Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện lớn

Tiểu thuyết gốc · 2426 chữ

Bắc Phong hôm nay tỉnh dậy sớm hơn mọi khi nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng tỉnh táo, tinh thần phấn chấn đây chắc là do hắn đã đột phá đến luyện thể tầng 2. Hắn dậy khỏi giường vươn vai vài cái rồi bắt đầu kiểm kê lại phần thưởng ngày hôm qua, mở hệ thống Bắc Phong thấy thiên điểm được +10 điểm và 1 lượt quay thưởng sơ cấp, đây là phần thưởng của nhiệm vụ tối qua. Bắc Phong liền nhìn các chỉ số sức mạnh của bản thân:

[Chỉ số cơ bản]

Tấn công: 27

Tốc độ: 23

Bền bỉ: 22

Phòng thủ: 25

Linh lực: 24

Tinh thần lực: 9

Bắc Phong nhìn xem các chỉ số của bản thân xong hắn quyết định không dùng thiên điểm để nâng chỉ số, mà dùng để nâng cấp công pháp. Nhìn qua phần công pháp hắn thấy thiết phá quyền mới chỉ đạt đến nhập môn thôi nên quyết định tăng nó lên tiểu thành.

“Tinh! Kí chủ muốn tiêu hao 3 điểm để nâng thiết phá quyền lên tiểu thành không?” Có mau nâng cấp cho ta nói xong hắn liền ấn nút, lập tức số điểm đang có từ 10 giảm xuống 7 điểm. Màn hình hệ thống sáng lên thông báo:

“Tinh! Thiên điểm -3.”

“Tinh! Thiết phá quyền tăng cấp lên tiểu thành.”

Bắc Phong qua bên phần quay thưởng, một vòng tròn may mắn xuất hiện trên màn hình, hắn sử dụng một lần quay thưởng miễn phí. Khi ấn vào thì vòng tròn liền nhanh chóng quay tít, sau vài giây rồi từ từ dừng lại:

“Tinh! Chúc mừng kí chủ nhận được hoàng cấp thượng phẩm công pháp: toái phong chưởng [x1].”

Bắc Phong nháy mắt liền trở nên vui sướng, không nghĩ đến một lần quay đã ra được đồ ngon như vậy hắn liền nhanh chóng nhận lấy công pháp rồi đem sử dụng. Vô số thông tin về công pháp nhanh chóng dung nhập vào não bộ giúp hắn lập tức trở nên thành thạo, nó như khắc sâu vào trong trí nhớ khiến hắn muốn quên cũng không được.

“Tinh! Kí chủ đã học toái phong chưởng, toái phong chưởng đạt đến trình độ nhập môn.”

Nhận được thông báo hắn mới yên tâm, số điểm còn thừa lại một ít nên đã dùng để tăng chỉ số cơ Bắc Phong dùng 2 điểm cho tấn công, 3 điểm cho linh lực và 1 điểm cho phòng ngự. Còn ít điểm quá nên hắn để dành một chút, nhìn xem rương bạc hôm qua Bắc Phong quyết định để trong túi đồ hệ thống vì nếu như lấy hết ra thì sẽ bị phát hiện và nghi ngờ. Ngay khi hắn đang chăm chú nhìn vào màn hình hệ thống, thì giọng nói của Tiểu Hồng vang lên ngoài cửa khiến hắn giật mình lập tức tắt màn hình đi:

“Thiếu gia~~ sáng rồi mau dậy đi thôi!” Giọng nói của Tiểu Hồng vang lên kèm sau đó là tiếng mở cửa, vừa mở cửa nàng liền nhìn thấy Bắc Phong đã dậy đang đứng ở giữa phòng. Nàng bất ngờ khi thấy hôm nay thiếu gia lại dậy sớm như vậy, mọi khi nàng phải gọi chán chê hắn mới chịu xuống khỏi giường. “Thiếu gia hôm nay sao người lại dậy sớm vậy a!” Tiểu Hồng thấy hôm nay Bắc Phong có chút khác thường, không có gì chỉ là không thấy buồn ngủ lắm thôi hắn liền bảo nàng nhanh chóng mang đồ ăn lên hắn cảm thấy đói rồi.

