Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảm ơn Tịch Mịch ca ca đã khai mở Hoàng Đế

Phiên bản Dịch · 1857 chữ

Triệu Ngọc Kỳ vừa định rời đi.

Nhưng quay đầu trông thấy Trần Viễn vậy mà đưa mì gạo nàng ta đưa cho người khác ăn, mà không thèm để ý chút nào.

Lập tức trong lòng cảm thấy không thoải mái!

Trải qua thời gian lâu cho tới nay, nàng ta đã thành thói quen với cách nam sinh coi nàng là nữ thần.

Chỉ cần nàng ta thể hiện một chút thôi, đối phương sẽ cảm động không thôi, thậm chí cảm động tới chảy cả nước mắt.

Nàng ta cho rằng, Trần Viễn ở trước mặt nàng cũng giống như vậy.

Tuy rằng nam sinh này rất có tiền, nhưng trên bản chất thì cũng không hề khác so với những nam nhân khác.

Đồng dạng đều bị cỗ mị lực này của nàng chinh phục.

Nhưng bây giờ, Trần Viễn căn bản cũng không có nhìn nàng bằng con mắt khác.

Ở trong mắt gia hỏa này, chính mình cùng với Lâm Thư Đồng và Từ Nhạc Nhạc đều là giống nhau.

Triệu Ngọc Kỳ thực sự không thích loại cảm giác này.

Nàng ta quay người nhanh chân rời đi, vẻ mặt rõ ràng là có hơi khó coi.

"Trần Viễn, ta thấy Triệu Ngọc Kỳ hình như là tức giận, ta nói ngươi cái tên gia hỏa này, người ta đường đường là một hoa khôi của trường tới đưa bữa sáng cho ngươi, ngươi thế mà có thể bỏ được cho người khác ăn? Nếu là ta thì ta cũng tức giận!" Chu Hải Quyền một mặt lắc đầu thở dài mà nói.

"Đúng vậy, ta cái tên thẳng nam sắt đá này đều hiểu được đạo lý này vậy mà ngươi làm sao lại không hiểu đây? Tuy rằng ngươi rất có tình nghĩa với anh em, nhưng cũng không thể bỏ qua hạnh phúc ham muốn cả đời được a!"

Tào Cẩn Nghiêm vỗ vào bả vai của Trần Viễn, một mặt ân cần nói ra những lời lẽ thấm thía.

Ở trong lời nói, nghe thế nào cũng nghe thấy có một chút mùi vị dung tục.

"Lão đại, không phải ngươi thầm mến Triệu Ngọc Kỳ trong khoảng thời gian rất dài sao? Cứ như vậy cam tâm tình nguyện để nữ thần của ngươi bị lão tứ cái thằng chó này tán mất sao?"

Hùng Đào xen vào nói lời trêu đùa.

"Đánh rắm, bởi vì cái gọi là huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo, ta mẹ nó giống cái loại người trọng sắc khinh bạn đó sao?"

"Lão đại, ngươi có chắc chắn rằng không phải ngươi căn bản là không cua được Triệu Ngọc Kỳ, cho nên mới cố ý nói ra loại lời nói này để tự an ủi mình đó chứ? Đều là huynh đệ với nhau, có thể đừng có làm ra vẻ được hay không!"

"Đậu xanh nhà ngươi, ngươi móa nó không thể chừa lại cho ta một chút mặt mũi được sao?"

·····

Sau khi Triệu Ngọc Kỳ rời khỏi.

Lâm Thư Đồng và Từ Nhạc Nhạc cũng lần lượt rời khỏi!

Hôm nay là lần đầu tiên ba nữ nhân này chính thức giao chiến với nhau.

Ban đầu cho rằng Triệu Ngọc Kỳ nghiền ép Từ Nhạc Nhạc và Lâm Thư Đồng, nhưng cuối cùng mới phát hiện, thật ra thì ai cũng không chiếm được lợi thế.

Quan trọng là thái độ của cái tên Trần Viễn kia mập mờ không rõ.

Căn bản không mò ra được hắn tới cùng là thích ai!

Lâm Thư Đồng từ sau khi biết được nội tình của Trần Viễn vào tối hôm qua, nội tâm đã hoàn toàn kiên định.

Không cần biết Trần Viễn đối với nàng ra làm sao, nàng cũng thề sẽ một lần nữa đưa Trần Viễn trở về bên mình.

