Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đe dọa

Tiểu thuyết gốc · 1666 chữ

Trước lời lăng mạ đe dọa của Trần Khải An, Lâm Thần chẳng những không hề tức giận, ngược lại cậu lại nở một nụ cười vô cùng quỷ dị.

Nhìn Trần Khải An đang ôm miệng đầy máu me của mình kêu cha gọi mẹ, cậu chỉ đứng đó giống như đang muốn hành hạ con mồi của mình vậy.

Khi này, trong suy nghĩ của Trần Khải An, hắn đang cầu mong cho ba tên đồng bọn hành hạ tên nam sinh kia đến chết, hắn căm thù Lâm Thần đến tận xương tủy, thậm chí hắn còn nghĩ đến dùng quan hệ tra ra người thân của Lâm Thần rồi cho tất cả bọn họ chết chung, khi đó cái cơn thịnh nộ của hắn mới giải quây được.

Đột nhiên, không hiểu tại sao hắn lại có cảm giác lạnh sống lưng, giống như đang đối mặt với tử thần vậy, nó khiến cho Trần Khải an không tự chủ khiếp sợ, tay chân không tự chủ run rẩy.

Mặc dù cái cảm giác đau đớn đang hành hạ hắn từng phút từng giây, thế nhưng trước cảm giác này, đầu của hắn không tự chủ xoay lại.

Nhìn Lâm Thần đứng trước mặt, ở xa thì ba tên đồng bọn đang ôm chân của mình, khóc chảy nước mắt. Vẻ mặt Trần Khải An không thể tin được, một tay dính đầy máu chỉ chỉ Lâm Thần, run rẩy nói.

“ Mày...mày...sao mày vẫn đứng đây?”

Trần Khải An dùng ánh mắt như gặp quỷ nói với Lâm Thần. Mặc dù giọng nói khá là khàn, thế nhưng cũng đủ để biểu hiện được nỗi sợ của Trần Khải An lúc này.

Cũng phải thôi, hắn tự tin bao nhiêu thì chắc chắn sẽ sốc bấy nhiêu. Ba tên bảo kê là do hắn tuyển, từng người đều là cao thủ, đã đi cùng hắn đánh bại không biết bao nhiêu người, ấy thế mà lại bị một người đánh bại. Đáng sợ hơn là trông tên này còn trẻ đẹp, soái khí hơn hắn cả trăm lần. Điều này làm sao có thể xảy ra?

Ban đầu, hắn căm thù Lâm Thần đó chính là do nhìn thấy cảnh nữ sinh tập sự xinh đẹp chạy đến Lâm Thần như đang gặp thần tượng. Cảnh này khiến hắn vô cùng ganh tỵ, tại sao người trong đó là tên này chứ không phải hắn.

Cũng vì lý do đó, khi gặp Lâm Thần ở nơi này, hắn mới muốn dạy dỗ cho tên nam sinh này một bài học. Hắn muốn cho Lâm Thần biết rằng là ai mới là chủ của nơi này.

Thế nhưng, đâu ai có thể ngờ là tên nam sinh này lại khủng khiếp như vậy, một mình đánh lại ba người của hắn, thậm chí đến cả một chút thương tổn cũng không có.

Cảm giác giống như là đang mơ, thế nhưng cơn đau đang hành hạ đã cho hắn một câu trả lời phũ phàng: Đây chính là sự thật, không hề là giấc mơ.

Tuy nhiên, nghĩ đến chuyện gì đó, hắn lại dùng tay chỉ chỉ Lâm Thần, đe doa:

“ Đây là địa bàn của “vợ” tao, nếu mày dám khiến tao có chuyện gì thì chắc chắn mày sẽ phải hối hận.”

Lời nói đầy vẻ kiêu ngạo, lại còn trừng mắt nhìn khiến cho Lâm Thần không nhịn được mà nở một nụ cười châm biếm. Thật sự tên này cho rằng Linh Nhi là vợ của hắn sao, trong khi chính cậu là người chăm sóc cho em ấy suốt mấy ngày nay.

Nếu không phải hắn đạp đồ ăn cùa cậu thì cậu đã cho tên này sống thêm vài hôm nữa. Thế nhưng, hiện tại thì không cần nữa rồi.

“ Ồ, nếu vậy thì trước khi cô ấy đến, tao sẽ cho mày biết thế nào là bài học.” Lâm Thần giống như một con ác ma, ánh mắt sắc bén như dao nhìn Trần Khải An.

Nói xong, không chờ tên Trần Khải An nghĩ ngợi gì, một chân Lâm Thần đá thẳng vào mông của hắn.

Lực từ cú sút khiến cả thân thể hắn bị đẩy xa, bàn ghế bị thân thể hắn càn quét, âm thanh ghế rơi cũng từ đó vang lên trong phòng, khiến cho ai nghe bên ngoài cũng sẽ phải nhăn mặt mà chạy đi.

Sau tiếng rơi đó chính là tiếng kêu gào như đang chịu cực hình của Trần Khải An. Cảm giác đau đớn từ cú sút cộng thêm từng chiếc ghế bị hắn vấp qua khiến cho cả thân thể hắn đau như muốn chết đi sống lại.

Đối với một vị công tử như hắn, có bao giờ hắn phải trải qua chuyện này, nếu cho hắn một cơ hội, chắc chắn hắn sẽ phái thật nhiều người để không rơi vào hoàn cảnh này. Tuy nhiên, thời gian thì không thể quay trở lại.