“Nhưng thiếu gia, nô tì còn chưa thay đồ cho người.” Tiểu Hồng vội vàng nhắc nhở hắn còn chưa thay đồ, nhưng Bắc Phong bảo việc này hắn tự làm được mau xuống mang đồ ăn lên hắn đã rất đói rồi. Dù không đồng ý lắm nhưng thấy Bắc Phong nhất quyết kêu thế nàng cũng phải nghe theo hắn, trên đường đi Tiểu Hồng luôn thấy kì lạ sao hôm nay thiếu gia lại khác mọi khi như vậy. Sau khi Tiểu Hồng rời đi thì Bắc Phong mới thở phù nhẹ nhõm, hắn sợ người khác phát hiện ra bí mật của mình rồi dẫn đến nhiều phiền phức không đáng có. Hắn mặc y phục lên rồi sau đó đi súc miệng, làm xong những việc này thì một lúc sau Tiểu Hồng cũng mang bữa sáng lên rồi mọi chuyện lại diễn ra như thường ngày.

Hôm nay Bắc Phong muốn đến thư viện của gia tộc để kiếm thêm những tư liệu về tu tiên giả, dù gì hắn bây giờ cũng là người tu tiên nên tốt nhất vẫn là cần tìm hiểu kĩ hơn. Đường đến thư viện thì Bắc Phong nhớ rất rõ, dù sao thì đó cũng là nơi mà hắn đã ở đó học tập suốt 3 năm mà. Trên đường đi hắn nhớ về những ngày ở thư viện tập viết mỏi đến gãy cả tay, sư phụ hắn là người khá khó tính chỉ cần nét chữ lệch một chút liền bắt hắn viết lại. Sau khi dạy Bắc Phong thành thạo các kiến thức thì ông đã lên kinh thành rồi, đi một lúc cũng đến nơi nhanh hơn hắn dự kiến. Đi vào trong khuôn viên thư viện hắn thấy một bóng hình quen thuộc đang quét lá liền cất tiếng chào to:

“Bạch Lão lâu rồi không thấy, ông vẫn khoẻ chứ..”

Bắc Phong cười cười nói, thấy hắn người được gọi là Bạch Lão kia cũng trở nên vui tươi đáp lại:”Ô… công tử sao hôm nay người lại đến đây?” Bạch Lão liền chạy lại tiếp đón Bắc Phong, ông là người chịu trách nhiệm quản lý thư viện của gia tộc. Lúc trước khi Bắc Phong ở đây học tập ngày nào lão cũng là người mang bữa trưa trưa đến cho hắn và sư phụ hắn, à ta đến tìm một ít sách đó mà rồi hắn bảo ông cứ làm việc đi không cần để ý tới ta đâu. Thư viện có hình dáng của toà tháp chia làm 3 tầng, tầng 1 chỉ vào được khi có sự cho phép của Bạch Lão, tầng 2 chỉ có những người có thẻ bài mới vào được, còn tầng 3 thì chỉ riêng duy nhất gia chủ được vào nên vẫn vô cùng bí mật. Mở cửa thư viện ra từng hàng tủ sách đượt đặt ngăn nắp, bắt đầu từ tầng một hắn đi tìm từng cuốn một nhưng sau khi mò hết tầng 1 không thấy hắn quyết định lên tầng 2. Vì là thiếu gia nên hắn được đặc cách ưu tiên không cần thẻ bài, số lượng sách ở tầng 2 hơn hẳn tầng 1 về số lượng lẫn chủ đề.