Trần Viễn đã có thể theo đuổi nàng ta trong ba năm, như vậy nàng ta cũng có thể theo đuổi ngược lại Trần Viễn ba năm.

Thứ đã từng mất đi, nàng ta nhất định phải đoạt lại.

Tuy nhiên nàng ta khả năng không phát hiện, hành vi của mình đã càng lúc càng giống như một nữ liếm cẩu.

Còn về phần Từ Nhạc Nhạc.

Nàng ta cảm thấy Trần Viễn là có cảm giác đối với nàng.

Nếu không làm sao lại cho nàng vay 5 triệu đồng một cách tùy tiện như vậy?

Hơn nữa đàn ông có tiền trên người thì chưa bao giờ thấy thiếu nữ nhân, Trần Viễn có tiền như thế, bên người có nhiều nữ nhân theo đuổi cũng là chuyện rất bình thường.

So sánh với tên không có tiền không ai muốn kia.

Nàng ta tình nguyện đi tranh nam sinh được nhiều nữ sinh thích.

Nam nhân càng có nhiều nữ nhân thích có thể nói rõ hắn càng xuất sắc, ngay cả Triệu Ngọc Kỳ cũng thích Trần Viễn, nàng ta lại càng không có khả năng để mà từ bỏ!

Biết khó mà lui đó chỉ là những kẻ yếu khóc gió than mưa.

Cường giả sẽ chỉ vượt khó tiến lên!

······

Đi tới phòng học.

Trần Viễn bỏ ra chút thời gian, vận hành thử chiếc điện thoại IP mà Triệu Ngọc Kỳ tặng cho hắn.

Vừa mới vào Wechat.

Đột nhiên có mấy cái tin nhắn bắn ra.

Lâm Thư Đồng: "Trần Viễn, tối cùng nhau đi xem phim nhé, ta đã mua vé rồi, khoảng 10 giờ tối, xem phim xong chúng ta lại đi ăn khuya một chút, gần đây tâm trạng ta không được tốt, ngươi đi cùng ta có được hay không!"

Nội dung tin nhắn này của Lâm Thư Đồng là tương đối rõ ràng.

Đủ để làm cho người ta mơ tưởng viển vông.

Phim mà chiếu 10 giờ tối, xem hết thì cũng phải gần tới mười hai giờ?

Lại ăn một bữa ăn khuya nữa thì không phải tốn thêm thời gian sao?

Ít nhất một hoặc hai giờ sáng?

Tới lúc đó trường học đóng cửa.

Không có chỗ nào để mà ngủ thì làm sao bây giờ?

Còn không phải là đi nhà nghỉ thuê phòng sao!

Cô nam quả nữ đi thuê phòng nghỉ, thuê hai phòng là điều không thể đúng không?

Đó là rất lãng phí tiền!

Thuê một phòng vừa đúng có thể nói chuyện một chút, nói về cuộc sống, nói về lý tưởng chẳng hạn!

Cái bài này.

Làm sao lại quen thuộc tới như vậy?

Trần Viễn: "Không được, buổi tối hôm nay ta còn phải ôn tập bài tập, sang năm là sẽ tốt nghiệp rồi, ta còn chuẩn bị thi kỳ thi tuyển sinh sau đại học đây!"

Lấy cái cớ này chính là ngay cả Trần Viễn cũng không tin, quả thực chính là đang chém gió lung tung.

Có điều vẫn là gửi tới cho Lâm Thư Đồng.

Lâm Thư Đồng: "Ngươi muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh sau đại học sao, ta biết ngươi là một nam sinh rất chăm chỉ, nếu như ngươi muốn thi tuyển sinh sau đại học thì ta có thể cùng với ngươi cùng một chỗ tham gia kỳ thi tuyển sinh sau đại học a!"

Trần Viễn: "Ta chỉ là tùy tiện nói một chút mà thôi, thật ra thì ta không muốn đi xem phim!"

Lâm Thư Đồng: "Không sao a, hôm nay ngươi không muốn đi, ngày mai cũng có được không?"

Lâm Thư Đồng: "Cuối tuần cũng được!"

Lâm Thư Đồng: "Tại sao ngươi không trả lời tin nhắn của ta?"

Lâm Thư Đồng: "Có thể để ý tới ta một chút được hay không!"

