Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có Phải Nên Ngồi Xuống Bàn Bạc Lại Rồi Hay Không?

Tiểu thuyết gốc · 1981 chữ

Âm thanh hùng hậu từ xa văng vẳng vọng lại, mấy người Trần Thủ Độ cùng Tinh Tượng tứ lão cũng âm thầm kinh hãi, theo như bọn họ suy đoán thì âm thanh mà người đó phát ra cũng cách nơi này khoảng hàng chục dặm.

Cơ Chân Quân trong lòng cũng giật mình, không ngờ người kia lại gọi sư phụ hắn là “Thông Thiên huynh”, không biết người đó có quan hệ với sư phụ như thế nào, nhưng từ giọng điệu có thể nghe được người này hình như đang mỉa mai sư phụ hắn ỷ mạnh hiếp yếu.

Cơ Chân Quân trong suốt mười sáu năm cũng chỉ biết gọi sư phụ là sư phụ, chứ chưa từng được biết tên của ông, nay thấy vị cường giả thần bí kia gọi ra thì hắn mới biết sư phụ tên là Thông Thiên, nhưng không biết là sư phụ họ gì.

Thông Thiên lão nhân nghe thấy tiếng nói kia thì sắc mặt cũng vẫn hết sức thản nhiên, giống như không có quan tâm tới người kia nói cái gì. Nhưng mà trong lòng thì cũng không thoải mái lắm, bởi vì cái tên Khương Tử này đã đuổi theo ông ta suốt mấy tháng nay rồi.

Mặc dù Thông Thiên lão nhân không sợ Khương Tử, nhưng mà cũng không thích bị người ta đuổi theo làm phiền suốt mấy tháng như vậy.

Âm thanh của người kia vừa mới dứt thì đã lại xuất hiện ngay lập tức ở phía trên sân sau của nhà Cơ Chân Quân.

Mấy người Trần Thủ Độ và Tinh Tượng tứ lão còn đang âm thầm sợ hãi khi phải đối mặt với Thông Thiên lão nhân thì bây giờ lại xuất hiện thêm một cái lão tổ không kém gì Thông Thiên lão nhân ở đây, mấy người trong lòng nặng chĩu, một cái lão tổ bọn họ đều không ứng phó nổi chứ nói chi tới tận hai người.

Trần Thủ Độ còn đang cảm thán sư phụ của Cơ Chân Quân không ngờ lại là một người có lai lịch to lớn đến như thế, nếu như biết được sư phụ của Cơ Chân Quân có lai lịch lớn như vậy thì hắn từ sớm đã cuốn dép khỏi đây rồi.

Để cho Trần Thủ Độ càng kinh hãi hơn đó chính là sao vị Thông Thiên lão tổ này lại xuất hiện đúng lúc tới như vậy, chẳng lẽ....

Nghĩ tới đây Trần Thủ Độ đã toát mồ hôi, hắn nghĩ ra một cái đáp án, đó chính là vị lão tổ này từ sớm đã tọa trấn ở chỗ này rồi, chẳng qua là không ra mặt mà thôi, còn hắn thì giống như người ngủ mơ không biết chút gì, cứ như thế động thổ trên đầu thái tuế. Trần Thủ Độ trong lòng thầm răn mình, lần sau nhất định không để tái diễn chuyện này, làm việc nhất định phải cẩn thận một chút.

Khương Tử vừa mới xuất hiện thì lập tức mỉm cười hướng vế phía Thông Thiên lão nhân chào một tiếng:

“Thông Thiên huynh, đã lâu không gặp.”

Khương Tử này vẻ ngoài cũng không khác Thông Thiên lão nhân là bao, cũng là một lão đầu tóc bạc điển hình, tuy nhiên lại chừa ra hai hàng tóc mai đen nhánh buông thõng xuống. Khương Tử mặc một bộ y phục màu tím, đi giày đen, ngang hông còn treo một miếng ngọc bội màu xanh. Trong đó không thể không kể đến chiếc sáo ngọc xuyến chùm tơ đỏ trên tay trông rất bắt mắt.

“Tử huynh theo ta lâu như vậy, kiên trì cũng không nhỏ.” Thông Thiên lão nhân nhàn nhạt đáp.

