Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lâm Thần hối hận

Tiểu thuyết gốc · 1999 chữ

Thanh Tuyết cứ tưởng là sẽ dừng lại. Nhưng không, cô ấy càng làm càng mãnh liệt hơn. Thanh Tuyết bắt đầu dở trò, nhưng trò mà kể cả Lâm Thần cũng cảm thấy hoảng sợ.

Thanh Tuyết bắt đầu dùng lưỡi của mình liếm mặt Lâm Thần, một hành động mà chỉ có những kẻ biến thái bệnh hoạn làm thì đã xuất hiện ngay trước mặt cậu, mà người làm lại là một người mà cậu không bao giờ nghĩ tới. Một cô gái xinh đẹp, cao quý, lạnh lùng và đối xử lạnh nhạt, bây giờ đang làm trò biến thái ngay trên người cậu.

Làn da trắng nõn ngọc ngà đang ép chặt lồng ngực, một cảm giác không thể miêu tả đang dần lấn áp tâm trí cậu. Cậu lúc này vẫn chưa thể tin được là mình lại bị chính cô nàng lạnh lùng như băng, lúc nào cũng muốn đuổi cậu đi làm trò như này. Tuy nhiên sự thật vẫn phơi bày trước mắt cậu, cậu không tin thì bây giờ cũng phải tin. Điều buồn hơn là cậu có một cảm giác cô ấy giống như đang rất thèm khát thứ gì đó.

Lâm Thần cảm giác được hơi thở và sự ẩm ướt đến từ lưỡi của cô ấy, trong lòng cậu có hàng vạn câu hỏi hiện lên. Đầu óc của cậu bây giờ vẫn chưa hình dung được vấn đề, vấn đề này khiến một người như Lâm Thần cảm thấy rất sốc. Thanh Tuyết hôm nay bị gì vậy, tại sao cô ấy lại làm như thế.

Lúc này, Thanh Tuyết ngưng lại, cô ấy nhìn thẳng mắt Lâm Thần đang nhắm, khuôn mặt cô tràn đầy sự hạnh phúc nói:

-Mình... mình thực sự đã làm điều này. Thật là hạnh phúc quá đi...

Giọng điệu như vẻ làm được một việc rất lớn càng khiến cho Lâm Thần run rẩy. Lúc này, Lâm Thần lại nghe được Thanh Tuyết nói thêm:

-Em không biết là em phải làm gì. Lúc ở trước mặt anh thì en cảm thấy rất xấu hổ, em chỉ dám làm vậy khi anh ngủ mà thôi. Em không biết nếu anh biết em làm những việc như vậy thì sẽ như thế nào nữa, nhưng em…em…

Ngắt một chút, lúc này Thanh Tuyết với lộ ra một giọng vô cùng ngọt ngào. Nó ngọt ngào đến nỗi mà chính Lâm Thần cũng phải sởn gai ốc:

-Em…vô cùng thích anh… em “yêu” anh…

Giống như bày tỏ tất cả nỗi niềm của mình, Thanh Tuyết lúc này cảm thấy tâm hồn thoải mái hơn bao giờ hết. Tuy rằng anh ấy vẫn còn ngủ say nhưng cô trong lòng tin chắc là anh ấy sẽ có thể hiểu được nỗi lòng này của mình mà thôi.

Cô không biết tình yêu là gì? Từ thời còn nhỏ thì cô luôn luôn nghĩ rằng tình yêu chỉ là cái thừa thãi. Tuy nhiên khi gặp anh ấy thì cô lúc này mới biết cảm giác yêu đến tận đáy lòng là như nào. Bồn chồn? Bối rối? Xấu hổ? Khao khát? Cô không biết cảm giác này nên diễn tả như nào… cô chỉ có thể nói là nó rất vi diệu.

Câu nói như vậy khiến Lâm Thần khẳng định chắc nịch câu hỏi nghi hoặc trong lòng. Cậu tự hỏi lòng mình là thực sự cô ấy thích mình sao? Lâm Thần lúc này không thể hiểu được. Cậu nhớ rằng mình chưa từng lộ mặt, chưa từng gây ấn tượng tốt với cô ấy cơ mà, chả có lý do gì để cô ấy thích mình cả.

Lâm Thần cũng không nghĩ do khuôn mặt mình, tuy khuôn mặt cậu đặc thù nhưng để cưa đổ một tiểu thư cao quý lạnh lùng như Thanh Tuyết thì là không đủ. Lâm Thần nghĩ mãi cũng không thể lý giải được câu hỏi trong đầu cậu.

