Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự liêm sỉ của ngươi để ở đâu? (3)

Phiên bản Dịch · 1044 chữ

Dương Thắng chắp hai tay sau lưng, mặt không biểu tình, một bộ dáng vẻ cao thâm mạt trắc, nhưng trong lòng thì đang có mười vạn đầu thảo nê mã lao nhanh mà qua(*). Năm năm này không có uổng công nghiên cứu a!

(*) Ý chỉ trong lòng đang dậy sóng lớn

"Tiểu tam!"

Một bên khác, mắt của tu sĩ gậy trúc như muốn nổ tung.

"Cẩu tặc! Dám giết huynh đệ của ta, hôm nay cho dù chết, ta cũng muốn kéo ngươi cùng xuống Hoàng Tuyền!"

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Dương Thắng, cặp mắt của hắn trong nháy mắt liền đỏ lên, phảng phất như thù không đội trời chung.

Dương Thắng lập tức sinh lòng cảnh giác.

"Aaaaa!"

Cây gậy trúc tu sĩ ngửa mặt lên trời gào thét, trán nổi đầy gân xanh, một thân khí tức hung hãn, hiển nhiên là chuẩn bị liều mạng.

Dương Thắng biểu lộ ngưng trọng, trong nháy mắt trước người hắn ngưng kết một cái Thủy Thuẫn.

"Rống!"

Tu sĩ gậy trúc phát ra tiếng rống cừu hận cùng lửa giận, định di chuyển.

"Cẩu tặc, để mạng lại!"

Chỉ thấy hắn bước chân với đại lực mạnh mẽ, sau đó...

Quay người mà chạy!?

". . ."

Dương Thắng đã lập trận địa sẵn sàng đón địch, thấy cảnh này tại chỗ chết lặng.

Mẹ nó! Liêm sỉ của ngươi để ở đâu?

Say khi kịp phản ứng, hắn cảm thấy không nói nên lời.

Mà đối phương tranh thủ lúc Dương Thắng ngây người, thân hình đã dung nhập vào rừng núi, hoàn toàn biến mất không thấy.

"Thảo! Coi như cây gậy trúc ngươi mạng lớn!"

Bĩu môi, ánh mắt Dương Thắng rơi vào thi thể tên lùn trên đất.

Hắn không có lập tức tới gần, mà đứng cách đó chừng năm mét, đưa tay lên, một đạo phong nhận đánh ra.

Hưu!

Đem cổ tên người lùn triệt để chặt đứt, Dương Thắng mới yên lòng.

Luyện Khí kỳ tu sĩ bị chém đầu, tuyệt đối không có khả năng sống sót!

"Khá lắm, một, hai, ba... Tổng cộng hai mươi lăm khối linh thạch!"

Sau khi giải quyết xong, hắn bước tới nhặt túi trữ vật lên, mở ra xem, Dương Thắng lập tức mừng rỡ không thôi.

Ngoài trừ linh thạch, còn có một số bình lọ đan dược có công hiệu khác nhau, tổng giá trị chỉ sợ đã vượt qua bốn mươi khối linh thạch!

"Khó trách luôn có người thích giết người đoạt bảo, linh thạch tới tay xác thực nhanh!"

Thu được túi trữ vật, Dương Thắng vẻ mặt thỏa mãn.

Trải qua sự kiện này, khiến cho hắn thật sự có ý nghĩ muốn đi làm phỉ tu.

"Công pháp đã tới tay, trở về tiếp tục cẩu!"

Thu hồi tạp niệm, Dương Thắng vui sướng huýt sáo, hướng thẳng về phương vị động phủ.

. . .

"Bế quan!"

Trở lại động phủ, Dương Thắng lập tức bế quan, hắn quyết định làm theo dự định trước đó, đạt tới Luyện Khí tầng chín, từ đây mặc kệ hết sự tình của ngoại giới.

Trước có Ma Vân Tử, sau có huynh đệ vô sỉ, tuy nói hai lần đều biến nguy thành an, nhưng đã để hắn ý thức được sâu sắc sự nguy hiểm của thế giới bên ngoài!

Thông thường, lịch trình sẽ có buổi đi gánh hát, nhưng bây giờ hắn đều không đi, vì hắn rất sợ sẽ trở thành con ma nửa đường.

Người mà, không có khả năng mỗi lần đều vận khí tốt như vậy.

Cứ như vậy, hai mươi năm sau, phảng phất như một cái nháy mắt!

Vào một ngày, ánh nắng rực rỡ, trời trong mây xanh, đôi khi có gió nhẹ bay thoang thoảng.

"Mụ nội nó chứ, lại đột phá thất bại!"

Trong động phủ, Dương Thắng mở hai

mắt ra, trong lòng đầy bất lực mà chửi rủa.

Hắn hôm nay, cùng hai mươi năm trước so sánh, khí tức cường đại đâu chỉ gấp đôi?

"Nhìn dạng này, nếu tiếp tục ngồi xuống tu luyện, khả năng đột phá đến Luyện Khí hậu kỳ không lớn..."

Dương Thắng sờ lên cằm, lâm vào trầm tư. Luyện Khí hậu kỳ, cũng chính là Luyện Khí tầng bảy đến tầng chín!

Bởi vì hắn cả ngày lẫn đêm đều ngồi xuống tu luyện, đem so với việc dành ra năm đến chín ngày nghỉ ngơi trước đó, tiến độ tu luyện rõ ràng mau hơn không ít.

Ngay từ ba năm trước, Dương Thắng đã đạt tới Luyện Khí tầng sáu đỉnh phong, chỉ bước thêm một bước nữa, liền có thể đứng trong hàng ngũ tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ.

Tại Thường Thanh sơn mạch, Luyện Khí hậu kỳ đã được coi là tiểu cao thủ.

Nhưng một bước này, hắn đã thử năm lần, vẫn không thành công bước nổi!

"Linh căn của ta quá phế, dưới hoàn cảnh linh khí mỏng manh như vậy, lại không có đan dược phụ trợ tu luyện, gần như không có khả năng đột phá!"

Tu tiên chi lộ, càng đi về phía sau, điều kiện bên ngoài đối với tu sĩ yêu cầu sẽ càng lớn!

Đối mặt loại tình huống này, cho dù hắn trường sinh bất tử, cũng không có tác dụng gì.

Dù sao thì, nếu điều kiện cốt lõi không đạt tiêu chuẩn, thời gian nhiều mấy cũng vô ích!

"Nhất định phải ra ngoài một chuyến!"

Suy tư nửa ngày, Dương Thắng cuối cùng phát ra tiếng thở dài, bất đắc dĩ đứng dậy.

Nếu như có thể, hắn chỉ muốn cẩu đến Hóa Thần hậu kỳ, sau đó ra ngoài trang bức, muốn làm gì thì làm!

"Hả?"

Vừa đứng người lên, ánh mắt Dương Thắng khẽ động.

Hắn vỗ vào túi trữ vật, một viên ngọc bài xuất hiện trong tay, phía trên đầy những vết nứt giống như mạng nhện.

"Ngọc bài đã vỡ, xem ra hậu nhân Lưu thị gặp nạn rồi!" Dương Thắng trầm ngâm nói.

"Thôi được ~ dù sao cũng dự định ra ngoài, vừa vặn đi phàm tục hít thở chút không khí!"

Bạn đang đọc Dù Sao Ta Trường Sinh, Các Ngươi Tùy Ý (Dịch) của Nhất Chu Tựu Đoạn Thất Thiên Canh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tuendatyuo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.