Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên đến thế giới mới

Tiểu thuyết gốc · 1522 chữ

Hoàng Việt đại triều thiên lịch kỉ thứ 103, phía Bắc tại bên trong một căn nhà ngoài trời mưa gió cùng sấm chớp thét gào, một người phụ nữ đang lâm bồn nằm ở trên giường toàn thân không ngừng run rẩy hạ bộ máu cùng nước ối không ngừng chảy ra, tay nàng nắm chặt lấy một nam nhân tầm 24 tuổi không ngừng gọi tên đây hiển nhiên là chồng của nàng.

"Hà Ngọc… nàng cố gắng lên... chỉ một chút nữa thôi!!!!" nam nhân kia khuôn mặt lo lắng đang cổ vũ vợ mình.

Nữ phụ đột nhiên mở miệng to thét lên toàn thân vận hết sức để đưa đứa bé ra, theo tiếng thét của người phụ nữ một tiếng khóc của trẻ em vang lên trong đêm tối.

"Oe...oe...oe..."

"Hahaha...Hà Ngọc nàng nhìn xem đi này là con trai đó, là con trai đó" người chồng vui mừng mà bế lấy đứa bé nhưng vẫn không ngừng lo lắng cho thê tử của mình. Hà Ngọc sắc mặt nhợt nhạt đây là do mất máu quá nhiều mà gây nên suy yếu nhưng nàng vẫn cố đưa tay lên sờ má của đứa bé giọng yếu ớt lên tiếng.

"C…con là con trai của ta từ nay tên con sẽ là Ninh...Bắ"

"Đùng....."

Ngoài bầu trời đen kịt chỉ có mưa và gió bỗng một tia chớp lớn loé lên làm sáng cả một vùng trời, đi kèm theo sau đó là một tiếng nổ lớn lấn át đi tất thảy mọi thứ.

Mười bốn năm sau tại bên trong Vân Hương thành.

Trong khuôn viên phủ có một thiếu niên đang ngồi cho cá ăn. Đây chính là nhân vật chính của chúng ta Phạm Hứa, sau khi bị xe ô tô tông chết linh hồn của hắn đã xuyên đến cái thế giới này nhập vào một vào một đứa trẻ tên Ninh Bắc Phong. Nơi hắn xuyên đến gọi Thiên Long đại lục là một cái thế giới rộng lớn gấp 10 lần trái đất, nơi đây tồn tại những người tu luyện gọi là tu tiên giả và ngoài nhân tộc ra còn có yêu tộc cùng tồn tại. Khi mới đến thế giới này hắn không nhớ bất cứ gì cả nhưng khi lên 5 tuổi thì hắn mới nhớ lại được những kí ức ở kiếp trước.

Lúc đầu hắn sẽ nghĩ rằng mình sẽ trở thành một thành một thiên tài của gia tộc nào đó hay theo kiểu phế vật bị từ hôn, nhưng không hắn ở kiếp này chỉ là công tử của một phú hộ bình thường mà thôi. Bắc Phong nhớ rằng trong tiểu thuyết kiếp trước hắn hay đọc ai xuyên không cũng đều có cái ngón tay vàng nhưng hắn làm đủ mọi cách cũng không thấy hệ thống xuất hiện cái gì cả, lúc đầu hắn còn cay cú vì cả đời chỉ có thể làm một phàm nhân không thể tu luyện nhưng rồi cũng chấp nhận hiện thực làm công tử nhà giàu chí ít hắn cũng không phải lo chuyện tiền bạc như trước nữa. Nhà Bắc Phong khắp Vân Hương thành ai cũng đều biết tuy không phải gia tộc lớn nhưng cũng là đứng số hai về độ giàu có, cha hắn Ninh Đỗ Trọng lúc còn trẻ dựa vào sức lực dồi dào một mặt xông ra thương trường lăn lộn, mẹ hắn thì đi theo cha hắn lúc hai người vẫn còn tay trắng, bà là cánh tay phải đắc lực trợ giúp đỡ công việc kinh doanh cho chồng mình, cả hai tuy chỉ là người thường nhưng nhờ biết nắm bắt thời cơ nên lúc gần 40 tuổi họ đã xây dựng được một cơ ngơi hoành tráng. Sau một khoảng thời gian yêu nhau và đi đến hôn nhân cả hai người họ đã sinh được hai người con một nam một nữ là Ninh Bắc Phong và muội muội của hắn Ninh Tuyết Huân.

