Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Được món làm ăn này thật sự tùy hứng

Phiên bản Dịch · 1441 chữ

Triệu Tiểu Quyên hiểu rõ tình huống Tần Minh, biết rõ đối phương gia cảnh không tốt, mà lại hai tháng trước vẫn luôn ở vào tình trạng nghèo túng.

Nàng nghĩ thầm con trai khẳng định sẽ mạnh hơn, nếu như nàng trực tiếp đưa tiền cho Tần Minh thì đối phương sẽ không nhận.

Dứt khoát giới thiệu công việc gia sư cho đối phương.

Mà đối tượng học không phải người khác, là cô em gái mười ba tuổi của Triệu Tiểu Quyên.

“Dạy kèm?”

Tần Minh sững sờ, nhớ tới quá trình hai ngày trước phụ đạo cho Tần Tiểu Ly, lập tức không có hứng thú.

“A... Thôi được rồi, ta sẽ tự lực cánh sinh vậy.”

“Đây chính là tự lực cánh sinh! Cái việc dạy kèm tiền lương rất cao! Một giờ hai trăm đồng! Mà còn không được làm chậm trễ thời gian, ngươi chỉ cần bình thường dành ra chút thời gian thì tốt rồi.”

Công việc tốt như vậy xác thực hiếm thấy.

Nhưng hiện tại Tần Minh là người không thiếu tiền.

Một tiếng đồng hồ kiếm lời hai trăm?

Thả hắn ở nhà nằm chơi Microblogging, một giờ hắn có thể kiếm lời mười mấy vạn.

Hắn còn muốn cự tuyệt, nhưng không lay chuyển được ý tốt của Triệu Tiểu Quyên, chỉ có thể đáp ứng trước..

Chưa từng nghĩ, Triệu Tiểu Quyên trực tiếp gọi điện thoại cho Tần Tiểu Ly.

【 Này! Tiểu Ly, ta giúp muội tìm được người dạy kèm rồi. 】

【 tốt, ngươi gọi hắn đêm nay đến đây đi 】

【 tốt! 】

Tút tút tút tút...

Cúp điện thoại, công việc này liền làm xong.

Tần Minh: “...”

Thật tùy tiện, cũng không hỏi một chút trình độ hắn tới đâu sao?

Tần Minh ngẫm lại, xác thực ban đêm hắn cũng không có việc gì làm.

Đi làm gia sư cho người ta cũng tốt, coi như tiêu khiển đi.

Mà có phần công việc này, hắn cũng giải thích tốt với Tần Tiểu Ly nơi phát ra tiền, cũng không phải mỗi ngày làm con vịt cho người ta, ai mà chịu nổi?

...

...

“Học trưởng, ngày mai ngươi có phải có lớp hay không?”

Đang đi trên đường, Triệu Tiểu Quyên đột nhiên hỏi.

Tần Minh suy nghĩ một cái.

Ngày mai là thứ tư, buổi chiều hắn xác thực có hai tiết học, thế là gật đầu.

“Quá tốt rồi!”

Triệu Tiểu Quyên một mặt hưng phấn.

Tần Minh nghi hoặc.

“Ta có tiết học, ngươi hưng phấn cái gì?”

“Hắc hắc, xế chiều ngày mai ta không có lớp, ta có thể đi tìm người chuyên ngành các ngươi được không?”

Triệu Tiểu Quyên cười nói.

“nếu thích thì tới đi.”

Lên đại học thì lớp học phi thường nhẹ nhõm, chỉ cần các ngươi muốn đều có thể đi vào nghe giảng bài, mặc kệ ngươi học cái chuyên nghiệp nào.

Hắn cũng không nói từ chối để Triệu Tiểu Quyên đi học a?

Nàng đối với y học có cảm thấy hứng thú ư?

“Chủ yếu nhóm chúng ta ở trên lớp phần lớn thời gian đều giải phẫu ếch xanh và chuột bạch, ngươi có chịu được không?”

Tần Minh hỏi.

Dù sao một đứa con gái, còn không phải học ngành y khoa, hắn sợ những vật này đối với Triệu Tiểu Quyên mà nói quá mức máu me.

Kết quả Triệu Tiểu Quyên vỗ ngực đảm bảo.

“Không có việc gì! Ta đã làm qua công việc này, tối hôm qua ta còn giẫm chết mấy con gián, ngày mai ta khẳng định sẽ đến sớm, giúp ngươi giành chỗ ngồi!”

Tần Minh dở khóc dở cười.

Cùng đồ đần chơi chính là tốt nhất, lúc nào cũng có thể vui vẻ như thế.

Hai người ở quảng trường giành cho nhà giàu này đi dạo một chút.

Tần Minh không tìm được mục tiêu gây sự phù hợp, liền chuẩn bị cùng Triệu Tiểu Quyên tạm biệt.

Lúc này, bọn hắn chú ý tới ven đường có một món ăn vặt do một vị lão đại gia bày bán, chính là đậu hủ chiên.

Cái đậu hủ chiên này chính là tay nghề lâu năm làm ra, cách một con đường còn có thể nghe được cổ mùi thơm kia.

