Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta đây không lẽ là tẩy gân phạt tủy giả?

Tiểu thuyết gốc · 1136 chữ

Chương 20: Ta đây không lẽ là tẩy gân phạt tủy giả?

Mặc dù tò mò muốn biết những kỹ năng này tiến hóa lên sẽ ra bộ dáng gì, nhưng hắn vẫn phải kìm lại lòng hiếu kỳ của mình. Ưu tiên hàng đầu luôn phải là cường hóa căn bản, thủ đoạn chỉ là vật ngoài thân.

Trước tiên tạm bỏ qua luyện đan, phải tìm một chỗ nào đó để bế quan. Rút kinh nghiệm lần trước, lần này hắn quyết định sẽ ra bờ sông. Ra đến cửa, liền đụng phải Thiên lão.

- Tiểu tử ngươi muốn đi đâu?

- Đệ tử có chút cảm ngộ, muốn bế quan đột phá.

- Hảo, bất quá, buổi tối liền qua đây một chút. Ta muốn xem tại sao ngươi lại không thể luyện đan thành công.

- Đệ tử đã rõ.

Dặn dò Từ Linh xong, Thiên lão đằng không mà lên, phương hướng, chính là Kiếm Chủ Điện. Nằm trên đỉnh núi cao nhất của Kiếm Môn, nơi này chính là chỗ bế quan của Tĩnh Tư Nhai, tông chủ Kiếm Môn. Một trong thập đại cự đầu của đông vực Huyền Linh đại lục, dậm chân một cái liền có thể khiến ngàn dặm run rẩy.

Nhưng mà...

- Tiểu Tĩnh, ngủ dậy chưa? Lão phu có việc muốn tìm ngươi.

Thiên lão giống như một gã lưu manh, oanh một tiếng đá sập cánh cửa sắt. Trong phòng nhất thời nổi lên khói bụi, một âm thanh nén giận vang ra.

- Lão bất tử nhà ngươi có thù với cửa của ta sao?

Một nam tử trung niên cau mày đi ra, một thân thanh y nho nhã, trên đầu lất phất vài mai tóc bạc. Người này nhìn qua sẽ liên tưởng đến những nho gia văn giáo, nhưng thực tế lại là Kiếm Môn tông chủ. Bây giờ hắn đang cảm thấy khó chịu, mà cũng không trách được, chẳng ai bỗng dưng bị đạp phá cánh cửa nhà mà có thể lấy ra sắc mặt tốt. Nếu đổi lại là người khác, tám thành đã xách kiếm đi lên làm một đợt. Nhưng mà người duy nhất dám làm như vậy ở nơi này hết lần này đến lần khác lại là lão đầu đáng chết này, bản thân có giận cũng chỉ có thể nuốt vào.

Đây không phải là sợ chết, từ trước giờ Tĩnh Tư Nhai luôn bị Thiên lão đè ép, sớm đã nhận mệnh. Vấn đề là nếu dám động thủ, quỷ mới biết lão đầu này sẽ chỉnh mình như thế nào. Lần cuối hai người giao thủ đã có hơn trăm năm, khi đó bản thân bại trận, bội kiếm tùy thân cũng bị lão đầu này lấy đi. Thiên lão đem kiếm của hắn đến Luyện Khí Tông, dùng thanh viêm nung chảy xong đúc lại.

Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu thanh kiếm bị biến dạng, vấn đề là lão đầu chết tiệt này khi đúc lại đã đem cả gỉ mũi của bản thân cùng hòa vào. Sau đó lại thêm nhiều loại linh khoáng hiếm thấy khác, cuối cùng mời ra mấy lão bất tử của Luyện Khí Tông để rèn lại cho phẩm chất của nó tốt hơn. Thành ra giờ đây chỉ có một vài người biết được rằng, bội kiếm tùy thân của tông chủ Kiếm Môn đương nhiệm, cực phẩm linh khí chỉ kém mỗi trấn tông thần kiếm...

