

Bạn đang đọc Mình Chỉ Muốn Làm Nam Sinh Bình Thường sáng tác bởi Namga123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Namga123
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.