Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lựa chọn

Tiểu thuyết gốc · 1483 chữ

Trên đường trở về Phàn thành, xác chất thành đống, dấu tích chiến đấu kéo dài cho đến cách Phàn Thành 50m mới dừng lại, hiển nhiên ở đây vừa trải qua một trận ác chiến.

Dương Tô Bá nhìn 2 cái đầu được đặt trước mặt hắn, suy nghĩ một hồi sau đó lên tiếng

-‘Công Dã Trường ngươi nghĩ thế nào’

Công Dã Trường nhìn 2 cái thủ cấp tướng lính Tần quốc, một kẻ là Câu Hàng tướng quân của Tần quốc. Nhận ra thủ cấp kẻ còn lại, vậy mà thật sự chính là Trần Sơn khiến cho hắn ngỡ ngàng một lúc, sau đó đáp:

-‘ Mạt tướng nghĩ rằng có lẽ việc Trần Khiêm lúc trước từ bỏ Phàn thành chính là bất đắc dĩ. Phàn thành là tòa thành lớn nhất Tần quốc, có thể chứa được cùng lúc hàng trăm vạn đại quân. Nhưng sự to lớn đó cũng chính là điểm yếu, để có thể phòng thủ tòa thành lớn như vậy đòi hỏi số lượng binh lính đông gấp 4-5 lần tòa thành khác. Không chỉ như vậy cũng đòi hỏi kẻ đứng đầu phải đủ khả năng, có thể đưa ra quyết định một cách nhanh chóng và chính xác nếu không sẽ xảy ra hậu quả khôn lường. Tần quốc trong tình trạng Vương Dĩnh lạm quyền, binh lực suy yếu, cùng với việc hắn muốn liên kết cùng chúng ta khiến cho Trần Khiêm giống như ngồi trên đống lửa, buộc phải tự mình về kinh để giải quyết. Phàn thành trong tình trạng binh lính không đầy đủ, cùng Trần Khiêm không tại, dù là Trần Sơn đối mặt với quân số áp đảo của chúng ta là không có khả năng. Chính vì vậy rút về Vạn An thành tận dụng địa hình nhỏ hẹp tại đó để đối phó với đại quân chúng ta là điều khả dĩ nhất’

Dương Tô Bá gật đầu. Bất chấp nguy hiểm hắn vẫn quyết định rời khỏi Phàn Thành, không phải chỉ vì tiêu diệt Thiên Khiển quân mà còn muốn xem xét động thái của Trần Khiêm. Việc có thể dễ dàng đạt được Phàn thành khiến cho hắn không khỏi nghi ngờ, Trần Khiêm còn có mưu đồ khác. Nhưng giống như Công Dã Trường đã nói, trong tình thế đó Trần Khiêm từ bỏ Phàn thành có lẽ là lựa chọn tốt nhất, Trần Sơn liều mạng để chiếm lại Phàn Thành là minh chứng rõ nhất.

Trời đã nửa đêm kết thúc buổi họp Từ Sách tâm trạng nặng nề, cái chết của Trần Sơn cùng Thiên Khiển quân rất nhanh chóng được lan truyền. Dương Tô Bá không hổ danh là đại tướng quân, chỉ một nước đi đã làm cho cán cân chiến trường vốn nghiêng về Tần quốc hoàn toàn đảo ngược. Thiên Khiển quân không còn khả năng chiến đấu, uy danh cũng bị Dương Tô Bá đè bẹp. Không chỉ vậy Trần Sơn tướng quân, võ tướng mạnh nhất Tần quốc chỉ sau đại tướng quân, người duy nhất đủ khả năng nắm quyền toàn quân khi đại tướng quân rời đi cũng đã tử trận, tổn thất là quá lớn.

Tiến đến tường thành, Từ Sách tìm thấy Trần Khiêm đang ngồi trên tường thành uống rượu, tâm trạng hiển nhiên không được tốt. Từ Sách muốn lên tiếng nhưng Trần Khiêm đã cất lời trước

-‘Trần Sơn đã làm đúng, vì đại cục lựa chọn của hắn lúc đó là hoàn toàn chính xác’

-Từ Sách hiểu lời của Trần Khiêm đáp:’Đúng là vậy, cơ hội trước mắt, nếu lúc đó Trần Sơn tướng quân không chiếm đánh Phàn thành ắt sẽ khiến cho Dương Tô Bá nghi ngờ. Vì vậy, quyết định của Trần Sơn tướng quân là không sai’

Trần Khiêm không đáp lời, uống cạn bầu rượu rồi trở xuống

Thăng Long đông người nhộn nhịp, kẻ mua người bán trao đổi mặc cả, thi thoảng có thể nghe thấy tiếng cãi vã, đánh nhau rất nhanh đều bị quan binh bắt lại. Thân là kinh đô Tần quốc nhưng việc Vương lâm tuyên bố chiến tranh, cùng luật quy định giá cả khiến cho các tiểu thương cũng không còn tính cạnh tranh, việc mua bán trở nên rất ảm đạm. Vì vậy cảnh tượng mua bán nhộn nhịp, có phần hỗn loạn giờ đây dân chúng bọn họ đều có phần ưa thích, tất cả điều này vậy mà đều bắt nguồn chỉ vì một món ăn

