Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chủ mộ.

Tiểu thuyết gốc · 1145 chữ

Chương 54: Chủ mộ.

Bởi vì gây ra chuyện động trời như vậy, cả hai đều giống như chó nhà có tang bỏ chạy. Lạc Tình lúc này hối hận không cần phải nói, đánh chết cũng không nghĩ tới tùy tiện đùa một chút vậy mà lại dẫn đến sự kiện lớn như vậy. Chuyện này nếu lộ ra ngoài thì đôi bên chắc chắn phải có một người chết.

Bỏ qua chuyện cũ, hai người tiếp tục thám hiểm lăng mộ này, vẫn dùng cách cũ cho một ảo ảnh làm con dê thế mạng đi trước. Còn bản thân thì lẽo đẽo theo sau.

Phải nói là hành trình khá thuận lợi, phòng ẩn, phòng kho báu đa phần đều tìm được. Nếu có bày trận pháp thì cũng hoàn toàn vô dụng trước Thần Học, cả hai phải nói là thần cản sát thần, phật cản sát phật. Ngoài ra trên đường đi cũng gặp được một số con cừu non bị hôn mê, tất nhiên là sẽ không hề khách khí hao sạch lông.

Nhưng rút kinh nghiệm lần trước, Lạc Tình không còn đùa nữa. Nếu quả thật lại có một cái đầu ti bị giật ra nàng cảm thấy mình gánh không nổi.

Sau nửa ngày càn quét, cái bao của hai người đã mập đến trình độ người khác không thể tưởng tượng nổi. Coi như nói rằng vừa đi cướp của một cái tiểu môn phái đoán chừng cũng có người tin.

Cuối cùng, cả hai đi đến trước một cái cửa lớn.

- Xem ra đây là căn phòng an nghỉ của chủ nhân lăng mộ rồi. Đi thôi.

Lạc Tình nhìn đại môn, hào hứng đi vào. Nhưng bị Từ Linh kéo lại.

- Khoan đã, để ta làm ít biện pháp đề phòng.

Hắn niệm chú, một vài ký tự phép thuật xuất hiện trôi nổi trên không trung. Sau đó từ từ dính vào mặt hai người, biến mất.

- Đây là cái gì?

- Đề phòng thôi.

Lạc Tình tò mò sờ lên mặt mình, không cảm thấy gì hết. Ngoài việc cảm thấy một năng lượng kỳ lạ thấm vào da mặt rồi tan biến, mọi thứ chẳng có gì khác biệt.

Chuẩn bị hoàn tất, hắn đẩy cửa đi vào. Bởi vì lâu năm không dùng đến, từng tiếng két két rợn người vang lanh lảnh khắp nơi. Đại sảnh cũ kỹ đã có nhiều nấm mốc, mùi tro bụi khắp không khí, hiện ra trước mặt hai người là một đền thờ nhỏ. Bên trên ngồi hai bộ khô cốt, bởi vì đã vẫn lạc quá lâu mà bây giờ chỉ còn mỗi xương trắng phủ bụi.

Từ Linh thận trọng cho thế thân chạy nhảy khắp căn phòng một lần, sửng sốt không có đánh ra cái bẫy nào. Đành nhún vai, có lẽ đây là phòng cuối cùng không có cái bẫy nào nữa. Hai người tiến đến gần bộ hài cốt.

- Hai người này khi còn sống đều là Quân cấp cường giả. Kể cả khi đã chết lâu như vậy, khí tức vẫn còn vương vấn không tan. Có lẽ họ là chủ nhân của lăng mộ này.

Đánh giá hài cốt một chút, sau đó Lạc Tình thông qua chút uy áp còn sót lại để phán đoán tu vi bọn họ khi còn sống. Cho ra một cái kết luận.

Từ Linh nhìn xung quanh một chút, không thấy bảo vật gì cả liền phân công.

- Ta đoán nơi này có cơ quan dẫn đến nơi ẩn chứa báu vật. Chúng ta chia nhau ra tìm.