Bắc Phong đang ngồi vừa cho cá ăn vừa suy nghĩ vu vơ nhìn đàn cá bơi lội trong trong nước đang ra sức đớp lấy thức ăn mà hắn thả xuống, trong lúc không có để ý phía xa xa một nha hoàn tiến lại gần chỗ Bắc Phong cất tiếng gọi nhẹ nhàng: "Thiếu gia đã đến giờ ăn trưa rồi ạ", lúc này hắn mới giật mình nhìn ra đằng sau thì ra người vừa rồi là Tiểu Hồng nha hoàn chuyên phụ trách hầu hạ cho hắn, Bắc Phong đành dừng lại việc cho cá ăn và đi theo Tiểu Hồng. Tiểu Hồng tên đầy đủ là Lý Như Hồng nhưng Bắc Phong thích gọi là Tiểu Hồng do gọi đầy đủ dài dòng quá, nàng chỉ kém Bắc Phong hai tuổi và là nha hoàn trực tiếp hầu hạ cho Bắc Phong công việc của nàng là phụ trách ăn uống sinh hoạt hàng ngày cho hắn, chẳng hạn như bưng bê đồ ăn thức uống, dọn dẹp phòng ở hay là làm ấm giường trong ngày đông giá rét chẳng hạn.

Đi một lúc thì về đến phòng của hắn thường ngày Bắc Phong đều dùng bữa ở phòng riêng, chỉ có những dịp lễ tết hay thi thoảng mới ngồi ăn chung cả nhà, lúc nhỏ hắn còn hay còn gặp cha mẹ và muội muội thường xuyên nhưng càng lớn hắn lại càng ít gặp phần lớn là do cha mẹ hắn bận rộn công việc nên thường không ở nhà và không có nhiều thời gian rảnh rỗi còn Tuyết Huân thì mới 11 tuổi nên hiện đang đi học ở học viện. Tuy đây là thế giới tu tiên nhưng không phải ai cũng có thiên phú trời ban như vậy, những người có tư chất tu tiên đều là vô cùng hiếm gặp 100 người mới có một người nên những người thông minh vẫn rất được coi trọng, nếu như học tập tốt có thể thi đỗ kì thi hương do trều đình tổ chức nhận được một cái chức quan cũng là không tệ.

Hôm nay vẫn như mọi khi đồ ăn vừa được làm ra và mang lên nên còn nóng hổi mỗi món đều được trình bày rất bắt mắt. Ngồi xuống bàn ăn Bắc Phong bắt đầu gắp lấy thức ăn cho vào trong miệng hắn ăn rất khoẻ mỗi lần ăn đều không đến 20 phút mặc dù hôm nào thức ăn cũng không dưới chục món, đồ ăn những món này rất hợp khẩu vị của hắn đây là do đầu bếp mà mẹ đã đích thân chọn do trước kia hắn rất kén ăn. Bắc Phong vừa gắp thức vừa ăn trong lòng hắn dâng lên cảm giác rất thoả mãn chỉ có một điều khiến hắn không được thoải mái lắm đó là Tiểu Hồng cứ đứng khư khư bên cạnh nhìn hắn ăn.

"Ngươi không thấy phiền khi cứ phải đứng bên cạnh ta ư…?”

"Thiếu gia nói gì vậy?? Tất nhiên là không rồi công việc của nô tì là hầu hạ người mà!" Tiểu Hồng mỉm cười hồn nhiên đáp lại

"Nhưng ta thì có đó, lúc nào ngươi cũng đứng nhìn chằm chằm khiến ta không dễ chịu chút nào"

Mặc dù hắn biết đây là công việc của nàng nhưng trong lòng hắn vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu, hắn cảm giác cứ như không gian riêng tư của mình bị xâm phạm vậy bởi ở kiếp trước hắn là người sống hướng nội và khá kín đáo. Bắc Phong mặc dù đã giải thích cho Tiểu Hồng nhiều lần nhưng nàng vẫn một mực không chịu

“Thiếu gia… ngài cứ làm vậy… bà chủ mà biết sẽ quát nô tì mất!!” Giằng co một hồi cuối cùng Bắc Phong cũng đành chịu thua vì không cãi lại được, hắn đành tiếp tục ăn và đành lơ đi Tiểu Hồng bên cạnh. Ăn trưa xong thì Tiểu Hồng sẽ dọn dẹp bát đĩa còn hắn thì ngồi uống tra và leo lên giường đi ngủ trưa, vì chả có việc gì làm nên hắn sẽ ngủ đến hơn 2 giờ mới dậy sau đó là đi dạo trong phủ chơi chơi xong lại đi ra thành ngắm ngươi qua lại. Hơn 6 giờ thì lại đi về nhà, Tiểu Hồng dọn đồ lên ăn tối ăn xong hơn 8 giờ hắn đi tắm và rồi về leo lên đi giường ngủ, một ngày Bắc Phong chỉ ăn rồi đi chơi chẳng phải lo nghĩ gì đúng là nhàn hạ.

Nếu như ở kiếp trước thì hắn phải đi làm cày mặt từ 7 giờ sáng đến 7 giờ tối, buổi trưa thì chỉ có thể nghỉ ngơi một chút rồi chiều lại vùi mặt kiếm tiền. Thật sự là quá mệt mỏi vậy nên hắn ít quan tâm đến những thứ xung quanh cũng vì áp lực đồng tiền nên cuộc sống của hắn cũng chả thoái mái lắm.

Bạn đang đọc Ta Đây Chính Là Đại Phản Diện sáng tác bởi ngũquỷ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngũquỷ
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.