Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xin cảm ơn Tịch mịch một điếu thuốc ca ca

Phiên bản Dịch · 1645 chữ

Triệu Ngọc Kỳ chuẩn bị rời đi.

Nhưng ngoảnh đầu nhìn thấy Trần Viễn lại mặc kệ cô ta đưa hộp bánh quẩy cho người khác ăn.

Lập tức thấy khó chịu trong lòng!

Từ lâu cô ta đã quen với cảnh nam sinh đối xử với cô ta như nữ thần.

Chỉ cần biểu lộ một chút tình ý thì đối phương sẽ vô cùng cảm động, thậm chí là cảm kích rơi lệ.

Cô ta tưởng rằng Trần Viễn trước mặt cô ta cũng vậy.

Cho dù nam sinh này rất có tiền thì bản chất vẫn giống như những người đàn ông khác.

Đều bị sức hút của cô ta khuất phục.

Nhưng hiện tại Trần Viễn lại chẳng thèm nhìn cô ta khác hẳn với những cô gái khác.

Trong mắt nam sinh này, cô ta và Lâm Thư Đồng và Từ Nhạc Nhạc là giống nhau.

Triệu Ngọc Kỳ ghét cảm giác này.

Cô ta ngoảnh đầu bước đi với sải chân dài, sắc mặt rõ ràng có chút không vui.

"Trần Viễn, ta thấy hình như Triệu Ngọc Kỳ tức giận rồi, ta nói với ngươi cái này, ngươi cũng giỏi thật, người đẹp như hoa đưa bữa sáng cho ngươi, vậy mà ngươi lại nỡ đưa cho người khác ăn? Đổi lại là ta thì ta cũng tức!"

Chu Hải Quyền thở dài lắc đầu.

"Đúng vậy, ngay cả một thẳng nam như ta mà hiểu lý lẽ thì tại sao ngươi lại không hiểu? Dù ngươi trọng nghĩa khí nhưng cũng không thể quên hạnh phúc cả một đời!"

Tào Cẩn Nghiêm vỗ nhẹ vào vai Trần Viễn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Trong lời nói, dù sao đi chăng nữa cũng lộ ra một chút bỉ ổi.

"Lão đại, không phải ta yêu thầm Triệu Ngọc Kỳ từ lâu rồi sao? Sao lại cam chịu nhìn nữ thần của mình bị thằng lão tứ này cướp đi?"

Hùng Đào xen vào nói.

"Điên rồi à, có câu anh em như thể tay chân, phụ nữ như áo quần, chẳng lẽ ta lại trông giống loại người coi trọng sắc đẹp mà phụ bạc bạn bè sao?"

"Lão đại, ngươi có chắc không phải vì ngươi không cưa đổ được Triệu Ngọc Kỳ nên mới cố tình nói mấy câu này để an ủi bản thân mình hay không? Anh em với nhau mà còn phải giả tạo chi thế?"

"Con mẹ nhà ngươi, ngươi không thể nể mặt ta chút được à?"

...

Sau khi Triệu Ngọc Kỳ rời đi.

Lâm Thư Đồng và Từ Nhạc Nhạc cũng lần lượt rời đi!

Hôm nay là lần đầu tiên ba người phụ nữ chính thức giao phong.

Ban đầu còn tưởng rằng Triệu Ngọc Kỳ sẽ hoàn toàn đè bẹp Từ Nhạc Nhạc và Lâm Thư Đồng, nhưng sau cùng mới phát hiện ra không ai thật sự giành được lợi thế.

Chủ yếu là Trần Viễn này thái độ mập mờ.

Không sao hiểu được rốt cuộc nam sinh này thích ai!

Lâm Thư Đồng sau khi biết được lai lịch của Trần Viễn vào tối hôm qua thì đã hoàn toàn nhen nhóm quyết tâm trong lòng.

Trần Viễn đối xử với cô ta thế nào đi chăng nữa thì cô ta thề sẽ đoạt lại Trần Viễn.

