Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Như Lan đến nơi

Tiểu thuyết gốc · 1084 chữ

Khi bị nhân viên thu ngân gọi lại, tâm trạng Lâm Thần lại trở nên hỏng bét. Cậu rất muốn mình yên ổn để có thể giúp cho em gái cậu có một khoảng thời gian vui vẻ, nhưng các sự việc xảy ra bây giờ khiến cậu rất có lỗi với Tiểu Ngọc.

Tiểu Ngọc thì lại cảm thấy cực kỳ tức giận. Cô tức giận vì đám người này hết lần này đến lần khác muốn gây khó dễ cho anh trai yêu dấu của cô. Bọn họ thực sự thật đáng kinh tởm, đáng ghét.... Tất cả cảm xúc tiêu cực đều biểu hiện rõ trên nét mặt không mấy dễ chịu của Tiểu Ngọc.

Nhân viên thu ngân đi đến chỗ Tố Tố. Nhìn khuôn mặt Tố Tố máu me be bét kêu gào, cô cảm thấy rùng mình. Cô thực sự không thể tưởng tượng Tố Tố nhìn mặt mình trong gương sẽ như thế nào. Nghĩ như vậy, cô lại càng lấy cớ muốn làm khó dễ Lâm Thần hơn.

Cô nhân viên trong đầu suy nghĩ rằng: “Tên này nhìn dáng vẻ có vẻ là một tên nghèo, mình có thể lợi dụng điều này để lấy lòng hai khách này. Đúng là một mũi tên trung hai con sâu”

Trong lòng cô nhân viên phấn khởi nhưng vẻ mặt cô ấy lại trái hoàn toàn. Cô ấy tỏ vẻ hoảng sợ đỡ Tố Tố dậy rồi nhìn Lâm Thần với vẻ mặt căm ghét nói:

-Cậu thật là quá đáng. Cô ấy có tội tình gì mà cậu phải làm ác độc như vậy. Tôi sẽ báo cảnh sát để bắt cậu.

Lâm Thần thực sự cảm thấy rất mệt mỏi. Cái cảm giác căm ghét của cậu làm cho cậu cảm thấy nơi này thật là kinh tởm. Cậu biết điều này không đúng với phong cách của cậu nhưng thực sự để một nhân viên như vậy thì người đứng sau chắc cũng không phải dạng tốt đẹp gì.

Tiểu Ngọc lúc này muốn phát điên tới nơi rồi. Tay cô nắm chặt, nghiến răng,... mọi hành động của cô đều tỏ vẻ cực kỳ tức giận. Anh của cô còn chưa động vào Tố Tố mà cô ấy dám bảo là anh trai cô là người đánh,... thật là kinh tởm, thật đáng ghét...

Đúng lúc mà Lâm Thần muốn đứng ra thì ở phía ngoài có một giọng khá nghiêm trang:

-Chủ tịch đã đến.

Một câu nói đã làm rời đi sự chú ý của mọi người. Mọi người ở đây cũng chẳng quan tâm đến việc Lâm Thần nữa, dường như chủ tịch của nơi này là một bí ẩn mà ai cũng muốn xem.

Tiểu Ngọc cảm thấy cực kỳ bất ngờ. Từ lúc cái hội trường này thành lập, chưa bao giờ cô biết người đứng sau là ai cả, mặc dù cô đã tra hỏi nhưng vị chủ tịch này có vẻ rất bí ẩn. Vậy mà hiện tại lại xuất hiện tại đây, điều này làm cho Tiểu Ngọc có vẻ khá là tò mò. Nhưng tò mò đó vẫn không thể để cô nguôi đi cơn giận được.

Cô nhân viên thì vui như tết, cô không ngờ chủ tịch lại đến thời điểm này. Cô hình như cũng nghe ngóng được là chủ tịch muốn tìm chiếc thẻ đen, mà cậu kia đang có một chiếc thẻ y hệt, cô dám chắc chiếc thẻ đó là thẻ trộm cắp được, và nếu cô có thể nói cho chủ tịch thì chắc chắn cô sẽ được tăng chức. Nghĩ như vậy khiến mặt cảu cô nhân viên trông cực kỳ phấn khởi. Cô lạnh lùng khinh thường nói với Lâm Thần:

-Chủ tịch đến rồi. Tôi mong chờ xem cậu trốn tránh kiểu gì.

Lâm Thần cười lạnh. Cậu không sợ, thẻ thì chắc chắn không phải trộm cắp bởi vì thẻ đó do chính Như Lan đưa, còn việc đánh nhau như này thì cơ bản là cậu là người bị hại. Lâm Thần cũng mong chờ xem người chủ tịch đằng sau là ai.

Một chiếc xe ô tô dài đến, ở đó có rất nhiều vệ sĩ mặc áo đen đứng xung quanh. Không một ai có thể đến gần được, mọi người đều hóng chờ xem người đứng sau là ai. Tiểu Ngọc và Lâm Thần cũng vậy. Nếu mà người không thể xem được chắc chỉ có Vương Đằng đang ngất xỉu cộng thêm Tố Tố đang ôm mặt mà thôi.

Cánh cửa xe được mở ra, một chiếc giày cao gót đặt chân xuống đất. Chỉ cần nhìn đôi chân dài là ai cũng có thể đoán được đây là một vị mỹ nữ cao quý.

Đúng như mọi người nghĩ. Sau khi vị chủ tịch bước ra, mọi người đều trầm trồ và kinh ngạc khi nhìn về cô ấy. Tất cả mọi người lúc này chỉ có một ý nghĩ : “Quá đẹp”

Thân hình đầy đặn, hai ngọn núi đồ sộ ở trước mặt cùng với đôi chân dài, trắng, cộng thêm bộ đồ công sở lại càng biểu hiện được sức hút của cô ấy. Cô ấy bước ra với một tư thái cao ngạo, như là một chủ tịch.

-Như Lan???

Lâm Thần tự hỏi với mình. Mặt cậu biến sắc, cậu không thể ngờ rằng chủ tịch nơi này chính là Như Lan. Nhưng sắc mặt Lâm Thần lúc này lại trầm xuống, cậu không muốn Như Lan phát hiện ra cậu, cậu thực sự không muốn Như Lan lại dây dưa như lúc trước, nếu em gái cậu mà biết thì Tiểu Ngọc sẽ nổi trận lôi đình mất.

Mang theo ý nghĩ như vậy, Lâm Thần cầm tay em gái cậu định rời đi. Tiểu Ngọc cũng mặc kệ anh ấy làm gì, cô cầm tay anh trai cô như một cặp đôi.

Cô nhân viên thấy Lâm Thần muốn rời đi. Cô nói to:

-Cậu muốn đi đâu? Đánh người xong lại muốn rời đi à???

Giọng nói rành mạch rõ ràng khiến cả hội trường đều nghe thấy. Ánh mặt mọi người từ từ chuyển sang Lâm Thần, Lâm Thần lúc này cũng chẳng quan tâm, ngoảnh mặt rời đi.

Đúng lúc Lâm Thần muốn rời đi. Một âm thanh có vẻ rất kiều mị từ xa truyền tới:

-Cậu có thể chờ tôi một lát được không ???

Bạn đang đọc Mình Chỉ Muốn Làm Nam Sinh Bình Thường sáng tác bởi Namga123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Namga123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 166

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.