Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biến cố( Đã chỉnh sửa)

Tiểu thuyết gốc · 1465 chữ

Lúc đó, trong đầu cậu giống như có một quả bom đang nổ oanh tặc vậy.

Nếu là người khác thì cậu còn có chút tự tin, tuy nhiên, cậu không thể ngờ, người mà cậu đụng chạm lại là nhân vật lớn như này.

Một người không quyền không thế như cậu thì lấy tư cách gì mà nói chuyện với cô ấy. Vậy nên, lúc này cậu rất sợ hãi, sợ hãi đến mức không biết phải làm sao cả.

Trong lúc này, Tô Nhan tức giận, gằn giọng nói lớn:

“ Cậu muốn chết phải không?”

Lời nói của một vị chủ tịch lạnh lùng như cô ấy thì đương nhiên chẳng hề nhẹ nhàng rồi. Nó ẩn chứa một uy lực vô hình gì đó, khiến cho mọi người trong quán đều run sợ.

Thật không hổ là một nữ nhân băng giá, Lâm Thần cũng không tự chủ được run cầm cập, vẻ mặt hối lỗi cúi đầu nói:

“ Tôi…tôi xin lỗi…”

Ngay khi cậu nói vậy, Tô Nhan cũng chẳng hề bỏ qua, cô nhìn Lâm Thần bằng ánh mắt sắc bén, giọng nói có chút châm biếm:

“ Cậu hay nhỉ? Nói như vậy thì luật pháp sinh ra để làm gì nữa??? Cứ xin lỗi như cậu là xong mà!”

Lời nói có chút châm biếm của cô ấy khiến cho cậu chỉ biết câm nín. Cảm giác lúc này của cậu giống như có cả một bầu trời áp lực đang dồn về phía mình vậy.

Nhìn cô nàng xinh đẹp cao quý trước mặt, cậu cảm thấy mình nhỏ bé, giống như một con kiến tùy lúc có thể bị người ta đập chết.

Người ta là chủ tịch công ty lớn, được vô số người ca tụng, là biểu tượng của sự thành công. Còn cậu có gì??? Không tiền, không thế, chẳng có gì cả…

Đối mặt với tình cảnh này, cậu chỉ có thể rút chiếc khăn tay từu trong người, từ từ muốn đến chỗ cô ấy…

Ý đồ rất rõ, cậu là người sai, tuy rằng biết là cô ấy sẽ không tha cho mình, nhưng cậu vẫn muốn làm cái gì đó.

Tô Nhan nhíu mày, thấy Lâm Thần muốn dùng khăn lau cho mình. Cô liền bắt lấy tay cậu ấy, vẻ mặt nghi hoặc:

“ Cậu không sợ sao?”

Trong tâm trí của cô, những người đối mặt với cô thì đều giống như trở thành người mất hồn. Không một ai dám nhìn thẳng, thậm chí là thở mạnh chứ đừng nói chi là lấy khăn ra giúp cô lau như vậy.

Bị cầm lấy bàn tay cùng với câu hỏi có chút ngạc nhiên đó, Lâm Thần thở dài, vẻ mặt có chút hối lỗi nói:

“ Sợ thì có sợ nhưng tôi là người sai. Vậy nên tôi muốn làm thứ gì đó để bù đắp cho cô. Cô muốn bao nhiêu tiền? Tôi sẽ cố gắng trả!”

Lời nói có chút ngây thơ của cậu ấy khiến cho Tô Nhan phì cười. Thật sự, cậu ta coi cô thành dạng gì? Nhìn bộ dạng cô thiếu tiền như vậy sao.

Một ngày của cô tiêu chắc cũng ngót nghét cả trăm triệu, thế mà bây giờ cậu ta tưởng cô sẽ thèm chút tiền cỏn con này chứ. Nhìn thân thể Lâm Thần, cô tin là bán tất cả mọi thứ của cậu ấy cũng chẳng đủ cho cô nhét kẽ răng.

Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, cô là một con người vô cùng thù dai. Cộng thêm cái tính cách thú vị của cậu ta, cô nảy ra một ý nghĩ táo bạo.

Thấy Tô Nhan dò xét cậu, không biết tại sao, cậu lại có cảm giác là lạ.

“ Chút tiền cỏn con của cậu tôi không thèm để vào mắt! Tuy nhiên…”

“ …” Lâm Thần không nói gì cả, chờ đợi Tô Nhan nói.

Thấy Lâm Thần vẫn còn kiên cường, cô mỉm cười nói một cách nhẹ nhàng:

“ Cậu muốn kiếm tiền trả nợ tôi không? Phải biết, tôi chưa từng tự tay tuyển ai vô làm cho tôi đâu đó! Cậu nên vinh dự vì đã là người may mắn đó!”

