Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi ăn sáng

Phiên bản Dịch · 1061 chữ

Nếu có thể mua được một căn hộ nhỏ ở đây thì thật tuyệt vời.

Trần Viễn đã tìm hiểu giá nhà đất quanh trường, khoảng 3 vạn/m².

Giá nhà ở khu Cầm Viên có thể dao động từ 3,2 vạn đến 3,5 vạn.

Căn hộ ở đây cơ bản không còn căn nào để bán, có lẽ đã được bán hết ngay khi tòa nhà mới xây xong.

Hiện tại chủ yếu là giao dịch nhà đã qua sử dụng.

Thị trường giao dịch nhà đã qua sử dụng trong nước lớn hơn nhiều so với thị trường nhà mới.

Bởi vì nhà đã qua sử dụng thường không bị mất giá, ngược lại còn tăng giá!

Mười năm trước ngươi mua nhà với giá 500 ngàn, bây giờ có thể trị giá 1 triệu, thậm chí 2 triệu.

Khu vực tốt, nhà mới căn bản không sợ bán không được.

Có những tòa nhà thậm chí còn chưa xây xong đã bị người ta tranh nhau mua hết.

Nhà đã qua sử dụng trở thành thị trường chủ đạo.

Trần Viễn có hơn 3 triệu, vừa đủ để mua một căn hộ hơn 100 mét vuông.

Tuy nhiên, hắn vẫn chưa quyết định mua nhà hay thuê nhà.

Hắn cầm điện thoại lên, lướt tìm thông tin rao bán nhà trên mạng.

Lúc này, Hùng Đào lê tấm thân rã rời trở về ký túc xá.

Hai mắt hắn thâm quầng, trông vô cùng tiều tụy.

"Cmn, Lão Hùng, sao ngươi ra nông nỗi này?"

"Mẹ nó, đừng nói nữa, Lý Tiểu Linh quá kinh khủng, chịu không nổi! Lão Chu, nhất ngôn cửu đỉnh, nói rồi đấy, mời ta ăn sáng một tháng!"

Hùng Đào vừa dứt lời, Trần Viễn suýt chút nữa thì kinh ngạc đến rớt cằm.

Mới có một ngày mà hắn đã "bắt" được Lý Tiểu Linh rồi?

Thật không thể tin nổi!

Là do bây giờ các cô gái quá phóng khoáng, hay là mình quá bảo thủ?

Tại sao mình thả thính nhiều cô gái như vậy, mà giờ vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn mập mờ?

Hùng tổng tái xuất giang hồ, quả nhiên là rất lợi hại!

Chu Hải Quyền mặt ngươi nhăn nhó, suýt chút nữa thì tức nổ phổi.

Hắn cứ tưởng Hùng Đào đánh cược với hắn là vì tình nghĩa huynh đệ, vì muốn an ủi hắn, vì nhìn ra sự thật phũ phàng Tôn Nhuế chỉ coi hắn là lốp xe dự phòng, cho nên mới cố ý đánh cược để thua hắn một tháng tiền ăn sáng.

Ai ngờ, Hùng Đào căn bản không có ý đó.

Còn hắn, tối qua không chỉ trơ mắt nhìn Hùng Đào và Lý Tiểu Linh vào khách sạn, mà yêu cầu của hắn còn bị Tôn Nhuế mắng cho một trận, cuối cùng còn phải làm liếm chó đưa cô về ký túc xá nữ.

Hắn đã bị tổn thương chồng chất như vậy, Hùng Đào còn nhắc đến chuyện đánh cược?

"Cmn, ngươi có thể có chút lòng thương hại nào hay không? Có thể đừng có bỏ đá xuống giếng được không? Quá đáng lắm rồi!"

"Lão Hùng, Lý Tiểu Linh đâu phải người thật thà gì, cô ấy có bạn trai rồi, chẳng lẽ ngươi không ngại sao?" Tào Cẩn Ngôn lên tiếng hỏi.