Lại có cứt mũi trong thành phần của mình!

Đạo lý này không cách nào nói!!!

Quỷ mới biết tâm tình của hắn lúc đó ra sao. Đỉnh cấp linh khí như vây, bỏ đi thì tiếc. Mà giữ lại dùng thì bách nhục, “gỉ mũi” kiếm, ai đỡ được chứ.

Cho nên kể từ đó, Tĩnh Tư Nhai căn bản không dám rút kiếm với lão đầu này nữa, quá thao đản rồi.

- Không dài dòng, ta muốn một danh ngạch vào Kiếm Vực bí cảnh.

Thiên lão cũng mặc kệ Tĩnh Tư Nhai cảm thụ ra sao, vào thẳng vấn đề.

- Không phải ngươi đã có một cái sao?

- Ta mới thu thêm đồ đệ mới.

- Lại có một cái còn sống? Từ đâu ra?

Tĩnh Tư Nhai ngạc nhiên, hắn vẫn luôn biết những gì lão đầu này đang làm, bất quá cũng lười đi ngăn cản. Mỗi người đều có đạo của riêng mình, dù cho nó vô cùng tàn nhẫn.

- Mới thu được, độ thích hợp coi như cực phẩm. Bất quá ngộ tính có chút vấn đề.

- Tốt, nhưng ta vẫn phải nói, hắn có giữ được danh ngạch hay không liền tự nhìn bản lĩnh.

...

Chuyển sang một bên khác, lúc này ở con sông nhỏ vùng ngoại ô khu rừng Kiếm Môn, Từ Linh đang kỳ cọ thân thể, muốn đem tất cả những chất bẩn bám trên người rửa trôi. Tiến hóa cái này khiến bản thân cảm thấy như vừa được tái sinh, bất quá... Là tái sinh từ bãi phân.

Những tạp chất trong kinh mạch, xương cốt, tế bào đều bị ép ra. Nhờ đó mà giờ đây làn da hắn trắng mịn không tì vết như nữ nhân, hình thể cơ bắp cân đối, múi nào ra múi đấy.

Từ Linh leo lên bờ, dùng linh năng rũ bỏ đi những giọt nước còn bám dính lại, cầm lấy trang phục của mình mặc vào. Lên đồ hoàn chỉnh, hắn nhận ra một chút khác thường. Ống tay áo dường như dài hơn.

Thật quái dị, rõ ràng đây là bộ đồ hắn cởi ra trước khi bắt đầu tiến hóa, làm sao lại có thể to ra.

Trừ khi...

Chính là hắn lùn đi!

Từ Linh giật mình, chuyện đó làm sao có thể. Sáo lộ trong tiểu thuyết đều cho thấy rằng nam nhân tẩy gân phạt tủy đều trở nên cao ráo đẹp trai, nữ thì dung nhan nghiêng thành, đạt tới trần nhà của nhân loại nhan trị. Tại sao bản thân lại lùn đi, ta đây không lẽ là tẩy gân phạt tủy giả?

Sau một hồi đem so sánh với sách vở, hắn mới chợt tỉnh ra. Sự thật chứng minh rằng tiểu thuyết cùng thực tế vĩnh viễn không đi cùng một đường. Vậy nên nếu tuân theo định luật bảo toàn năng lượng với lý thuyết “mọi thứ không tự nhiên sinh ra và cũng không mất đi, nó chỉ chuyển từ hình thái này sang hình thái khác”.

Nói đơn giản, những tạp chất được thải ra khi tẩy gân phạt tủy chính là một phần của hắn. Nếu đem mười bỏ đi một thì chỉ còn chín, cho nên thân thể hắn bị thiếu hụt, lùn đi không phải chuyện đương nhiên sao.

Bạn đang đọc Ta Có Một Thân Kỹ Năng. sáng tác bởi Thổđiểulạcđường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thổđiểulạcđường
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.