Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mười phần

Tiểu thuyết gốc · 1576 chữ

Buổi chầu kết thúc, văn võ bá quan rời đi, mặc dù cuộc nói chuyện giữa bệ hạ cùng Trần Khiêm khiến bọn họ không khỏi khó hiểu. Thấy bệ hạ không nói gì thêm bọn họ cũng không dám gặng hỏi.

Hứa Bình Chi bước chân không giấu nổi sự kích động, nhanh chóng bước ra khỏi hoàng cung. Đến bây giờ hắn đã hiểu ra được ý định của bệ hạ, thứ mà bệ hạ hướng đến không chỉ là tiền bạc hay quyền lực. Bệ hạ muốn chính là chiến tranh với Bằng quốc, không phải là Bằng quốc tiến công, Tần quốc phòng thủ như lúc trước mà bệ hạ của hắn muốn tiến công đánh Bằng quốc. Đây là điều mà chưa bao giờ xảy ra trong lịch sử Tần quốc. Trong lòng Hứa Bình Chi như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, hắn muốn trở về thật nhanh, hiểu được ý muốn của bệ hạ hắn muốn hỗ trợ bệ hạ chuẩn bị mọi thứ tốt nhất.

Trong đại điện, chỉ còn lại Trần Khiêm cùng Vương lâm, nhìn Vương Lâm chăm chú giải quyết tấu chương không để ý đến hắn ta, Trần Khiêm lên tiếng:

-‘Sao bệ hạ đoán được ý định của lão’

Nhìn Vương Lâm vẫn không để ý, Trần Khiêm ngồi bệt giữa đại điện tiếp tục lên tiếng

- ‘Lão đã ấp ủ mong muốn này hơn chục năm nay, là người đứng đầu tiền tuyến, hàng năm nhìn cảnh tượng Bằng quốc xâm phạm đến Tần quốc, không ít binh lính Tần quốc bỏ mình để chiến đấu. Lão luôn tự hỏi tại sao Bằng quốc dám tiến đánh chúng ta, còn Tần quốc chỉ có thể chịu đựng, chống đỡ’

-Vương Lâm rốt cuộc lên tiếng, ánh mắt vẫn tại tấu chương: ‘Tần quốc yếu hơn Bằng quốc, chỉ đơn giản vậy thôi’

-Trần Khiêm nghe câu trả lời cười lớn, nhưng trong đó còn đem theo nỗi buồn khó tả:’ Đúng vậy, trước đây lão từng hỏi tiên đế câu hỏi giống vậy, tiên đế trả lời rằng: Tần quốc yếu hơn Bằng quốc, Tần quốc diện tích không chỉ nhỏ hơn, tài nguyên cũng ít hơn, dân số Tần quốc ít hơn Bằng quốc hiển nhiên quân đội cũng ít hơn, không chỉ vậy Bằng quốc hàng năm đều chờ đến mùa thu hoạch để tiến công Tần quốc, trai tráng nhập ngũ năng suất giảm sút, Tần quốc mặc dù chống đỡ được nhưng vẫn chịu thiệt hại không nhỏ, vì vậy Tần quốc không có sức để tiến đánh Bằng quốc’

-Vương Lâm: ‘Cũng không hẳn, nếu phụ hoàng muốn đánh, có lẽ miễn cưỡng đánh được một trận’

-Trần Khiêm gật đầu: ‘Tiên đế nói nếu lấy hết tất cả mọi thứ của Tần quốc ra có thể đánh với Bằng quốc một trận, nhưng nếu thắng thì không sao, còn thua trận Tần quốc diệt vong là không thể tránh khỏi’

-Vương Lâm đặt tấu chương xuống, ánh mắt hướng đến Trần Khiêm: ’Vậy Trần Khiêm trận này ngươi nắm chắc bao nhiêu phần thắng’

-Trầm Khiêm nhìn thẳng vào Vương Lâm đáp: ‘Ba phần ‘

Nghe câu trả lời Vương Lâm thở dài, đem ánh mắt khinh thường nhìn Trần Khiêm, rồi cợt nhả nói:

-‘Nhìn ngươi hùng hùng hổ hổ giữa đại điện nói đem thủ cấp vua của Bằng quốc đến trước mặt ta, ta còn tưởng ngươi thế nào’

Trần Khiêm nghe ra ý chế giễu trong lời Vương lâm không khỏi tức giận, lúc trước hắn cùng tiên đế nói chuyện phần thắng còn chưa đến một phần. Còn biết bây giờ Bằng quốc mặc dù đã suy yếu nhưng Tần quốc tình trạng còn tệ hơn rất nhiều. Hắn chuẩn bị kế hoạch hàng chục năm trời mới có thể đạt được đến ba phần. Trần Khiêm tức giận phản bác nhưng rất nhanh hắn nghe được lời nói tiếp theo của Vương Lâm

-’Mười phần, trận chiến này Tần quốc nắm chắc mười phần thắng’

Lần nữa, chinh chiến sa trường bao năm nay, lão chưa bao giờ nghĩ rằng mình đã già, mà chỉ trong hôm nay lần thứ 3 lão nghĩ có lẽ lão già rồi, tai của lão có vấn đề rồi:

-Trần Khiêm: ‘Sao có thể, dù là tiên đế, Tần quốc lúc đó còn tốt hơn bây giờ, cũng không dám chắc đến một phần thằng’

-Vương Lâm đáp, giọng nói đem theo sự chắc chắn: ‘Vì Tần quốc có ta, ta là vua của Tần quốc’