“Thông Thiên huynh chê cười, một chút kiên trì nho nhỏ này của ta có đáng là gì, đâu có được lợi hại như Thông Thiên huynh, hai chúng ta hợp lực phá trận, huynh chẳng tốn chút sức lực nào lại có thể thu được một hồ lớn Thăng Phẩm Tuyền, còn ta vốn phải bỏ ra bao nhiêu công sức chuẩn bị nhưng lại chỉ thu được có một kiện bán tiên khí cùng một số thứ rác rưởi.” Khương Tử nói với giọng ghen ghét.

Mấy người Trần Thủ Độ cùng Tinh Tượng tứ lão ở bên cạnh nghe vậy thì âm thầm hít vào một ngụm khí lạnh, cái đồ vật rác rưởi trong miệng Khương Tử nói là cái gì a, bọn họ đều không biết, thế nhưng Bán Tiên Khí lại là vật gì, mà Thăng Phẩm Tuyền kia lại là vật gì, nếu như nói bọn hắn không biết thì thực sự quá ngu dốt rồi, dù là Bán Tiên Khí hay là Thăng Phẩm Tuyền đều là đồ vật trong truyền thuyết a, đều là bảo vật chỉ có thể gặp không thể cầu.

Bán Tiên Khí chính là một món pháp khí vượt qua cấp độ Chân Khí thượng phẩm, gần đạt tới Tiên khí chỉ được nghe tới trong truyền thuyết. Còn Thăng Phẩm Tuyền so với Bán Tiên Khí thì lại càng đáng giá gấp trăm gấp ngàn lần.

Đối với một tu sĩ, linh căn ban đầu để tu luyện là cực kỳ quan trọng, không có linh căn thì không thể nào tu luyện được, thế nhưng bên cạnh đó còn có một thứ rất quan trọng đó chính là “nhân phẩm”. Nhân phẩm là thứ quyết định xem một tu sĩ có thể bước xa trên con đường tu đạo hay không.

Nhân phẩm cũng giống như với linh căn, đều là thứ mang từ tiên thiên, là những thứ sinh ra đã mang theo người. Nhân phẩm cùng với linh căn cũng đều chia ra cấp độ lần lượt là: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm. Nhưng mà nhân phẩm khác linh căn ở chỗ đó chính là số lượng nhiều hay ít, chỉ cần có thể đạt đủ số lượng nhân phẩm thì đều có thể tấn cấp, đây chẳng qua là một loại cách gọi mà thôi.

Linh căn tốt hay dở quyết định tu sĩ tu luyện nhanh hay chậm, còn nhân phẩm nhiều bao nhiêu thì sẽ quyết định con đường sau này của tu sĩ rộng rãi bấy nhiêu.

Nhân phẩm có thể dùng để thăng cấp linh căn, ngoài ra nó còn dùng để luyện phẩm cho pháp khí, đan dược, linh phù, và quan trọng hơn là nó dùng để luyện chế bản mệnh pháp bảo. Nhân phẩm nhiều ít chính là đại biểu cho vận khí của một tu sĩ tốt hay dở.

Mà Thăng Phẩm Tuyền kia chính là đồ vật có thể tăng cấp cho nhân phẩm, thử nói xem có quan trọng hay không, một khi nhân phẩm đã dùng hết rồi, việc bồi bổ trở lại là cực kỳ khó khăn. Nhân phẩm chỉ có thể được bồi bổ lại khi lên cấp hoặc là làm những chuyện đại thiện, ngoài ra chính là sử dụng linh vật của trời đất để bồi bổ.

Và nhân phẩm cũng có thể mất đi khi làm ra những truyện ác độc kinh thiên động địa, khiến cho trời đất quỷ thần đều kinh sợ. Những kẻ như vậy đã không còn sở hữu nhân phẩm nữa, mà thay vào đó chính là ma phẩm. Cho nên cũng có những kẻ không thích làm điều tốt, mà chỉ thích làm điều xấu, bọn hắn chính là đi theo ma đạo.

Bởi vì có tác dụng cực kỳ to lớn đối với tu sĩ cho nên giá trị của Thăng Phẩm Tuyền là phi thường cao, chỉ một chút thôi cũng đã rất chân quý rồi. Mà theo như Khương Tử nói thì Thông Thiên lão nhân thu được cả một hồ lớn, việc này mà truyền ra bên ngoài thì đúng là chấn động toàn bộ Chân Quân tinh.