Sở dĩ cô nói vậy là bởi vì cô muốn từ từ hành hạ cậu ta. Nếu cô làm to chuyện ở đây thì sẽ rất rắc rối. Vậy nên cô mới nghĩ ra cái ý định này, nếu cậu ta thành người hầu riêng cô thì cô muốn làm gì chả được. Lúc đó, cô sẽ từ từ trả cái mối thù này.

Hơn nữa, cô có cảm giác, cậu ta không hề đơn giản. Khí chất, cho đến hành động… mọi thứ đều cho cô cảm giác thần bí. Cộng thêm cái giọng nói kia nữa, không hiểu sao lại khiến cho cô cảm thấy vô cùng thích thú. Vậy nên, bằng mọi giá, cô phải khiến cậu ta trở thành người của cô.

Tuy nhiên, nhìn Lâm Thần mong chờ như vậy, cái cảm giác trêu đùa khiến cho cô tiện miệng nói ra:

“ Chỉ cần ngủ với tôi một đêm…”

“ Không được…” Chưa nói hết câu, Lâm Thần đã khẳng khái đáp.

Câu trả lời dứt khoát đó khiến cho cô vô cùng bất ngờ. Tuy chỉ là lời trêu đùa nhưng cái giọng nói chán ghét kia khiến cho cô vô cùng bất mãn. Cô là một mỹ nữ, tại sao cậu ta lại tỏ vẻ chán ghét như thế.

“ Được lắm!!!” Tô Nhan cắn răng tự thầm.

Cố gắng trấn an tâm tình, cô từ từ nói một cách bình thường:

“ Nếu cậu không muốn như thế thì đến nhà tôi làm cũng chẳng có vấn đề gì nhỉ? Lương cậu tự quyết định, thời gian thì tôi sẽ thông báo cho cậu sau. Nếu cậu sợ trễ học thì tôi sẽ sắp xếp cho cậu, đảm bảo rằng cậu sẽ đến trường đầy đủ. Vậy là đủ chưa???”

Đây là lần đầu tiên, cô ra điều kiện lâu như vậy. Cô tự cảm thán chính mình, quá ư là rảnh đi mà, tự nhiên đi đôi co với cậu nam sinh này.

Nhưng nếu cô không thu cậu ta dưới tay mình thì lòng cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Phải hành hạ từng chút, từng chút một thì mới có thể xóa được cái nỗi uất ức này. Hơn nữa, cô cũng đã hỏi chủ quán, cậu ta chưa bao giờ lộ mặt, cô muốn xem, đằng sau lớp mặt nạ đó là cái gì.

Cứ tưởng, lời đề nghị của cô sẽ được thực hiện, bởi vì nó quá hấp dẫn đối với một nam sinh như cậu ta. Chắc chắn, cậu ta sẽ chấp nhận lời này mà thôi.

Ý nghĩ là thế, nhưng lời nói của cậu ấy lại đi ngược lại với cái suy nghĩ đó:

“ Xin lỗi! Tôi không thể làm được…. Ông chủ đối với tôi rất tốt… Tôi không muốn rời xa nơi đây!!! Cô cứ nói cái giá, tôi sẽ trả đầy đủ”

“ Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt sao?” Tô Nhan gằn giọng nói với Lâm Thần.

Điên rồi! Cô cảm thấy mình sắp điên rồi! Cậu ta nghĩ mình là ai mà lại từ chối cô. Cậu là cái thá gì, lẽ ra cậu phải vui sướng khi được cô nói như vậy mới đúng chứ.

Hai lần bị từ chối, cô cảm giác, hôm nay chính là ngày nhục nhã nhất đời cô.

Cô cắn răng nghiến lợi, ánh mắt sắc bén nói lớn:

“ Chủ quán…!!!”

Ngay khi nói ra, trong quán xuất hiện bóng ảnh một lão già chạy ra. Dáng vẻ vô cùng gấp gáp giống như nhà có người mất vậy.

Sau khi chạy đến, lão nhìn Tô Nhan bằng ánh mắt sợ hãi, sau đó cúi lưng nói:

-Thưa chủ tịch, có chuyện gì mà khiến…

Chưa kịp nói, lão ta có cảm giác đau đau ở mặt. Điều này khiến cho lão vô cùng tức giận, đây là khinh người quá đáng, lão đâu có làm gì mà cô có thể tát lão như vậy.

Tuy nhiên, ngay khi định mắng Tô Nhan thì lão mới nhận ra, dưới chân lão toàn là cọc tiền. Một điều mà khiến cho cả lão cùng với Lâm Thần khiếp đảm. Đây chẳng phải giống như “ Lấy tiền đè người” hay sao?

“ Ngay bây giờ! Tôi yêu cầu ông sa thải cậu ta ngay lập tức!”

Lời vừa nói ra, Lâm Thần giống như nghe tiếng sét đánh, cả thân thể cứng đờ không cử động.

Bạn đang đọc Mình Chỉ Muốn Làm Nam Sinh Bình Thường sáng tác bởi Namga123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Namga123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 22
Lượt đọc 1054

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.