Trong lúc mày mò thì có một cuốn sách đã thu hút hắn tên là Hoàng Châu địa đồ, nói về các thế lực ở lục địa Hoàng Châu bao gồm 4 quốc gia là Cơ quốc, Hoàng Việt quốc, Mặc quốc, Đại Đô và tứ đại tiên tông có Tiên Kiếm môn, Hạc Minh cốc, Tiên Hà môn và Diên Hoàng tông. Còn có hai lục điạ khác là Tinh Huyền lục điạ và Thiên Vương lục địa cùng nằm trên Thiên Long đại lục nhưng trong sách không nhắc đến nhiều, Bắc Phong vô cùng phấn khích vì đã tìm được tài liệu quan trọng. Hoàng Châu địa đồ chia làm hai phần nói về tứ quốc và tứ đại tiên tông bao gồm lãnh thổ, vị trí và sơ lược về lịch sử của các thế lực. Hắn phát hiện tiên môn gần Hoàng Việt quốc nhất là Tiên Hà môn nằm ở phía tây, sau khi thấy trong sách không còn thông tin gì hữu ích nữa thì hắn liền cất đi và tìm thêm sách mới. Sau đó Bắc Phong cũng không tìm được thêm thông tin gì nữa, mặc dù hôm nay không thu hoạch được nhiều nhưng cũng gọi là mở mang kiến thức.

Khi hắn vừa ra khỏi thư viện thì thấy một nha hoàn đến báo tin rằng hãy đến sảnh chính cha mẹ tôi đang đợi tôi ở đó. Không biết có chuyện gì mà họ lại gọi Bắc Phong đến đó nên hắn bất ngờ liền đi cùng nha hoàn kia đến sảnh chính của gia tộc, khi hắn đến nơi thì đã thấy cha mẹ hắn đã ở đó chờ còn có ba người khác. Cha hắn đang ngồi ở ghế của gia chủ đặt ở chính giữa hai bên là hai hai ghế mẹ hắn thì ngồi ở hàng bên phải, ba người kia ngồi ở bên trái vị trí của hắn là ở ghế phía dưới mẹ hắn. Thấy Bắc Phong đã đến mẹ hắn liền nhìn hắn mỉm cười:”Phong nhi con đến rồi, mau ngồi vào chỗ đi.” Hắn liền gật đầu rồi nhanh chóng vào vị trí, thấy đã đủ người cha hắn cũng liền nói lý do lại gọi mọi người đến đây.

“Ta gọi mọi người đến đây vì có chuyện quan trọng ảnh hưởng trực tiếp đến gia tộc chúng ta, chuyến hàng trở từ gia tộc ta đến Khê Linh thành toàn bộ đã bị cướp.” Lời này vừa ra đã khiến toàn bộ mọi người bị sốc, từ trước tới nay chưa có việc như vậy xảy ra. Sơn tặc cướp bóc cũng vì miếng cơm, manh áo nên mỗi khi gặp phải sơn tặc các thương nhân thường chủ động thương lượng rồi mang tặng tiền bạc cho bọn họ để đổi lấy sự an toàn và mang hàng hoá rời đi. Mặc dù lợi nhuận bị giảm bớt vài phần nhưng quan trọng là toàn được tính mạng, chết rồi thì dù nhiều tiền cũng chả để làm gì.

Mọi người sắc mặt ai đấy đều xám xịt, bỗng một giọng nói khàn khàn cất lên:”Không biết kẻ nào dám to gan cướp đi hàng hoá của gia tộc ta, thật đáng chết!!!” Vừa lên tiếng là một vị lão niên tóc đã bạc quá nửa hơn 60 tuổi, Bắc Phong biết người này hắn là đại quản gia của Ninh gia Mộc Hồ Sơn, cũng được xem như thân tín của cha hắn. “Không nghĩ đến đội bảo tiêu vừa rồi có bốn võ sư hậu kì, ba võ linh hậu kì vậy mà lại bị giết toàn bộ, đối phương hẳn là cao thủ!” Vừa rồi là Phạn Hổ hắn không tham gia vào lần vận chuyển lần này do còn đang phải bận huấn luyện các võ sư cho gia tộc, mọi người đã bắt đầu bàn tán sôi nổi hơn trước.

“Chuyến hàng vừa rồi là chúng ta đã kí hợp tác với Dương gia một gia tộc lớn tại khê Linh thành, bọn họ đang cần một thứ quan trọng vừa hay gia tộc ta lại đang có. Nếu như không giao đúng thời hạn sẽ làm suy giảm danh tiếng của gia tộc ta, hơn nữa còn có thể gây ác cảm giữa hai gia tộc.”