Hai người một trái một phải lục lọi căn phòng, nhưng kể cả đã lật tung từng viên đá cũng không thấy cái gì.

- Chúng ta đã tìm khắp nơi rồi, xem ra không có gì a.

- ... Không, còn một chỗ.

Từ Linh suy nghĩ một chút, sau đó nhìn đến cặp khô cốt trên điện thờ. Lạc Tình cũng nhìn theo, đột nhiên hai mắt nàng sáng lên. Trên ngón tay của họ, mỗi người đều có một giới chỉ. Nhanh chóng đi lên, toan tháo chúng ra. Đột nhiên bộ khô cốt bên trái bật dậy, ôm lấy đầu nàng kề sát nó.

Bởi vì bị tấn công bất ngờ, Lạc Tình không kịp phản ứng. Chỉ cảm thấy linh hồn của mình như muốn bị hút ra khỏi thể xác. Nhưng vào lúc nguy cấp, đột nhiên những ký tự phép thuật trước mặt nàng phát sáng, đẩy bay bộ xương khô ra ngoài. Từ Linh đỡ lấy nàng, nhảy lùi lại một đoạn xa. Ngưng trọng nhìn về điện thờ.

- Người chết cũng đã chết, hai vị còn vương vấn trần gian làm gì nữa.

Hắn vừa dứt lời, hai bóng hình như mây như khói chui ra từ hai bộ khô cốt. Hình dạng một nam một nữ.

- Không tệ, tiểu tử ngươi lại có thể phát hiện ra bọn ta.

Nam hồn cười khay kháy, giọng nghe the thé đầy khó chịu.

- Bí cảnh này đã có ngàn năm tồn tại, làm sao mà hai tàn hồn của Quân cấp không bị tiêu tan chứ.

Lạc Tình ngưng trọng nhìn hai vong hồn trước mặt mình.

- Tiểu nhi, biết nhiều làm gì?

- Đúng vậy, ngươi đã sắp chết.

- Bọn ta đã chờ nhiều năm cho một thân thể mới rồi.

- Nếu ngoan ngoãn, bọn ta sẽ nhẹ tay tha cho linh hồn các ngươi tái nhập luân hồi. Bằng không thần hình câu diệt, chọn đi.

Lạc Tình mặt lạnh như băng, hai cái Quân cấp tàn hồn nàng có thể đối phó. Nhưng nếu đối phương nhắm đến Từ Linh...

Nàng lo lắng nhìn sang, chỉ thấy hắn đang niệm chú. Dứt lời liền búng tay một cái, yểm chú lên người hai linh hồn. Thân thể bọn chúng dần trở nên thực chất, sau đó rơi xuống đất.

Nữ hồn tràn đầy bất khả tư nghị nhìn Từ Linh.

- Ngươi... Ngươi đã làm gì!?

- Một chút thủ đoạn nhỏ thôi, ta ngưng thực linh hồn của các ngươi thành dạng vật lý.

Hắn vừa nói, vừa lao lên. Giống như hổ lạc bầy cừu non, hai linh hồn bị đánh không có lực hoàn thủ. Bọn chúng muốn sử phát thủ đoạn, nhưng sửng sốt nhận ra bản thân chỉ bất quá có nhục thể tương đương hậu thiên. Căn bản không phải đối thủ của cái Tông Sư nhục thân.

Lạc Tình mộng bức trước họa phong thay đổi quá nhanh này. Mới một phút trước nàng còn chuẩn bị cho một trận ác chiến, kết quả bị đổi thành nhục thân vật lộn.

Nhìn Từ Linh giống như ác bá bắt nạt người già, nàng bất giác nở nục cười.

- Đúng là một cái nam nhân tràn đầy bí ẩn.

Bạn đang đọc Ta Có Một Thân Kỹ Năng. sáng tác bởi Thổđiểulạcđường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thổđiểulạcđường
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 96

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.