Thông Thiên lão nhân đối với lời của Khương Tử nói thì cũng chẳng có chút biểu tình gì, chỉ nhàn nhạt nói:

“Ngươi tìm được cái gì đó là việc của ngươi, còn ta thu được cái gì đó là việc của ta, chúng ta đều đã giao hẹn trước là sau khi phá trận xong thì đều do bản lĩnh của mỗi người mà phân chia đồ đạc. Ngươi nhặt được rác thì có liên quan gì tới ta.”

Thông Thiên lão nhân nói ra lời này, mọi người hiện nhiên đều nghe ra, hóa ra hai người trước đó đều đã bàn giao với nhau là sau khi phá được trận pháp thì dựa vào bản lĩnh của mỗi người mà thu hoạch đồ mình muốn. Mà hiển nhiên người được lợi lần này chính là Thông Thiên lão nhân, còn Khương Tử kia bởi vì bản lãnh không bằng cho nên không thu được đồ tốt như ý muốn. Hiển nhiên Thông Thiên lão nhân còn có ý mỉa mai Khương Tử ở trong đó.

Khương Tử nghe vậy thì liền sầm mặt lại, ông ta lạnh lùng nói:

“Vậy ý của ngươi chính là bản lãnh của ta không bằng ngươi chứ gì...” Khương Tử nói xong thì lại đánh mắt nhìn về phía Cơ Chân Quân rồi nhếch miệng cười nói:

“Giống đó, thực sự rất giống đó...” Khương Tử vừa nói dứt lời thì thân hình đột nhiên biến mất.

“Không ổn.” Thông Thiên lão nhân vừa thấy Khương Tử muốn đổn thổ thì liền giật mình kêu lên một tiếng, sau đó lập tức vỗ ra một chưởng về phía chỗ Khương Tử.

“Oành”

Một tiếng nổ lớn vang lên, một bàn tay khổng lồ in sâu xuống mặt đất mấy chục trượng, khiến cho mặt đất rung chuyển dữ dội, từng vết nứt giống như mạng nhện lan tràn ra xung quanh, rất nhanh cả khu đất nhà Cơ Chân Quân đều sụt lún xuống, biến thành một cái hố lớn, bụi đất mù mịt bay lên, âm thanh cứ như sấm lớn giữa trời đêm vang vọng không dứt.

Tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng tránh sang một bên, nhưng mà sau khi bụi đất tản đi cũng chẳng thấy có ai, còn lại cũng chẳng qua là một hố đất lớn sâu mấy chục trượng.

Trần Thủ Độ cùng mấy người Tinh Tượng tứ lão đều kinh hãi không dứt, sau lưng mồ hôi lạnh đã tuôn ra như suối. Còn Trần Văn Lộng thì đã sợ suýt đái ra quần rồi. Tất cả đều có cùng một cái suy nghĩ, nếu như bản thân bị một chưởng vừa rồi đánh phải thì đến ngay cả bụi phấn cũng không còn.

Cơ Chân Quân lúc này còn chưa hết kinh ngạc trước một chưởng vừa rồi thì đột nhiên hét lên:

“Mẫu thân”

Tất cả mọi người đều hướng mắt về phía mà Cơ Chân Quân nhìn, lúc này tất cả mọi người đều thấy được trong tay Khương Tử đang bế một nữ nhân, không ai khác chính là Nguyễn Thị Duyên.

Thông Thiên lão nhân nhìn thấy một màn này thì khuân mặt đã âm trầm tới cực điểm, chỉ tại bản thân đã quá sơ xuất, quên mất rằng Khương Tử có một môn độn thổ cực kỳ lợi hại, không ngờ chỉ trong nháy mắt đã cướp đi Nguyễn Thị Duyên. Mà Khương Tử cũng là nhờ môn độn thổ đó mới có thể theo sát ông ta suốt mấy tháng nay như vậy.

Khương Tử nhìn Thông Thiên lão nhân rồi nói:

“Thông Thiên huynh, có phải chúng ta nên ngồi xuống bàn bạc lại rồi hay không.”

.

.

Mọi người nếu như thấy hay thì nhớ để lại một like ủng hộ tác với nha.

Bạn đang đọc Ta Có Vô Hạn Nhân Phẩm sáng tác bởi hantinhem21
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hantinhem21
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.