Trần Viễn có thể theo đuổi cô ta ba năm thì cô ta cũng có thể theo đuổi Trần Viễn ba năm.

Những gì đã mất cô ta nhất định sẽ đoạt lại.

Có lẽ cô ta không nhận ra rằng, hành động của mình ngày càng giống những cô gái si tình.

Còn về Từ Nhạc Nhạc.

Cô ta cảm thấy Trần Viễn có tình ý với mình.

Nếu không thì tại sao lại tùy tiện cho cô ta vay 5 triệu?

Hơn nữa đàn ông có tiền thì làm gì thiếu phụ nữ, Trần Viễn giỏi giang như vậy, lắm tiền như vậy thì có chút giai nhân bên cạnh cũng là bình thường.

So với những nam sinh thất tình không ai ngó ngàng.

Cô ta thà đi tranh giành đàn ông mà nhiều cô gái thích.

Đàn ông càng được nhiều phụ nữ thích thì chứng tỏ hắn càng giỏi, ngay cả Triệu Ngọc Kỳ cũng thích Trần Viễn thì càng không thể từ bỏ!

Chùn bước trước khó khăn thì người yếu đuối chỉ biết than thân trách phận.

Người mạnh mẽ sẽ chỉ biết tiến lên đối mặt với khó khăn!

······

Đi vào lớp học.

Trần Viễn hì hục một lúc, mới lọ mọ sạc chiếc iPhone mà Triệu Ngọc Kỳ đưa cho hắn.

Mới vào WeChat.

Bỗng nhiên, mấy tin nhắn cứ thế hiện lên.

Lâm Thư Đồng: "Trần Viễn, tối nay cùng nhau đi xem phim nào, vé ta cũng đã mua rồi, suất chiếu là mười giờ, xem phim xong rồi đi ăn khuya, dạo này tâm trạng ta không được tốt cho lắm, đi cùng ta có được không!"

Tin nhắn này của Lâm Thư Đồng rất rõ ràng.

Khiến người ta không khỏi tưởng tượng lung tung.

Xem phim suất chiếu mười giờ tối, xem xong không phải là phải hơn mười hai giờ rồi sao?

Ăn khuya xong không phải là qua ngày rồi sao?

Ít nhất cũng phải một hai giờ sáng rồi.

Lúc đó trường học đóng cửa.

Không có chỗ ngủ thì phải làm sao?

Chẳng phải chỉ còn cách đến khách sạn để thuê phòng thôi sao!

Trai đơn gái chiếc vào khách sạn thuê phòng, không thể nào mà thuê hai phòng được.

Như vậy quá phung phí tiền bạc!

Thuê một phòng vừa khéo có thể nói chuyện, nói về cuộc sống, nói về lý tưởng!

Chiêu trò này.

Sao lại quen thuộc đến thế này?

Trần Viễn: "Không đi được đâu, tối nay ta phải học bài ôn thi, sang năm là tốt nghiệp rồi, ta còn ôn thi lên cao học nữa!"

Lý do từ chối này, ngay cả bản thân Trần Viễn cũng không tin, rõ ràng là nói bậy bạ.

Mà vẫn gửi tin cho Lâm Thư Đồng.

Lâm Thư Đồng: "Ngươi muốn ôn lên cao học à, ta sớm biết ngươi là người đàn ông rất cố gắng, nếu như ngươi muốn ôn thi lên cao học, ta có thể cùng ngươi ôn thi!"

Trần Viễn: "Ta chỉ nói lung tung thế thôi, tóm lại là ta không muốn đi xem phim!"

Lâm Thư Đồng: "Không sao mà, hôm nay ngươi không muốn đi, thì ngày mai cũng được!"

Lâm Thư Đồng: "Cuối tuần cũng được!"

Lâm Thư Đồng: "Sao ngươi không trả lời tin nhắn của ta vậy?"

Lâm Thư Đồng: "Có thể để ý đến ta một chút được không!"