“Oa! Thơm quá a! Học trưởng ngươi có muốn ăn hay không?”

“Đại gia, đậu hủ này của ngươi có giòn không?”

Tần Minh có món rất thích ăn chính là đậu hủ chiên, có thể hắn đã nói ăn từ nhỏ đến lớn, cho nên cũng rất có kinh nghiệm.

Đại gia kia ngẩng đầu, nhìn hắn cười một tiếng.

“Ha ha... Chàng trai, đậu hủ chiên của ta có hai mươi năm kinh nghiệm, bảo đảm lại giòn mà còn thơm...”

“Thật? Ta không tin.”

“Không tin?”

Nói xong, đại gia bốc lên một khối đậu hủ chiên, trét lên đầy tương.

Tần Minh đưa tay muốn nhận lấy thử một chút.

Kết quả lão đại gia tay run một cái, vậy mà nhét hết vào trong miệng của mình.

“Không tin ta ăn cho ngươi xem.”

Tần Minh: “...”

Triệu Tiểu Quyên: “...”

Lão đại gia rất không khách khí, ngay trước mặt hai người ăn đến cái gọi là hương thơm.

“Quá thơm, chàng trai ngươi nghe được không, cái này rất giòn a, răng ta đều muốn rơi mất a, thật thơm!”

Tần Minh: “...”

Triệu Tiểu Quyên: “...”

Lần thứ nhất nhìn thấy người không biết làm buôn bán như thế, Tần Minh do dự có nên cho cái đại gia này một cước.

Kết quả lúc hắn còn do dự một hồi.

Đại gia kia ăn một lần thì không dừng lại được, một miếng tiếp một miếng đều bỏ hết vào trong miệng.

Chỉ chốc lát sau, những cái đậu hủ chiên kia đã bị hắn ăn sạch, sau đó đại gia bắt đầu thu dọn đồ.

“Đại gia, ngươi làm cái gì? Ta còn chưa có mua đâu.”

“Cái đậu hũ này quá thơm, ta không bán, giữ lại về nhà từ từ ăn.”

Nói xong, đại gia nâng gánh nhỏ lên, vui tươi hớn hở bỏ đi...

Để lại Tần Minh cùng Triệu Tiểu Quyên ở ven đường, hai cái mặt ngây đơ ra.

...

...

Làm ăn như này... Thật đúng là tùy hứng.

Mua không được đậu hủ chiên, Tần Minh chỉ có thể cùng Triệu Tiểu Quyên rời đi.

Lúc sắp chia tay, Triệu Tiểu Quyên dặn đi dặn lại Tần Minh, dặn hắn ngày mai nhớ kỹ đi học.

Nếu ngày mai có dũng khí cho nàng leo cây, nàng sẽ trực tiếp phóng tới nhà Tần Minh đem hắn bắt tới.

Tần Minh nghe xong không còn gì để nói.

Vừa định nói cho đối phương biết ngày hôm qua hắn đã dọn nhà, nhưng Triệu Tiểu Quyên đã lên xe, nghênh ngang rời đi.

Hắn hít một hơi, ở ven đường ngăn cản một cái xe, cũng đi theo rời đi.

Trên đường, Tần Minh nhìn thấy cảnh sắc ngoài cửa sổ rút lui, đếm kỹ thu hoạch hôm nay bản thân lấy được.

Bỗng nhiên, hắn chú ý tới phía trước ven đường đang rất náo nhiệt, giống như đã xảy ra việc gì đó.

Tần Minh hạ kiếng xe xuống, một cỗ mùi bị đốt cháy khét xông vào mũi.

Hắn liền thấy, cách đó không xa có một toà cao ốc bên ngoài đầm đặc khói.

Đây là phát sinh hoả hoạn?

Có vẻ như rất nghiêm trọng, khói đặc đem kiến trúc xung quanh cũng hun đen.

Cách một đoạn, Tần Minh có thể nhìn thấy trên tòa cao ốc này viết vài cái chữ to: Tập đoàn Tưởng thị!

Tập đoàn Tưởng thị?

Đây không phải là tập đoàn tài lực hùng hậu nhất ở Thiên Hải thị sao? Trụ sở của bọn hắn bị cháy rồi?

Tần Minh kêu tài xế lái xe đậu xe ở ven đường, gửi tiền xong hướng nơi có ánh lửa bên kia đi đến.

Từ khi đạt được hệ thống, tham gia náo nhiệt đã trở thành thói quen của hắn.

Có quản hay không cũng không sao, hắn phải đi nhìn xem.

Biết đâu có thể kiếm được giá trị sụp đổ a?

“Cứu mạng! cháy á!!!”

“Mau gọi 119, gọi nhân viên chữa cháy tới.”

“Lửa này quá lớn, làm cách nào dập tắt bây giờ?”

“Bên trong còn có người, có người nào cùng ta đi vào cứu người không?”

——.———.———

Bạn đang đọc Ta Có Thể Khiến Người Ta Sụp Đổ (Bản Dịch) của Tu Tien Chanh Tu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhvantuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 265

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.