Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mai phục

Tiểu thuyết gốc · 1515 chữ

Bụi bay mịt mù, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, Thiên Khiển quân dùng hết sức bỏ chạy phía sau bọn họ là nhóm kỵ binh Bằng quốc đang không ngừng truy đuổi. Thiên Khiển quân trên chiến trường giờ đây uy danh rất lớn, đối với Bằng quốc bọn họ đã trở thành một cái gai rất lớn, việc bị truy đuổi cũng đã không phải lần đầu nhưng chưa bao giờ Bằng quốc thành công

Bồ Hải hắn là kỵ binh dưới trướng Trần Khiêm, được Trần Khiêm giao trong trạch bảo vệ an toàn cho Thiên Khiển quân, nhận ra điều bất thường lên tiếng

-‘Dương đại nhân, ngài có thấy hôm nay binh lính Bằng quốc hôm nay so với những ngày thường có điều gì khác lạ không’

-Dương Tiễn có cùng ý nghĩ lên tiếng:’Ta cũng cảm thấy như vậy, chúng ta đã thay đổi con đường liên tục vậy mà binh lính Bằng quốc vẫn có thể bám theo được’

Bồ Hải gật đầu, Thiên Khiển quân một trong những sự điểm mạnh nhất chính là sự cơ động đến từ việc trang bị được Vương Lâm tối giản hóa chính vì vậy Thiên Khiển quân sở hữu tốc độ nhanh hơn nhiều so với kỵ binh Bằng quốc. Vì vậy việc kỵ binh Bằng quốc lần này có thể bám theo lâu như khiến hắn cảm thấy rất bất thường, không chỉ vậy kỵ binh Bằng quốc qua một vài giao tranh hắn cũng đem cho hắn một cảm giác kỳ lạ

-Dương Tiễn:’Bồ tướng quân, phía trước có hai con đường chúng ta nên di chuyển thế nào’

-Bồ Hải suy nghĩ một chút lên tiếng:’Bên phải mặc dù an toàn hơn nhưng con đường bên trái địa hình hiểm trở có thể giúp chúng ta cắt đuôi kẻ địch, nếu quân địch có thể bám theo thì sơn cốc cũng khiến cho lợi thế quân số của bọn họ không còn tác dụng cùng với đó con đường bên trái cũng có thể giúp chúng ta quay lại chiến trường nhanh hơn’

-Theo lời Bồ Hải Dương Tiễn quyết định lên tiếng:’Toàn quân hướng về bên trái’

Thiên Khiển quân di chuyển không ngừng nghỉ, ngựa bây giờ cũng đã thấm mệt, binh lính Bằng quốc tuy không còn dấu hiệu bám đuổi nữa Dương Tiễn cũng không buông lỏng chỉ ra lệnh cho toàn quân giảm tốc để ngựa nghỉ ngơi. Một khắc trôi qua vẫn không thấy có dấu hiệu kẻ địch đuổi theo binh lính cũng trở nên thả lỏng

-‘Cù Dạ cây cung của ngươi hình như sắp hỏng rồi kìa ‘

Cầm cây cung lên kiểm tra hắn thấy có một vết nứt nhỏ xuất hiện trên thân đây cũng là dấu hiệu cung tên chuẩn bị vỡ nát

-Cù Dạ sắc mặt không vui nói: ‘Kỳ lạ hôm nay ta chỉ vừa bắn được 14 mũi tên, sao trên thân đã bắt đầu xuất hiện vết nứt rồi’

-‘Có lẽ nào trong quá trình rút lui cung tên của ngươi bị va trúng cái gì đó không’

-Cù Dạ:’Có lẽ như vậy’

Loại cung dài này bọn họ tuy có không ít nhưng việc chế tạo tốn kém hơn bình thường rất nhiều chính vì vậy bọn họ luôn cố gắng sử dụng một cách cẩn thận. Cù Dạ chăm chú sửa cây cung không hề để ý phía trước, con ngựa phía trước đang di chuyển bỗng dừng lại khiến hắn mất thăng bằng rất may hắn không ngã xuống nhưng cây cung đã rơi xuống đất vỡ nát

Cù Dạ tức giận muốn chửi bới tên phía trước nhưng ngẩng đầu lên hắn nhận ra điều bất thường, không phải chỉ kẻ phía trước hắn dừng lại mà toàn quân đã dừng lại. Không hề nghe được mệnh lệnh dừng quân điều này khiến hắn cảm thấy nguy cơ to lớn, tiếp đó có tiếng hét lớn vang lên

-‘Toàn quân nghênh chiến, có địch tập kích’

Dương Tiễn cùng Bồ Hải không thể ngờ được ngay phía trước sơn cốc quân lính Bằng quốc bỗng dưng xuất hiện, không đúng hơn là bọn họ đã mai phục ở đó từ trước chỉ là bây giờ bọn hắn mới thấy được. Tiếp đó hai bên sơn cốc lá cờ cũng được dương lên, hàng ngàn quân lính Bằng quốc mai phục từ trước đã xuất hiện theo đó là một bóng người tiến ra

Dương Tiễn với tầm mắt của một cung thủ lập tức nhận ra kẻ này, khuôn mặt trở nên ngưng trọng gằn từng chữ nói

-‘Dương Tô Bá’

-Bồ Hải tưởng chừng như nghe nhầm hỏi lại:’Dương đại nhân ngài vứa nói cái gì’

-‘Kẻ phía trước là Dương Tô Bá, chúng ta đã bị mắc bẫy rồi’

Dương Tô Bá nhìn toán quân phía dưới, thần sắc hài lòng nở nụ cười. Trận chiến Vạn An thành từ khi Trần Khiêm trở về đây là lần đầu tiến hắn cảm giác được vui mừng như vậy.