Trần khiêm cảm thấy từ trong lão có thứ gì đó dâng trào, là lúc lần đầu lão cưới vợ, là lúc lão nhìn thấy con trai ra đời, là lúc lão trở thành đại tướng quân của Tần quốc. Không, cảm xúc này hoàn toàn khác, còn hơn cả những thứ đó. Nhìn người ngồi trên ngai vàng, mặc dù lời nói có chút viển vông, ngông cuồng nhưng lại đem đến cho lão niềm tin, lão muốn cống hiến cho người đó dù chết không từ. Nhìn thấy bảng thông tin của Trần Khiêm, có vẻ lời nói của hắn tác động lớn đến lão, Vương Lâm không khỏi hài lòng:

-‘Tên: Trần Khiêm, 74 tuổi, giới tính: nam, cảnh giới: võ tướng thập trùng/võ hoàng, công pháp: Cách đấu pháp, điểm trung thành: 90-->100, cảm xúc: tự hào+, trung thành ++++, …’

-Vương lâm: ‘Trần Khiêm trở về kinh thành chắc là lão rất rảnh rỗi, nếu vậy ta có mấy việc này cần nhờ lão giải quyết’

-Trần Khiêm: ‘Lão thần tuân mệnh’

Từ Bá là một trong hai cánh tay đắc lực nhất của Trần Khiêm, hắn theo Trần Khiêm trở về kinh thành, người còn lại ở tiền tuyến để khống chế cục diện. Hắn cùng Trần Khiêm trở về có 2 mục đích chính, thứ nhất là giải quyết Vương Dĩnh kẻ đang phá hoại Tần quốc, Trần Khiêm mặc dù muốn giải quyết Vương Dĩnh từ lâu nhưng Bằng quốc mấy năm gần đây tiến công ngày càng nhiều, nên hắn không trở về được. Gần đây bọn hắn biết được Vương Dĩnh đang liên lạc với Bằng quốc, không thể chậm trễ Trần Khiêm để lại Phàn thành muốn tiêu diệt Vương Dĩnh trước. Thứ hai chính là để thăm dò tân vương, để thực hiện kế hoạch mà Trần Khiêm chuẩn bị hàng chục năm nay vì giá đó mà bọn hắn không hề tiếc để Phàn thành lại cho Bằng quốc.

Nhìn thấy Trần Khiêm trở ra, Từ Bá nhận ra Trần Khiêm có điều khác, ánh mắt như đang rực cháy, đem theo sự tự tin còn có sự cao ngạo, giống như lúc còn trẻ Trần Khiêm dẫn bọn hắn xông pha trên chiến trường không biết sợ hãi là gì. Sự tự tin, ngạo khí đã bị bào mòn đó Từ Bá lại một lần nữa cảm nhận lại được.

-Từ Bá: ‘Đại tướng quân là chuyện tốt’

-Trần Khiêm mạnh mẽ đáp: ‘Rất tốt, thông báo cho binh lính toàn quân di chuyển’

-Từ Bá:’Vâng’

Vương Lâm hiện tại đang ở trong thư phòng, hắn làm việc quên ăn quên ngủ, chiếu thư ban xuống, tân chính đã bắt đầu được 7 ngày nay. Giống với Vương Lâm suy nghĩ, quý tộc phản ứng dữ dội nhất bọn họ bắt đầu liên kết với nhau để phản đối Vương Lâm, một vài quý tộc thì nổi binh phản loạn. Nhìn bản đồ, mặc dù đã biết trước Vương Lâm không khỏi buồn lòng

-‘Quốc lực:132230, khí vận:91, cảnh giới: hậu thiên tam trọng, thọ mệnh: 1 năm 232 ngày’

Mặc dù tân chính khởi động, hắn tịch thu được rất lớn tài sản nhưng, so với những khoản chi thì từng đó tiền không duy trì được mấy ngày.Khí vận cũng đã giảm dưới 91 điểm, Vương Lâm lấy từ trong không gian trữ vật ra một viên kẹo. Đây là một trong những công năng của hệ thống, Vương Lâm tìm ra được điều này ngay khi có được Đế Vương Kinh, hắn gọi chức năng này là không gian trữ vật, dù nói như vậy nhưng không gian này chỉ chứa một vài đồ vật đặc biệt như Đế Vương Kinh cùng viên kẹo này, còn những đồ vật khác hoàn toàn không có tác dụng. Viên kẹo này tên gọi là khí vận đan, sau khi Vương Dĩnh chết hệ thống tuyên bố hoàn thành nhiệm vụ viên kẹo này chính là phần thưởng. Khí vận đan có tác dụng gia tăng 100 điểm khí vận cho người sử dụng, điều kiện là khí vận phải giảm xuống dưới 100 điểm. Cho viên kẹo vào mồm, Vương Lâm cảm giác được một luồng khí nóng trong cơ thể kéo dài một khắc đồng hồ sau đó biến mất. Kiểm tra lại bản đồ, Vương Lâm vui mừng:

-‘‘Quốc lực:134350, khí vận:189, cảnh giới: hậu thiên lục trọng, thọ mệnh: 1 năm 232 ngày’

Chỉ cần một viên kẹo khí vận đã tăng 100 điểm, Vương Lâm biết đồ vật từ hệ thống không tầm thường. Hắn muốn làm thêm nhiệm vụ để nhận thưởng, nhưng dù có cố thế nào cũng không tìm ra cách, Vương Lâm không khỏi cảm thán

-’ Không có hướng dẫn thật khó’

Bạn đang đọc Ta Đế Vương : Đem Quốc Gia Thành Thiên Cổ Đệ Nhất sáng tác bởi yoshinon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yoshinon
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 72

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.