······

Lâm Thư Đồng liên tục gửi cho hắn hơn mười cái tin nhắn.

Trần Viễn căn bản đều không trả lời.

Lúc này nàng ta cuối cùng mới cảm nhận được rằng, khi Trần Viễn gửi cho nàng ta hàng tá cái tin nhắn, nàng ta cảm thấy rất khó chịu và chỉ có trả lời sau vài tiếng.

Quá con mẹ nó tra tấn người!

Triệu Ngọc Kỳ: "Top 1 bảng xếp hạng của ta ơi, tám giờ tối, hẹn gặp lại trong phòng livestream nha!"

Trần Viễn: "Ok!"

Trả lời tin nhắn của Triệu Ngọc Kỳ xong, Trần Viễn lại ấn mở tin nhắn Từ Nhạc Nhạc gửi tới ra đọc.

Từ Nhạc Nhạc: "Trần Viễn ca ca, buổi tối ta sẽ tự mình nấu cơm ở nhà, rất cảm ơn sự giúp đỡ của ngươi, ngươi có thể nển mặt tới ăn một bữa cơm được không đây?"

Từ Nhạc Nhạc: "Đúng rồi! Hôm nay ta in thỏa thuận vay tiền, mặc dù là Trần Viễn ca ca giúp đỡ, nhưng vay tới 5 triệu đồng, bất kể như thế nào cũng phải làm cái thỏa thuận vay tiền, không phải vậy trong lòng ta cảm thấy không yên!"

Trần Viễn: "Ngươi tự mình xuống bếp sao, vậy ta thế nhưng là phải nếm thử tài nấu ăn của ngươi rồi!"

Từ Nhạc Nhạc: "Cam đoan để cho Trần Viễn ca ca được hài lòng💗 !"

Từ Nhạc Nhạc lập tức trả lời tin nhắn.

Đóng lại giao diện nhắn tin trên wechat.

Trần Viễn bắt đầu download ứng dụng Shark Live, ứng dụng Pox Sound, ứng dụng Long Nha Live, phần mềm trò chuyện Penguin, Alipay và các ứng dụng phần mềm thường dùng khác.

Bởi vì là điện thoại mới cho nên có rất nhiều phần mềm đều cần phải download lại.

Tuy nhiên bây giờ là thời đại 5G, tốc độ truyền tải rất nhanh.

Chẳng mất bao nhiêu thời gian thì đã xong.

Trần Viễn nhàn rỗi chính là nhàm chán, mở ứng dụng Shark Live ra.

Hắn vốn là muốn xem livestram một chút.

Nhưng không hiểu ra sao cả mắt lại nhìn vào khu giá trị nhan sắc.

Phát hiện Tiểu Mễ Nhi đang livestream.

Hắn thuận tay nhấn vào.

Lần này, Trần Viễn không còn là tên Tiểu Hào cấp ba chẳng ai để ý nữa, hắn giờ là đại lão max cấp cấp 120, mặc dù chưa mở ra Hoàng Đế, nhưng phô trương thì vẫn có.

"Vãi nồi, Yên tổng tới, nam nhân kia hắn lại tới rồi!"

"Hoan nghênh Yên tổng!"

"Hoan nghênh Yên tổng!"

"Hoan nghênh Yên tổng!"

"Yên tổng, ngươi cũng đã là đại lão cấp một trăm hai mươi, không cân nhắc tới việc mở Hoàng Đế sao?"

"Hoàng Đế là vẻ bề ngoài mạo xưng của những tên nhà giàu nho nhỏ kia, ngươi cũng không nhìn xem Yên tổng người ta là ai một chút, có cần phải phô trương như vậy không?"

"Tịch Mịch ca ca tới a, mấy ngày trước người ta gửi tin nhắn riêng cho ngươi mà vẫn luôn không thấy trả lời, người ta còn gửi thông tin tài khoản wechat rồi!" Tiểu Mễ Nhi chu mỏ nói.

"Oa! Cảm ơn Tịch Mịch Nhất Căn Yên ca ca khai mở Hoàng Đế!"

P/S: Ta thích nào ... chương 1.

Bạn đang đọc Ta Có 90 Nghìn Tỷ Tiền Liếm Cẩu (Dịch) của Phiên Gia Đệ Nhất Soái Ca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LăngTiêu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 10
Lượt đọc 692

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.