Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sống lại, nhưng không hoàn toàn sống lại 1

Phiên bản Dịch · 1038 chữ

“Mẹ kiếp! Yêu nữ! Buông thắt lưng ta ra!”

Phanh một tiếng, xúc cảm ấm áp từ trán truyền khắp toàn thân, chậm rãi đỏ lên, phồng thành một cái bọc nhỏ.

Lá ngô đồng rủ xuống sân cũ kỹ, ánh mặt trời vụn vặt xuyên thấu qua khe hở táng cây, lẳng lặng chiếu xuống chiếc ghế trúc hơi lay động dưới mái hiên, phát ra tiếng kẽo kẹt.

Tô Hòe từ trên mặt đất bò dậy, đưa tay xoa xoa thắt lưng, trên trán còn lấm tấm vài giọt mồ hôi lạnh, trong lòng còn sợ hãi.

Ngói xanh tường trắng quen thuộc, mùi lá nhàn nhạt quen thuộc.

Cảm giác chuôi đao băng đâm vào thắt lưng trước khi sống lại vẫn còn quanh quẩn trong đầu.

Mẹ nó giết người chẳng qua là đầu chạm đất, nhưng cầm hai thanh chuôi đao băng quật vào thận hắn là có ý gì!?

Tố chất ở đâu, luật pháp ở đâu!?

Đạo đức ở đâu!? Bồi thường ở đâu!?

Nghĩ Tô Hòe hắn đường đường là thiên hạ đệ lục, nếu không phải còn có thể trùng sinh trở về thì một đời thanh danh sẽ bị hủy hoại trong chốc lát?

Trở thành vị Tiên Tôn đầu tiên trong lịch sử bị phế thận mà chết?

"Ai, chuyện khó lường, lần này đã cẩu đến cuối cùng, nhưng kết quả vẫn bay, uống rượu hỏng việc, uống rượu sẽ hỏng việc..."

Tô Hòe thở dài, đứng dậy một lần nữa ngồi phịch xuống ghế trúc trong phòng, hắn nghiêng đầu, phát hiện nữ bộc đang quét lá rụng trong viện kia đang há miệng, vẻ mặt ngốc nghếch nhìn hắn.

Nhìn khuôn mặt của một minh tinh nào đó trong phim hành động đảo quốc, trái tim của Tô Hòe cuối cùng cũng khôi phục được một chút sức sống.

Tầm mắt lại hơi dời xuống.

Ừm, đã lâu không gặp, nha đầu này vẫn trước sau như một, nhìn ngang thành dãy, nhìn ngiêng thành đỉnh!

Làm người thừa kế tiền nhiệm của tộc trưởng Tô gia, hắn cần phải giám sát thật tốt nữ bộc trong nhà, xem nàng có nghiêm túc hoàn thành công việc quét dọn hay không.

Cũng…thuận tiện quan tâm đến sức khỏe thể xác và tinh thần của nàng.

“Tiểu Hòa, ngươi lại đây.”

Nghe thấy hắn kêu lên, tiểu nữ bộc gắt gao nắm chặt cây chổi trong tay, một đường chạy chậm đứng ở ngoài năm mét, lại sống chết không chịu tiến thêm một bước.

Nàng đứng dưới tàng cây, rụt rè.

Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, xinh đẹp động lòng người.

“Thiếu gia, ngài có phân phó gì không?”

"Khụ khụ, Tiểu Hòa à, vừa rồi ta thấy ấn đường của người biến thành màu đen, mồ hôi đầm đìa, bước chân loạng choạng, đây là dấu hiện có điểm đại hung!”

“A...Thiếu gia ngài nói đại...đại cái gì...”

“Dấu hiệu đại hung!”

Tô Hòe nghiêm túc gật đầu.

"Đến đây, thiếu gia ta đọc thuộc kỳ môn độn giáp, âm dương bát quái, vừa vặn có thể kiểm tra cho ngươi, nhận tiện giải trừ điểm xấu quấn người!”

Lạch cạch một tiếng, chổi rơi xuống đất, ngay sau đó tiểu nữ bộc nhanh chóng khom lưng nhặt chổi lên, đỏ mặt nhưng cũng không quay đầu lại mà chạy ra khỏi sân.

Cứu mạng cứu mạng cứu mạng, thiếu gia thật sự là một tên biến thái!

Tiểu Hòa ta chỉ được thuê làm nữ bộc, không có ký khế ước bán thân, làm sao có thể giải...ô ô ô ô cái viện này ta không bao giờ tới nữa...

Mắt thấy tiểu nữ bộc giống như thấy quỷ chạy ra tiểu viện, Tô Hòe nhịn không được lại thở dài.

Đầu năm nay, làm người khó, làm một người tốt vui vẻ giúp người lại càng khó hơn!

Hắn chỉ là muốn giúp nàng giải điểm dữ trên người, một thiếu niên mới mười bảy tuổi như hắn thì có tâm tư gì xấu đâu?

Tô Hòe dùng tay thăm dò, sờ được một ấm trà trên bàn thấp bên kia ghế trúc, lại rót cho mình một chén trà xanh.

Cúi đầu xuống liền nhìn thấy một khuôn mặt thanh tú dáng vẻ đường đường, tràn ngập hơi thở thư sinh.

“Ân!? Trên đời lại còn có người đẹp trai như thế!?”

“Ngũ quan này, diện mạo này, làn da này!”

“A, hóa ra lại là ta, vậy không có việc gì.”

Nâng chén trà lên, uống một hơi cạn sạch.

Hắn chép chép miệng, chợt cảm thấy tẻ nhạt vô vị.

Đối với chuyện trùng sinh này, Tô Hòe quả thật đã tâm như chỉ thủy, thấy nhưng không thể trách.

Đừng hỏi, hỏi là quen rồi.

Từ khi xuyên đến nay, hắn đã trải qua tám lần nhân sinh tại thế giới yêu ma tồn tại, tiên phàm hỗn hợp này.

Hắn đã từng là người có tính cách thuần luông, thiên niên dương quang học thuộc tám vinh tám nhục, chỉ là thời gian thúc giục người già.

Số lần chết càng nhiều, suy nghĩ cũng càng thoáng.

Nhớ năm đó mới đến thế giới này, nội tâm kích động vui mừng không thể nói thành lời, mặc dù bị tộc lão phán định là phế vật không thể tu luyện, nhưng hắn vẫn giữ được một bộ tiên chi đinhr, ngạo nghễ, trước có Tô Hòe lại có Lăng Vân chi khí.

Làm một tên mọt sách lăn lộn đủ thể loại, dám chắc không ai hiểu phế vật lưu bằng hắn!

Từ khi sinh ra, hắn liền cẩn thận thăm dò tất cả vật phẩm xung quanh có thể là cơ duyên.

Mặt dây chuyền, nhẫn, ngọc bội, thậm chí ngay cả trong tường gạch trong viện cũng bị hắn cầm búa gõ vài cái...

Mười bảy tuổi năm ấy, biết được đích nữ mỗ gia tộc muốn tới cửa từ hôn, hắn càng là kích động hô to thiên cổ danh ngôn lưu truyền giới văn học mạng:

Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây......

Chớ khinh thiếu niên nghèo!

Bạn đang đọc Ta Đã Sắp Vô Địch, Ngươi Còn Muốn Hủy Hôn!? của Thâm Hạng Phì Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaThanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.