Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khắc tinh

Phiên bản Dịch · 1027 chữ

Nhưng dù là như thế Louis cũng cảm thấy không có bất kỳ ích lợi mẹ gì, ở trên mặt nước chạy nhanh ngoại trừ chạy thoát thân ra, còn có thể có cái ý nghĩa gì lớn hơn sao? Hay là những sinh vật khác thấy hắn có thể dập đầu lạy, miệng hô 'Thượng Đế' ?

'Thân thể vẫn là quá nhỏ, hơn nữa khắc tinh đông đảo, muốn ở chỗ này sống tiếp rất khó, tiếp theo phải làm gì đây?'

Louis chau mày, dĩ nhiên nếu như hắn còn có lông mày.

Trở thành con thằn lằn rồi, cảm giác mới mẽ trong hơn một tháng qua sớm liền đi qua, bây giờ đối mặt rừng rậm nhiệt đới tùy thời có nguy hiểm tánh mạng, Louis chỉ cảm thấy đây càng giống như là cánh cửa địa ngục, lúc nào cũng có thể nhảy ra một ác ma giết chết hắn, làm một loại sinh vật nằm sát đáy ở trong chuỗi thực vật, muốn phải sống tự do tự tại là rất khó. Hắn phải cẩn thận từng li từng tí khắp nơi, để ngừa chính mình bỏ mạng.

Nhất là ở sau khi trở thành con thằn lằn, Louis còn có một chuyện càng sợ hơn.

Đó chính là con thằn lằn chúa có thể sống bao lâu?

Trong thế giới động vật thật giống như không có nói chuyện này, mà căn cứ dáng vóc của con thằn lằn, Louis cũng không cảm thấy tánh mạng của mình sẽ kéo dài rất lâu, nếu như hắn thật sự là một con thằn lằn thì thôi cũng được, thì sẽ không sinh ra loại nghi vấn ta là ai, ta có thể sống bao lâu này, nhưng bi thảm là, suy nghĩ của hắn nhưng là nhân loại thực sự.

Với y tế khoa học kỹ thuật hiện đại, loài người tuổi thọ sống sáu mươi bảy mươi năm còn là không có vấn đề, Louis hơn hai mươi tuổi cảm giác mình hẳn là tối thiểu có bốn mươi năm mươi năm sinh mạng để sống vui, nhưng mà bây giờ chính hắn trở thành con thằn lằn, nhưng không cảm thấy mình thật có thể sống bốn mươi năm mươi năm, nhất là tại trong hoàn cảnh rừng mưa nhiệt đới này, phỏng chừng sống đến lúc tuổi già hai tay buông xuôi cũng rất khó.

Tử vong kinh khủng bao phủ ở trong đầu Louis, để cho nội tâm của hắn cũng rất cuồng quít, nhưng mà bây giờ hắn thân là thằn lằn, là thật không biết phải làm gì, phải nên làm như thế nào.

Đột nhiên, bản năng của thằn lằn khiến Louis phát giác được nguy hiểm, con ngươi nhỏ dài thẳng đứng kia nhanh chóng nhìn về hướng địa phương nguy hiểm mới cảm giác được.

Thị lực của con thằn lằn cũng không tốt, nhưng mà con thằn lằn lại hết sức bén nhạy mà cảm giác được sinh vật đang di động, mà ở trong tầm mắt mơ mơ màng màng kia, Louis phát giác được nguy hiểm rốt cuộc là đến từ cái gì.

Ngay tại trên nhánh cây cách đó không xa, lại có một con rắn đang trườn ở nơi đó, nó lè lưỡi, ánh mắt tàn nhẫn cũng đang nhìn chăm chú Louis.

'Chết tiệt, là rắn!'

Con ngươi của Louis dựng thẳng lên, hắn loại thằn lằn này chính là đồ ăn ngon của rắn, mà lấy thể trạng của hắn, một cước của nhân loại là có thể đạp chết, muốn phải đánh bại một con rắn cũng là không có khả năng.

Chạy trốn, đây chính là phương pháp thoát khốn duy nhất Louis có thể nghĩ tới để thoát khỏi khốn cảnh bây giờ.

...

Thân là một con thằn lằn chỉ có suy nghĩ và linh hồn của nhân loại, ngoại trừ bản năng của con thằn lằn ra, Louis còn có trí tuệ của nhân loại, hắn ở lúc tìm kiếm chỗ ở, một mực tìm nơi cách nguồn nước rất gần, vì chính là sợ hãi nếu như gặp phải nguy hiểm, có thể trước tiên thoát đi.

Tại sao chính mình lại bị loài rắn phát hiện Louis đã chẳng muốn đi suy nghĩ, trong thiên nhiên rộng lớn cho tới bây giờ không có kiểu tự vệ hoàn toàn an toàn, cho dù là tắc kè bông đều có thể sẽ bị phát hiện, một thân bề ngoài màu bùn đất của chính mình, tuyệt đối không có khả năng bảo vệ hắn vĩnh viễn không bị kẻ săn mồi phát hiện, huống chi Louis nhớ, loài rắn thật giống như không phải dựa vào con mắt đi tìm con mồi?

Ngay tại lúc Louis suy nghĩ lung tung, bản năng của thân thể khiến cho hắn trong phút chốc liền vọt ra ngoài, lấy một loại tốc độ cực cao hướng chỗ nguồn nước chạy đi, con rắn kia ngẩn người một chút, thật giống như là không nghĩ tới bữa ăn tối của mình lại sẽ chạy nhanh như vậy, tiếp theo là rong ruổi đuổi theo ở bụi cỏ, không muốn dễ dàng để mặc cho bữa ăn tối của mình chạy trốn.

Tứ chi Louis ở giữa bụi cỏ chạy như điên, lúc này trong nội tâm hắn thoáng qua bi thương cùng với sợ hãi nhàn nhạt.

Đây là lần đầu tiên sau khi hắn biến thành con thằn lằn bị khắc tinh phát hiện mà chạy trốn, sau khi cái loại cảm giác mới mẻ khi biến thành con thằn lằn trôi qua, Louis rốt cục thì cảm thấy trở thành con thằn lằn rồi, chỗ đáng sợ nhất, đó chính là đại kinh khủng khi sinh tử theo ý trời, làm một con thằn lằn nhỏ, chính hắn vẻn vẹn chẳng qua là một con thằn lằn chúa siêu nhỏ, ở nơi trong rừng rậm nhiệt đới này căn bản là con mồi của vô số động vật, muốn ở chỗ này sống tiếp thật sự là muôn vàn khó khăn.

Bạn đang đọc Ta! Cự Long Lãnh Chúa (Bản Dịch) của Thanh Chi Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangson0311
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.