Thiên Khiển quân một đội quân chỉ vỏn vẹn có 2000 quân nhưng để có thể bắt được bọn hắn Bằng quốc đã phải trả một cái giá quá lớn, 15 tướng đã tử trận, 10 vạn binh lính đã được huy động cùng với chính Dương Tô Bá bất chấp rủi ro xuất trận mới có thể có được tình cảnh bây giờ. Dù vậy đối với Dương Tô Bá hắn rất ưa thích đội quân này

-Đứng trên sơn cốc Dương Tô Bá hét lớn:’Thiên Khiển quân các ngươi đã hoàn toàn bị bao vây không còn đường thoát, chỉ cần các người đầu hàng nguyện trung thành với Bằng quốc Dương Tô Bá ta sẽ đảm bảo mạng sống cho các ngươi’

Thanh âm của Dương Tô Bá giống như tiếng hổ gầm vang vọng trong sơn cốc. Dù khoảng cách còn rất xa vậy mà Thiên Khiển quân vẫn nghe rõ được lời nói của Dương Tô Bá khiến cho Bồ Hải không khỏi thở ra một ngụm khí lạnh, ngoài Trần Khiêm đại tướng quân đây là kẻ mạnh thứ hai hắn từng chứng kiến

Biết được giọng nói vừa rồi đến từ Dương Tô Bá kẻ sáng ngang cùng Trần Khiêm, Thiên Khiển quân giờ đây trở nên hỗn loạn không ít người trong bọn họ đã dần mất đi ý chí chiến đấu

-Dương Tiễn nhận ra tình hình không ổn lần nữa lớn tiếng hét:’Toàn quân cầm vũ khí chuẩn bị sẵn sàng ..’

Chưa nói dứt câu tiếng nói của Dương Tiễn đã bị âm thanh Dương Tô Bá tiếp tục truyền tới lấn át

-‘Trong vòng 5 tức kẻ muốn đầu hàng lập tực buông vũ khí bước ra ngoài, quá thời gian những kẻ còn chưa đầu hàng ta sẽ không nhân nhượng’

Âm thanh lần này còn to hơn so với lúc trước cùng với đó là một áp lực đáng sợ khiến Dương Tiễn cũng không thể tiếp tục cất lời. Thiên Khiển quân ngày càng trở nên hỗn loạn sĩ khí giảm sút bỗng có một kẻ lên tiếng

-‘Dương Tô Bá chó chết chỉ là một tên nhát chết mà cũng dám dọa nạt lão tử ‘

Thiên Khiển quân ánh mắt lập tức hướng về nguồn phát ra tiếng nói lập tức một vài tên lính nhận ra người vừa nói chính là Cù Dạ

Một tên lính bên cạnh đã có ý định đầu hàng lên tiếng

-‘Dương Tô Bá là một trong 2 đại tướng quân của Bằng quốc, là đối thủ sáng ngang Trần Khiêm đại tướng quân không chỉ vậy võ công cũng rất lợi hại tại sao ngươi lại nói là kẻ nhát chết’

-Cù Dạ khinh thường đáp:’Sánh ngang Trần Khiêm đại tướng quân!. Đại tướng quân thủ trấn giữ biên giới hàng chục năm nay chưa bao giờ mất một tấc đất nào vào tay Bằng quốc, ngược lại Dương Tô Bá không ít lần đem quân đến đánh đều bị Trần đại tướng quân đánh trở về. Vậy ngươi nghĩ lấy cái gì mà Dương Tô Bá có thể đòi sánh ngang đại tướng quân!’

-Cù Dạ không ngừng tiếp tục nói:’Nếu Dương Tô Bá không phải kẻ nhát chết vậy tại sao phải đứng từ xa mà hét như vậy’

Tên lính cùng binh lính xung quanh đều dường như hiểu được ý của hắn bắt đầu lên tiếng

-‘Dương Tô Bá cách xa như vậy là sợ cung tên của chúng ta’

- ‘Đúng vậy, Cù Dạ nói không sai Dương Tô Bá chỉ là một tên nhát chết, hắn cũng không thể nào sáng ngang được với đại tướng quân’

Âm thang bắt đầu lan dần từ ‘Dương Tô Bá là tên nhát chết’ đã dần truyền trở thành ‘Dương Tô Bá sợ hãi Thiên Khiển quân’. Dương Tô Bá uy danh đã không còn, Thiên Khiển quân lần nữa sĩ khí quay trở lại không còn sợ hãi

Bạn đang đọc Ta Đế Vương : Đem Quốc Gia Thành Thiên Cổ Đệ Nhất sáng tác bởi yoshinon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yoshinon
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.