······

Lâm Thư Đồng liên tiếp gửi hàng chục tin nhắn.

Trần Viễn chẳng thèm trả lời.

Lúc này cô mới thấm thía, lúc trước Trần Viễn từng nhắn liên tục cả chục tin mà cô mất tai mấy tiếng đồng hồ mới trả lời, tim gan như bị lửa đốt.

Khốn nạn, hành hạ người ta quá nhể!

Triệu Ngọc Kỳ: “Đại ca nhất bảng của ta, tối tám giờ, gặp mặt ở phòng live nhé!”

Trần Viễn: “Được!”

Sau khi trả lời tin nhắn của Triệu Ngọc Kỳ, Trần Viễn lại mở tin nhắn chưa đọc của Từ Nhạc Nhạc.

Từ Nhạc Nhạc: “Trần Viễn ca ca, tối nay ở nhà ta tự nấu cơm, cảm ơn sự giúp đỡ của ngươi rất nhiều, có thể nể tình đến nhà của ta ăn một bữa cơm được không?”

Từ Nhạc Nhạc: “Đúng rồi! Hôm nay ta in hợp đồng cho vay rồi, tuy là nhờ sự giúp đỡ của Trần Viễn ca ca, nhưng năm trăm triệu tiền vay thì dù sao cũng phải ký một hợp đồng vay cho đàng hoàng, nếu không trong lòng ta không yên!”

Trần Viễn: “Ngươi tự nấu cơm à, vậy thì ta phải được nếm thử tay nghề của ngươi rồi!”

Từ Nhạc Nhạc: “Đảm bảo Trần Viễn ca ca hài lòng?!”

Từ Nhạc Nhạc trả lời ngay lập tức.

Đóng trang trò chuyện trên Wechat lại.

Trần Viễn bắt đầu tải app Sa Ngư (huya..com) phát sóng trực tiếp, app Douyin, app Long Nha (Longya) phát sóng trực tiếp, phần mềm trò chuyện Tencent, Alipay và các app phần mềm thường dùng khác.

Vì đây là điện thoại mới nên rất nhiều phần mềm cần tải lại.

Nhưng bây giờ là thời đại 5G nên tốc độ mạng rất nhanh.

Không mất bao lâu đã tải xong.

Trần Viễn buồn chán, mở app Sa Ngư phát sóng trực tiếp.

Ban đầu hắn cũng định xem phát sóng trực tiếp trò chơi.

Nhưng vô tình lại liếc thấy khu vực có ngoại hình.

Phát hiện ra Tiểu Mễ đang phát trực tiếp.

Hắn tùy tiện bấm vào phòng phát sóng.

Lần này, Trần Viễn không phải là người mờ nhạt cấp ba nhỏ bé nữa, hắn là người chơi cấp 120, mặc dù chưa lên hoàng đế nhưng vẫn có chút khí chất.

【Mẹ ơi, Yên Tổng đến rồi, người đàn ông đến rồi!】

【Chào đón Yên Tổng!】

【Chào đón Yên Tổng!】

【Chào đón Yên Tổng!】

【Yên Tổng, ngươi đã là đại gia cấp 120 rồi, không định mở hoàng đế không?】

【Hoàng đế dành cho mấy anh đại gia thể hiện ra bên ngoài, với độ giàu có của Yên Tổng, cần phải thể hiện ra bên ngoài sao?】

“Tịch mịch ca ca đến rồi à, mấy hôm trước ta nhắn tin riêng mà ngươi mà chẳng thèm trả lời, ta còn định add ngươi vào Wechat cơ!” Tiểu Mễ chu môi.

“Ôi chao! Cảm ơn tịch mịch một điếu thuốc ca ca đã mở chức năng hoàng đế cho ta!”

Bạn đang đọc Ta Có 9 Triệu Tỷ Tiền Liếm Cẩu (Dịch) của Phiên Gia Đệ Nhất Soái Ca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi azlii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.