Không may cho cậu, một điều cực kỳ khủng khiếp đã xảy ra, cậu chỉ cảm nhận được có một vật gì cực kỳ mềm mại và ẩm ướt đang xâm nhập vào miệng của cậu.

Một cảm giác ngon ngọt truyền tới, Lâm Thần trong đầu “đùng” một cái, giống như một chiếc búa đập nát đi những suy nghĩ của cậu. Thanh Tuyết đang cưỡng hôn cậu. Đúng vậy, cô ấy đang hôn cậu.

Lâm Thần bây giờ khóc trong lòng, cậu không thể ngăn hành động này lại được. Đáng sợ hơn là cậu cũng không thể ngăn cản trực tiếp. Từ lời của Thanh Tuyết, cậu cũng biết là nếu để cô ấy biết thì chắc chắn sự kiêu hãnh của một người cao quý như cô ấy sẽ bị sụp đổ, nghĩ lại thì điều đó cực kỳ đáng sợ. Lâm Thần còn có cảm giác là nếu để cô ấy biết là mình chỉ giả vờ thì chắc chắn cô ấy sẽ điên cuồng giống Linh Nhi. Một Linh Nhi đã làm cho cậu đủ khiếp sợ, bây giờ sinh thêm một “Linh Nhi” nữa thì cậu chẳng còn lối thoát nào nữa.

Chính vì lý do trên, mặc dù cậu rất muốn nhưng vì đại cục, cậu “phải” để cho Thanh Tuyết muốn làm gì thì làm. Lâm Thần chỉ cầu mong Thanh Tuyết đừng đi quá xa, cậu hứa với mình là lần sau sẽ tránh xa cô nàng này, thực sự quá nguy hiểm.

Còn Thanh Tuyết bây giờ đang hưởng thụ Lâm Thần, cô có thể làm bất cứ điều gì, bởi vì anh ấy đang ngủ. Cô thực sự rất thèm muốn Lâm Thần, lúc anh ấy nấu ăn, dáng vẻ đó, dáng vẻ khiến bao nữ sinh thèm khát, và cô thuộc trong số đó.

Cô đang khuấy đảo miệng của anh ấy, cô có cảm nhận được một chút vị rượu, nhưng vị rượu này ngọt ngào lạ thường. Cô thực sự rất muốn khoảnh khắc này dừng lại mãi mãi. Bây giờ anh ấy đang nằm ở đây, cô sẽ làm anh ấy thuộc về cô mãi mãi.

Trong đầu của Thanh Tuyết lúc này còn đang suy nghĩ về chuyện sau này. Liệu mình phải nói với cha mẹ anh ấy như nào, rồi cả tổ chức đám cưới, cô cũng muốn mình trở thành một người vợ tốt nhất…

Lâm Thần cảm nhận được Thanh Tuyết hôn càng ngày càng mạnh liệt, lưỡi của cậu bị khuấy đảo một cách điên cuồng, nhưng điều đáng buồn là cậu không thể làm gì được, Thanh Tuyết thực sự quá điên cuồng, cô ấy ngoài khuấy tung miệng cậu bằng đôi môi của cô ấy, cô ấy còn ra sức hút, hút tới nỗi lưỡi cậu còn bị Thanh Tuyết ngậm, cô ấy còn chà sát hai chiếc bánh bao vào người cậu làm Lâm Thần sắp không chịu nổi.

Cảm nhận được sự điên cuồng, Lâm Thần không còn cách nào khác, cậu giả vờ cử động. Nhưng vừa cử động thì Thanh Tuyết đã ôm chặt cậu, giống như không cho cậu cử động vậy.

Cậu cảm giác mình như bị một con bạch tuộc mềm mại thơm tho bọc chặt, trong lòng cậu cảm thấy rất bất lực. Bây giờ chỉ còn cách chịu đựng sự hành hạ này vậy thôi.

Lâm Thần cứ tưởng là rất nhanh cô ấy sẽ ngưng, nhưng cậu đã sai, mà sai cực lớn là đằng khác. Hơn một tiếng, Thanh Tuyết mới chịu ngừng lại. Lâm Thần cảm thấy rất kiệt sức, cô nàng này lấy đâu ra sức lực vậy, miệng cậu có gì mà để cô này hành hạ đến mức này, lòng Lâm Thần trống rỗng, cậu thực sự cảm thấy hối hận khi giả vờ ngủ.

Bây giờ nếu cho cậu quay về thời gian, cậu nhất định sẽ chọn không uống rượu, bây giờ đã quá muộn, cậu biết cửa phòng này đã khóa chặt, mà nếu cậu ngăn Thanh Tuyết thì kết cục của cậu còn thảm hơn ở Linh Nhi.