"Ngại gì chứ? Ta có xem cô ta như bạn gái đâu. Hôm qua chỉ là trò chuyện hợp ý, tìm chỗ yên tĩnh thảo luận nhân sinh, hy vọng. Ta thăm dò cô nông sâu, cô ta hiểu ta dài ngắn, quan hệ giữa chúng ta thuần túy là tình bạn!" Hùng Đào nghiêm trang đáp.

"Khốn kiếp! Ngươi cầm thú!"

Ba người trong phòng ngủ đồng loạt giơ ngón giữa.

Chu Hải Quyền càng thêm hoài nghi nhân sinh.

"Đào tử, ta không hiểu nổi. Hôm qua ta thổ lộ với Tôn Nhuế, nói nguyện ý đối tốt với cô ấy cả đời, cô ấy lại không chịu. Còn ngươi, rõ ràng chỉ muốn đùa giỡn Lý Tiểu Linh, cô ta cũng hiểu rõ, nhưng sao ngươi thành công, còn ta thất bại?"

"Ngươi hiểu cái gì? Ngươi nghĩ nữ sinh bây giờ còn tin mấy lời hứa hẹn suông sao? Dù ngươi thật lòng, người ta cũng chưa chắc cần. Cả đời ư? Vớ vẩn! Ngươi nghĩ chỉ có đàn ông mới muốn ra ngoài chơi, phụ nữ thì không sao? Họ cũng muốn thử cái mới, cũng có nhu cầu, cuộc sống cần chút gia vị. Chỉ cần không can thiệp chuyện của nhau, thỉnh thoảng ra ngoài nghiên cứu thảo luận nhân sinh, có gì không được?" Hùng Đào hùng hồn nói.

"Trời ạ, ngươi đúng là cặn bã!"

"Sai rồi, đây không gọi là cặn bã, chỉ là ngươi tình ta nguyện mà thôi. Hải Quyền à, ngươi nên nhìn ra, Tôn Nhuế và Lý Tiểu Linh thực chất là một loại người, trong lòng họ đều không an phận, đều muốn theo đuổi kích thích. Còn ngươi muốn cô ta an phận thủ thường, rõ ràng không phải điều họ mong muốn. Nói thật, bây giờ theo đuổi nữ sinh chỉ dựa vào theo đuổi là không đủ, ngươi phải tự nâng cao bản thân!"

Lời Hùng Đào nói rất có lý.

Trần Viễn gật đầu tán đồng.

Nam sinh muốn được nữ sinh ưu ái, cách thức cốt lõi nhất chính là nâng cao bản thân.

Bản thân không đủ điều kiện, dù học được mọi chiêu trò cũng vô dụng!

Ngươi nở hoa, bướm tự bay đến.

Trần Viễn chính là ví dụ điển hình nhất. Nhưng hắn vẫn không thể phóng khoáng như Hùng Đào.

Vẫn là tâm địa chưa đủ cứng, còn chút tư tưởng nam tử chủ nghĩa, cho rằng đã xảy ra quan hệ với nữ sinh nào thì nhất định phải chịu trách nhiệm!

Có khi người ta còn chẳng muốn ngươi chịu trách nhiệm!

Ngươi lo bò trắng răng.

Sướng một lần rồi muốn sướng mãi sao?

Tư tưởng thẳng nam ăn sâu trong Trần Viễn, không thể thay đổi trong một sớm một chiều.

Hắn cần thêm kinh nghiệm.

Rửa mặt, đánh răng, thu dọn qua loa, Trần Viễn xỏ dép lê, quần đùi, chuẩn bị đến nhà ăn trường học ăn sáng.

Bạn đang đọc Ta Có 9 Triệu Tỷ Tiền Liếm Cẩu (Dịch) của Phiên Gia Đệ Nhất Soái Ca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi azlii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.