Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đế Vương kinh

Tiểu thuyết gốc · 1592 chữ

Một khắc sau Vương Lâm lần nữa tỉnh lại, hắn nhìn xung quanh khắp nơi là sách mới chắc chắn mình đã trở lại Tàng Kinh Các, hiện tại đầu của hắn cảm thấy rất đau so với lúc tiếp nhận ký ức của nguyên chủ chỉ hơn chứ không kém. Hắn nhớ rằng hắn đã gặp một con rồng, một con rồng khổng lồ toàn thân được bao phủ bởi lớp vảy màu hoàng kim dù vậy trái ngược với cơ thể đồ sộ ấy Vương Lâm thấy được con rồng lại mang vẻ suy yếu mệt mỏi, không chỉ vậy xung quanh con rồng còn có một luồng khí màu đen tỏa ra hoàn toàn không phù hợp với chính nó. Vương Lâm nghĩ rằng hắn và con rồng đã nói chuyện rất lâu nhưng không nhớ đã nói những gì chỉ biết rằng trước lúc kết thúc con rồng nói sẽ theo dõi hắn ta.

Nhìn lại trên tay trống trơn cuốn sách đã biến mất, Vương Lâm tâm niệm vừa động cuốn sách đã xuất hiện trở lại trên tay hắn ta, trải qua sự việc vừa rồi hắn biết được cuốn sách này không tầm thường có thể trong này có cách giải quyết vấn đề hiện tại của hắn ta.

-‘Từ thuở xa xưa, thiên địa thành hình sự sống chưa tại từ sâu trong lòng đất nguồn địa hỏa thành hình vươn mình trải dài khắp thiên địa, địa hỏa đi qua sự sống sinh trưởng, thành hình phát triển mạnh mẽ, chủng tộc sống xuất hiện, sự sống phát triển trên địa hỏa, địa hỏa thẩm thấu vào từng sự sống, trong số sự sống đó có những sự sống khác biệt, sự sống được lựa chọn trở nên khác biệt với sự sống khác, sự sống đó phát triển mạnh mẽ sánh ngang thiên địa, số mệnh của sự sống đó gắn liền với nguồn địa hỏa, sự sống mạnh mẽ, khác biệt đó được gọi là Đế Vương còn nguồn địa hỏa được gọi là Long mạch’

Gấp cuốn sách lại Vương Lâm lập tức hiểu ra con rồng mà y thấy chính là long mạch của quốc gia này của Tần Quốc. Con người sống trên long mạch, quốc gia tạo nên bởi con người vì vậy long mạch đại diện cho quốc gia. Nhớ lại hình dáng con rồng khổng lồ nhưng lại đầy suy yếu kèm theo luồng hắc vụ bao trùm lại khiến Vương Lâm càng suy nghĩ về tình hình hiện tại của mình.

Trở về tầng một nhìn thấy bốn tên thị vệ đang chờ mình, Vương Lâm không khỏi thở dài, không có một ai đáng để hắn tin tưởng. Trời bây giờ đã sáng, nhờ Đế Vương Kinh hiện tại y đã giải quyết được vấn đề an toàn của mình còn lại chỉ cần nắm được tình hình thực của Tần Quốc thì y có thể đưa ra kế sách của mình. Vương Lâm quyết định thử ngiệm thứ đó, lần đầu tiên nhận ra thứ đó tồn tại là sau khi Vương lâm hỏi tên của lão thái giám. lão thái giám tên là A Phúc từ nhỏ được bán vào trong cung sau đó thành thái giám phục vụ gần 60 năm nay. Biết được tên lão thái giám về sau nhìn bóng lưng lão đi trước dẫn đường trong mắt Vương Lâm bỗng hiện lên thông tin của lão, chính vì vậy Vương Lâm mới biết đến tồn tại của thứ này.

-‘A PHÚC, 70 tuổi, giới tính: nam, cảnh giới: không rõ, công pháp: không rõ, điểm trung thành: 90, cảm xúc: sợ hãi, đặc trưng: xuất thân bần hàn được bán vào cung năm 11 tuổi, phục vụ 3 đời vua Tần quốc’

Thấy thông tin lão thái giám về sau, Vương Lâm hỏi tên của thị vệ và hạ nhân xung quanh hắn

-Thị vệ: ‘Trư Hùng, 35 tuổi, giới tính: nam, cảnh giới: không rõ, công pháp: không rõ, điểm trung thành:15, cảm xúc: nghi ngờ’

-Thị vệ:’Nhất Tạ, 30 tuổi, giới tính: nam, cảnh giới: không rõ, công pháp: không rõ, điểm trung thành:10, cảm xúc: nghi ngờ’

-Thị vệ:’ Nhất Khôn, 30 tuổi, giới tính: nam, cảnh giới: không rõ, công pháp: không rõ, điểm trung thành:11, cảm xúc: nghi ngờ’

-Thị vệ:’ tên: không rõ, 40 tuổi, giới tính: nam, cảnh giới: không rõ, công pháp: không rõ, điểm trung thành:15, cảm xúc: khó hiểu, đặc trưng: tay trái dài hơn tay phải, đang bị thương ở chân trái, không có người thân, tay sai của Vương Dĩnh’

-Thị vệ:’ điểm trung thành: 50-->60, cảnh giới: võ giả nhị trọng, công pháp: không có, cảm xúc: vui mừng, đặc trưng: thuận tay phải, trong nhà còn 2 phụ mẫu, đã có nương tử’