Thanh Tuyết sau khi hôn Lâm Thần, cảm nhận được trong miệng anh ấy chỉ còn mùi của mình. Thanh Tuyết mới rời đi, cô còn làm động tác liếm môi trông rất mê người, như vừa thưởng thức món ăn ngon nhất vậy.

Thanh Tuyết chỉ làm theo bản năng chứ không biết các cặp đôi làm gì. Cô cảm thấy người cô nóng bừng, mà điều kỳ lạ là bây giờ đang mùa đông. Thanh Tuyết khuôn mặt nóng bỏng , quần áo xộc xệch nói với Lâm Thần:

-Đến lúc rồi anh nhỉ, nhưng em không biết làm như nào cả...

Lâm Thần nghe vậy thì trong lòng thở dài một hơi, cuối cùng Thanh Tuyết cũng dừng lại, cậu đã rất sợ Thanh Tuyết, đây đâu phải là cô nàng lạnh lùng mà cậu quen biết, sự điên cuồng của cô ấy đã làm cho Lâm Thần cảm thấy đáng sợ. Chỉ cần Thanh Tuyết rời đi, cậu sẽ trốn thoát và chạy khỏi đây.

Ý tưởng là thế, nhưng Thanh Tuyết lại liếm môi một cái rồi nói:

-Hình như em nhớ có người nói là muốn trao thứ quý giá nhất của con gái thì hai người phải cởi hết đồ ra. Điều này làm em xấu hổ kinh khủng, nhưng vì anh nên em chấp nhận đó nha.

Thanh Tuyết nói thế nhưng trong lòng cực kỳ háo hức, cô bắt đầu từ từ cởi cúc áo mình. Nếu hoàn thành xong bước này thì Lâm Thần chắc chắn sẽ không thể rời cô mà đi được, cô có thể ở cùng Lâm Thần suốt đời rồi.

Lâm Thần bây giờ cảm thấy rất hoảng sợ, cậu phải làm gì đó, nếu không thì cô ấy sẽ làm chuyện đó mất. Cậu chỉ sợ Thanh Tuyết sẽ sốc khi biết gia cảnh cậu rất nghèo, cậu không muốn ai phải đau khổ vì mình cả. Lâm Thần cũng không suy nghĩ rằng lý do đằng sau thực sự của Thanh Tuyết, cậu cũng chẳng biết việc Thanh Tuyết đã biết cậu rất nghèo, và cậu cũng chẳng thể ngờ được là Thanh Tuyết lợi dụng sự nghèo khó để gài bẫy cậu. Lâm Thần trong đầu bây giờ chỉ nghĩ cách để ngăn cô nàng làm chuyện điên rồ này lại.

Một vùng vai trắng nõn hiện ra, một bờ vai có thể khiến cho mọi nam sinh mê say đang từ từ xuất hiện trước mặt Lâm Thần. Thanh Tuyết đang bắt đầu cởi bỏ bộ váy của mình, cô từ từ, từ từ làm việc này, mà việc này lẽ ra nên xảy ra ở phòng tắm.

Nhưng Thanh Tuyết vừa cởi ra được một nửa, một bàn tay bất ngờ ôm chặt cô vào lòng của Lâm Thần. Thanh Tuyết không hề phòng bị, cô bị Lâm Thần ôm chặt vào người.

Một cảm giác mềm mại đến mê người truyền tới. Lâm Thần cảm nhận được thân hình đầy đặn của Thanh Tuyết, một cảm giác mà ai trải qua cũng sẽ bị mê say.

Lâm Thần bây giờ chỉ còn cách này, cậu ôm chặt cho Thanh Tuyết không làm gì được nữa, nhưng một giọng điệu Thanh Tuyết có vẻ hoảng sợ nói:

-Ngươi...ngươi tỉnh ...tỉnh ....tỉnh...

Lâm Thần nghe giọng lắp bắp hoảng sợ như gặp phải chuyện đáng nhất trên đời. Cậu hé một chút mí mắt thì cảm nhận được khuôn mặt Thanh Tuyết đang trắng bệch như bị rút máu, mắt cô ấy có vẻ không để ý đến cậu, váy cô ấy bị cởi một nửa hiện ra bộ nội y trắng của cô ấy. Lâm Thần cũng chẳng để ý nữa, cậu phải làm gì đó để làm cho Thanh Tuyết bình tĩnh lại, nếu không cô ấy sẽ bị sốc mất....

Bạn đang đọc Mình Chỉ Muốn Làm Nam Sinh Bình Thường sáng tác bởi Namga123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Namga123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 351

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.