Không biết là có phải cố ý hay không, chỗ Trần Khải An dừng lại chính là chỗ mà suất cơm của Lâm Thần bị rơi đổ, canh cùng với những miếng thịt vẫn còn vương vãi trên sàn nhà.

Cố gắng nhịn đi toàn bộ nỗi đau, Trần Khải An dùng ánh mắt cay nghiệt nhìn Lâm Thần, gằn giọng nói:

“ Mày có giỏi thì giết tao! Tao sẽ khiến cho mày sống không bằng chết...”

Lời nói đe dọa có phần rùng mình, thế nhưng Lâm Thần lại chẳng hề bận tâm, môt tay cậu lạnh lùng cầm lấy mái tóc bạc của Trần Khải An, vẻ mặt còn đáng sợ hơn ác quỷ, từng chữ từng chữ nói:

“ Mày có hiểu đồ ăn chính là thứ trân quý nhất không? Bây giờ đồ ăn bị mày đạp đổ, vậy nên mau liếm hết bãi đó cho tao.”

Ba tên đồng bọn đằng xa nghe thấy Lâm Thần nói vậy, vẻ mặt cả ba đều quay lại nhìn nhau, không nói gì cả.

Có vẻ như bọn họ cũng đã hiểu lý do tại sao tên nam sinh này lại nổi giận. Hóa ra không phải do những lời lăng mạ, thứ khiến cho cậu ta nổi giận đó là do đại ca bọn họ đạp đổ suất cơm của hắn.

Đến lúc này, bọn họ mới nhớ lại một câu mà người đời thường nói: Trời đánh thì tránh bữa ăn. Bọn họ động thủ trong lúc cậu ta đang ăn thì chẳng khác nào đang dựt lông ngược của tên này cả.

Tuy nhiên, Trần Khải An lại chưa hề nghĩ được như ba người họ. Nhìn thấy Lâm Thần đe dọa mình như vậy, hắn không chỉ không làm theo, thậm chí còn nhổ một bãi nước bọt trộn lẫn máu vào chỗ đó, khinh thường nói:

“ Bổn công tử tại sao phải ăn đồ thừa như vậy? Mày nghĩ mày là ai?”

Lâm Thần thấy vậy, cậu không hề tức giận, chỉ cười cười hỏi:

“ Mày không ăn đúng không?”

“ Không! Cho dù chết tao cũng không ăn!” Trần Khải An kiên cường nói.

Nghe vậy, Lâm Thần đứng dậy, xoay người đi về hướng ba tên đồng bọn.

Trần Khải An nhìn thấy Lâm Thần đã rời khỏi đi, trong lòng hắn thề sẽ khiến cho Lâm Thần sống không bằng chết nếu ra được khỏi đây. Hắn nhanh trí tranh thủ lúc Lâm Thần đang rời đi, một tay luồn vào túi quần, lấy chiếc điện thoại sau đó nhắn tin cho ai đó.

Tuy nhiên, Trần Khải An có thể kiên cường, thế nhưng ba người đồng bọn thì lại không. Sát thần tới, bọn họ chỉ có thể run rẩy chờ đợi.

Lâm Thần đi từng bước đến trước ba người bọn họ, trông thấy ai ai cũng run như cầy sấy, cậu cố gắng hòa nhã nói:

“ Ba người là bảo tiêu cho cậu ta đúng không?”

Mặc dù không hiểu tại sao Lâm Thần lại nói vậy, thế nhưng dù sao chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì, vậy nên ba người cùng nhau gật đầu.

Lâm Thần cũng gật đầu như đã hiểu. Sau đó, cậu dùng tay chỉ Trần Khải An đang mải mê nhắn tin kia, nói một cách vô cùng nhẹ nhàng:

“ Cậu ta đang đói, tôi lại có lòng tốt cho cơm, ây thế mà cậu ta lại phũ bỏ lòng tốt của tôi. Các cậu cũng là bảo kê, vậy nên có phải nên giúp tôi một chút không?”

Nghe thấy câu này của Lâm Thần, cả ba người chợt bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra lý do cậu ta đến đây chính là vì muốn bắt cả ba người làm chuyện này. Thật sự quá là thâm độc.

Thế nhưng, muốn bọn họ làm chuyện này thì đừng hòng.

Một tên trong đó vẻ mặt kiên cường nói:

“ Đừng có nằm mơ. Mày cho rằng bọn tao sẽ phản bội lại đại ca sao?”

Thế nhưng, ngay khi nói xong câu đó...

“ Aaaaa—aaa” Một tiếng kêu thảm thiết kêu vang vọng toàn bộ căn phòng.

Chỉ thấy Lâm Thần dùng chân dẵm vào chân còn lại của tên đó, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, nhìn tên vừa nói giống như con kiến.

Bonus: Ở trong căn lều phía xa, Nguyệt Sương đang rất thích thú mặc bộ đồ noel mà Lâm Thần lúc trước đang mặc.

Ngồi trên chiếc giường mềm mại, cô nhớ lại đêm hôm định mệnh đó, thật sự đó là một đêm vô cùng đáng nhớ. Cái cảm giác lần đầu cô được thưởng thức cái thứ tinh túy nhất của anh ấy.

Vẻ mặt cô trở nên mê ly, một tay sờ sờ lấy môi, tay còn lại sờ lấy chiếc áo noel mình đang mặc rồi ngửi thật lâu.

Bạn đang đọc Mình Chỉ Muốn Làm Nam Sinh Bình Thường sáng tác bởi Namga123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Namga123
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.