Ninh Đỗ Trọng cất tiếng.

“Mạt Bác ngươi nghĩ sao?” Ninh Đỗ Trọng quay qua nhìn vị nam tử đang ngồi ở bên trái.

“Chuyến hàng này gia tộc đã mất nhiều công sức và tiền bạc để chuẩn bị, chắc chắn không thể bỏ được. Hơn nữa trong đó còn có hàng hoá quan trọng cả hai gia tộc đều đạt được ý kiến chung nhờ thứ này, nếu để mất sẽ đối với chúng ta gây ra hậu quả cực kì lớn.” Nam tử Mạt Bác kia đáp lại. Bắc Phong không biết gì về hắn nhưng có thể thấy cha hắn khá trọng dụng người này, Ninh Đỗ Trọng gật đầu tỏ vẻ hài lòng với câu trả lời vừa rồi.

“Ta đã cử người đi điều tra rồi đoàn buôn của chúng ta mất tích gần Phiên Lan sơn, nơi đó nổi tiếng có lũ sơn tặc chuyên cướp của giết người. Nếu như ta đoán không sai lần này chúng ra tay vì muốn có được món đồ quan trọng được giao đến Dương gia kia.” Lúc này mẹ Bắc Phong mới lên tiếng nói.

“Nhưng món đồ đó là hàng hoá quan trọng luôn được chúng ta che dấu kĩ càng, sao lũ sơn tặc lại biết được chuyện này chứ.” Mộc Hồ Sơn thắc mắc.

Bầu không khí rơi vào im lặng, mọi người ai nấy cũng đêu trầm mặc khiến người ta cảm nhận được một loại áp lực vô hình. Bắc Phong nhận thấy cuộc trò chuyện ngày càng nặng nề, hắn không muốn bầu không khí này tiếp diễn nữa liền lên tiếng.

“Ta nghĩ gia tộc ta có kẻ phản bội, hắn đã đem bí mật này truyền ra ngoài nên lũ sơn tặc đó mới biết được.” Lời nói này của hắn đã phá vỡ sự im lặng chết chóc.

Ninh Đỗ Trọng nhìn nhi tử của mình rồi gật đầu một cái:”Chuyện này rất có khả năng, dù sao thì Ninh gia ta cũng có rất nhiều gia đinh nên khả năng có kẻ đã cấu kết với bên ngoài truyền ra bí mật.”

“Món hàng đó tuyệt đối không thể để mất được, Phạm Hổ ta ra lệnh cho ngươi triệu tập toàn bộ võ giả của Ninh gia trong vòng ba ngài xuất phát đến Phiên Lan sơn cướp lại hàng hoá.”

“Mạt Bác ngươi đi thu thập thêm thông tin về lũ sơn tặc đó cho ta, trong vòng ba ngày phải điều tra xong!” Ninh Đỗ Trọng đối với với hai thuộc hạ liền hạ lệnh.

Một lúc sau đó thì mọi người cũng giải tán mỗi người đều có nhiệm vụ riêng, chỉ mình Bắc Phong là không phải làm gì nên hắn rất nhàn nhã. Trở về phòng của mình hắn định mở hệ thống lên xem thì liền nhận được thông báo.

“Tinh! Kí chủ có nhiệm vụ mới.”

“Nhiệm vụ sơ cấp: tham gia cuộc chiến tại Phiên Lan Sơn giết 10 tên sơn tặc. Hoàn thành nhiệm vụ thưởng: +14 thiên điểm, vòng quay sơ cấp:[x2], phù chú cấp 1: bạo liệt phù[x1]. Không hoàn thành nhiệm vụ: phạt kí chủ mất đi một cánh tay trái. Thời gian còn lại:3 ngày 23tiếng”

Bạn đang đọc Ta Đây Chính Là Đại Phản Diện sáng tác bởi ngũquỷ

Truyện Ta Đây Chính Là Đại Phản Diện tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngũquỷ
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.