-‘Ông chủ cho một xiên ‘Châu chấu’’

-Lão già niềm nở đáp:’Của cậu đây, một xiên 4 đồng’

-Thiếu niên nghe vậy vẻ mặt ngạc nhiên:’Làm sao có thể, không phải hôm qua chỉ mới 2 đồng mà giờ đã tăng gấp đôi rồi’

-Lão già: ‘Đó đã là giá ngày hôm qua rồi, nguồn hàng giờ ngày càng khan hiếm giá của ta đã là rẻ nhất rồi, không tin cậu có thể đi hỏi các quầy hàng khác. Không đúng ta sẽ tặng cho cậu miễn phí luôn’

Thiếu niên nghe nói vậy có phần tiếc nuối, ngậm ngùi lấy 4 đồng đem ra trả

Kỳ Bá là người đứng đầu thương bộ một nhóm hành chính mới do Vương Lâm đề ra, tiền thân là hộ bộ bọn họ công việc chính là giám sát giá cả thị trường, mua bán trong Tần quốc để tránh phát sinh bất thường. Trên đại điện, đến lượt Kỳ Bá tiến lên phía trước báo cáo

-‘Muôn tâu bệ hạ, những ngày gần đây Tần quốc việc mua bán đã trở nên náo nhiệt hơn, ước tính tăng gấp đôi so với lúc trước’

Mua bán tăng cũng đồng nghĩa với việc phát triển, văn võ bá quan đều cảm thấy vui mừng

- Kỳ Bá tiếp tục lên tiếng:’ Việc mua bán phát triển đều nhờ ơn bệ hạ, sau yến tiệc ‘Châu chấu’ trở thành món ăn rất được dân chúng ưa chuộng. Nhưng muôn tâu bệ hạ, giá châu chấu giờ đây đang tăng rất nhanh đã đạt tới 100 đồng 1 cân châu chấu và vẫn còn đang tiếp tục tăng. Thần nghĩ chúng ta nên đặt thêm quy định giá cho châu chấu’

Nghe được điều này Vương Lâm cảm thấy rất hài lòng, mọi thứ đều giống như hắn dự tính, lên tiếng:

-‘Không cần, châu chấu cũng không phải đồ thiết yếu chúng ta không cần quy định giá cả. Không chỉ vậy ban hành lệnh cấm nuôi châu chấu, cũng như việc mua vận chuyển châu chấu từ những đất nước khác tới Tần quốc, kẻ nào dám vi phạm tùy vào số lượng mà xử phạt’

-Kỳ Bá thần sắc khó hiểu muốn nói gì đó lại thôi, thởi dài đáp: Vi thần tuân mệnh’

Kết thúc buổi chầu, Kỳ Bá nhanh chân tiến tới Hứa Bình Chi vị trí sau đó lên tiếng:

-Kỳ Bá:’Hứa đại nhân’

-Hứa Bình Chi thấy Kỳ Bá tìm hắn, đoán được lên tiếng:’Kỳ Bá đại nhân, ngài tìm ta có lẽ vì muốn hỏi về mệnh lệnh của bệ hạ?’

-Kỳ Bá:’Không sai, nếu mệnh lệnh của bệ hạ ban xuống hiển nhiên sẽ làm cho giá cả châu chấu đang tăng cao sẽ ngày càng cao hơn. Tới lúc đó sẽ gây hỗn loạn về giá cả. Hứa đại nhân, ngài là tâm phúc của bệ hạ có thể đoán được ý nghĩ của bệ hạ hay không’

Hứa Bình Chi lắc đầu, đối với việc này hắn cũng có phần khó hiểu, hắn đoán rằng bệ hạ chính là cố tình đẩy giá châu chấu lên, còn mục đích thật sự hắn vẫn chưa đoán ra được

-‘Quốc lực:691321, khí vận:180, cảnh giới: hậu thiên thất trọng, thọ mệnh:1 năm 05 ngày, nhiêm vụ: vượt qua nạn châu chấu:0/1, nhiệm vụ: tiêu diệt châu chấu:6 triệu con/???’

Chỉ mới 6 triệu, Vương Lâm cảm thấy bất mãn mặc dù hắn đã tạo bao nhiêu điều kiện như vậy, đến cả công thức nấu ăn hắn cũng đã truyền xuống, vậy mà vẫn quá chậm. Sau khi giải mã được ý nghĩa của giấy tiên tri, trên bản đồ lập tức xuất hiện hai nhiệm vụ sống sót và tiêu diệt củng cố suy nghĩ của hắn. Kế sách đối phó hắn đã chuẩn bị xong chỉ còn chờ thời gian

Hiện tại mối lo lớn nhất của hắn chính là Vạn An thành, việc Thiên Khiển quân bị tiêu diệt, từ bản đồ hắn đã biết được trước khi có tin báo đến, đồng thời lúc đó khí vận cũng mất đi không ít chứng tỏ có việc không may xảy ta

-Vương Lâm:’Xét theo thời gian, giờ này có lẽ bọn họ cũng đã chuẩn bị tới nơi rồi’

Bạn đang đọc Ta Đế Vương : Đem Quốc Gia Thành Thiên Cổ Đệ Nhất sáng tác bởi yoshinon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yoshinon
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.