Nhìn vào thông tin hiện trên bảng, Vương Lâm biết rằng hiện tại 10 thị vệ có 4 kẻ là gián điệp điểm, trung thành của bọn họ đều từ 40 trở xuống, để bảng thông tin hiện ra ngoài hỏi tên còn có thể từ tuổi kèm theo đặc trưng của kẻ đó để bảng thông tin xuất hiện. Không chỉ vậy Vương Lâm nhận ra rằng nếu thông tin kẻ đó nói là chính xác hoặc do Vương lâm tìm ra thì thông tin đó sẽ xuất hiện trên bảng, còn nếu sai thì không có việc gì xảy ra. Vương Lâm vui mừng bất giác nở nụ cười, dù Vương Lâm tự xưng mình là kẻ tài giỏi, kiếp trước chỉ mới 18 tuổi hắn đã đạt được danh hiệu mà bao kẻ khác có cố gắng cả đời cũng không được, nhưng hắn cũng hiểu một điều rằng có một thứ mà hắn không thể so được với những kẻ lớn hơn đó, thứ đó chính là kinh nghiệm, là cách nắm bắt cảm xúc của người khác với một kẻ hằng ngày phụ thuộc vào xe lăn và giường bệnh thì điều đó là xa xỉ, đặc biệt là trong tình huống hiện tại. Vương Lâm nhớ rằng hắn đã từng đọc những bộ tiểu thuyết, thứ này được gọi là kim thủ chỉ là hệ thống của hắn, dù vậy trong những bộ truyện hắn đọc hệ thống đều có hướng dẫn sử dụng nhưng Vương lâm có làm thế nào hệ thống đều không phản hồi, hết cách hắn chỉ có thể tự chính mình đến tìm hiểu.

Tại chính điện dù còn cách xa nhưng lão Phúc cũng nghe được tiếng tranh luận từ trong điện vang ra, giống với những ngày khác quan lại của các phe phái khác nhau tố cáo, tranh luận với nhau. Thấy lão Phúc tiến vào tiếng tranh luận dừng lại, nhận thấy chỉ có mình lão Phúc một người tiến lại gần hỏi.

-‘Hoàng đế bệ hạ hiện đang ở đâu, đã qúa giờ vào chầu tại sao bệ hạ chưa đến’

Người vừa lên tiếng là lại bộ thượng thư Hứa Bình Chi hiện nay trong triều đình chia ra hai phe phái lớn là Hứa đảng và Vương đảng. Vương đảng người cầm đầu chính là Vương Dĩnh với chức vụ tể tướng hầu như mọi quyền lực đều nằm trong tay hắn, Hứa đảng phản đối việc Vương Dĩnh nắm giữ quá nhiều quyền lực, bọn họ tập trung những người một lòng vì Tần quốc chống lại Vương Dĩnh.

-Lão thái giám đáp lời’ Bệ hạ hôm nay không được khỏe, triều hội hôm nay kết thúc ở đây, ngày mai lại tiếp tục’

Vừa dứt lời lão thái giám liền quay người ra ngoài, lão biết nếu tiếp tục ở lại sẽ có hàng trăm câu hỏi cho lão, lão cũng không biết trả lời thế nào nên nhanh chân rời khỏi đại điện.

Nhìn bóng dáng lão thái giám nhanh chóng rời đi Hứa Bình Chi cũng không muốn tiếp tục làm phiền lão, đây không phải lần đầu vị bệ hạ này của hắn không thượng triều. Lúc trước vị bệ hạ này của hắn thường xuyên đắm mình trong những bữa tiệc xa hoa kéo dài hàng tuần đến hàng tháng, bọn hắn hết sức khuyên can mới khiến cho sự việc xảy ra ít hơn vì vậy đối với bọn hắn việc hoàng đế không thượng triều cũng không có gì là lạ cả. Chỉ là Hứa Bình Chi rất phiền lòng, Tần quốc từ sau khi tiên hoàng mất,đất nước sa sút dần, thiên tai triền miên, dân chúng lầm than nhưng vị hoàng đế hiện tại hằng ngày trầm luân trong tửu sắc, quốc khố ngày càng cạn kiệt nhưng bệ hạ vẫn tổ chức những bữa tiệc xa hoa, Vương đảng cậy nhờ Vương Dĩnh lộng quyền, mua quan bán chức, tham ô hối lộ. Hứa Bình Chi trước đây dâng rất nhiều tấu chương vạch tội Vương đảng, nhưng từ lúc nhận ra những tấu chương đó không bao giờ đến tay bệ hạ hắn cũng đã ngừng lại. Cách duy nhất còn lại mà hắn có thể làm chờ lúc thượng triều cầu bệ hạ trảm Vương Dĩnh, đó là biện pháp cuối mà Hứa đảng và hắn ta cho thể làm được. Thấy hôm nay bệ hạ tiếp tục không lên chầu Hứa Bình Chi thật sự cảm thấy Tần quốc không thể nào cứu nổi nữa, mang theo tâm trạng nặng nề Hứa Bình Chi rời khỏi đại điện.

Bạn đang đọc Ta Đế Vương : Đem Quốc Gia Thành Thiên Cổ Đệ Nhất sáng tác bởi yoshinon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yoshinon
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 88

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.