Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thu thập

Phiên bản Dịch · 891 chữ

Ninh Sơ miễn cưỡng nhớ lại vẻ mặt Lưu Chí Cương, một chút không hề cuống cuồng. Cô nhìn xem thời gian, phát hiện mới 12 giờ, sờ bụng mình cảm thấy đói bụng, mang dép tìm kiếm đồ ăn trong phòng. Tiếp đó.... Cũng không tìm được gì. Cô hiện tại tinh thần rất mệt mỏi, cảm giác rất muốn rất muốn ngủ, nhưng bụng lại thật sự quá đói.

Ngay tại lúc cô xoắn xuýt muốn đi hay không đi xuống lầu tìm kiếm chút thức ăn, chuông cửa lại vang lên. Ân? Chẳng lẽ là Lưu Chí Cương không kịp chờ đợi muốn báo thù, sớm chạy tới? Mang theo nghi hoặc, Ninh Sơ mở cửa phòng ra. Ngoài ý liệu, ngoài cửa là một nhân viên phục vụ ăn mặc chỉnh tề. Nhân viên phục vụ đẩy xe ăn, hướng về phía cô lộ ra nụ cười mỉm tiêu chuẩn chuyên nghiệp.

- Xin chào tiểu thư, chúng tôi chân thành sâu sắc xin lỗi vì chuyện phát sinh tại khách sạn chúng tôi hôm qua. Đêm qua sau khi phát hiện, chúng tôi lập tức sắp xếp cho cô căn phòng mới, không biết cô hiện tại còn có khó chịu gì không?

Xin lỗi, vì sao xin lỗi?

Ninh Sơ mộng một chút mới phản ứng được. Hôm qua trước khi cô té xỉu thì gặp một người được xưng là tiên sinh. Vừa tỉnh lại phát hiện mình ngủ ở nơi này, còn tưởng rằng tiên sinh này là một người hảo tâm, xuất phát từ lòng tốt đem cô đưa vào. Bây giờ nghe lời này, ngày hôm qua vị tiên sinh kia hẳn là nhân viên công tác quán rượu hay là người phụ trách, nhìn cô té xỉu đoán chừng cho rằng cô tại khách sạn xảy ra điều gì ngoài ý muốn.

Nguyên thân dù sao cũng là một minh tinh, lo lắng xảy ra chuyện liền mới cho cô một gian phòng. Không tệ, rất phụ trách.

Mặc kệ mục đích xuất phát từ cái gì, trong lòng Ninh Sơ hiện lên một chút hảo cảm. Cô lắc đầu, lễ phép nói:

- Không có, vô cùng cảm tạ hôm qua phát hiện được ta, vị tiên sinh kia, hi vọng có thể thay ta hướng hắn nói cảm ơn.

Cô đã từng là con gái duy nhất của của gia tộc diệt yêu họ Ninh, tuy một mực bị coi là thiên tài hướng về phương diện huyền học mà bồi dưỡng nhưng thân là đại thế gia lễ nghi không có xem nhẹ. Nhân viên phục vụ nghe thấy cô nói lời tạ ơn, nụ cười công nghiệp trên mặt xuất hiện một tia kinh ngạc, nhưng mà rất nhanh, hắn lại che giấu xuống. Tiếp tục cười chuyên nghiệp:

- Vâng, sẽ vì cô thay lời truyền đạt, mặt khác vì cô phân phó cơm trưa, cùng với thay giặt quần áo, xin hỏi cô có cần hay không?

Ninh Sơ nhìn thấy, trên xe có 2 đĩa thức ăn được đậy kín, nhân viên phục vụ trên tay mang theo một cái túi tinh xảo. Vừa vặn đói bụng cô trả lời cực nhanh: "Cần!"

Đồ ăn là bò bít tết cùng salad. Thân là lão ngoan đồng chưa bao giờ ăn qua bữa cơm Tây, Ninh Sơ cảm giác không yêu thích hai món ăn này lắm, có điều đói bụng rồi, cũng không có nhiều sự lựa chọn như vậy. Hai ba miếng ăn xong, lại nằm xuống ngủ thêm một giấc, đến 7 giờ tối, lúc này mới ung dung tỉnh lại.

Ăn uống no đủ, lại ngủ thêm một giấc, Ninh Sơ cảm giác cơ thể tinh lực thật dồi dào, cuối cùng rời giường rửa mặt, thay đổi quần áo, lại đeo lên mũ cùng khẩu trang, đi tới trường quay.

8:00 tối, trường quay Thành Tây.

-- Hiện trường đóng phim《 Nhắm mắt lại, ôm chặt ta》 .

Lưu Chí Cương đầu quấn một vòng băng vải như một vị đại gia nằm nghỉ ngơi ở trên ghế, thỉnh thoảng nhìn điện thoại một chút, sắc mặt cực kỳ khó coi. Hôm nay có một cảnh quay ban đêm, hầu hết nhân viên công tác vẫn còn ở trên trường quay. Mấy tiểu minh tinh nghỉ ngơi giữa buổi vây quanh ở bên cạnh hắn, một mặt ân cần hỏi han.

- Lưu đạo, đã trễ như vậy, ngài lại bị thương, nếu không thì sớm một chút trở về khách sạn nghỉ ngơi đi.

- Nhìn vết thương trên đầu ngài, có thể là bị thương không nhẹ a, khách sạn lại không người chiếu cố, cái này có thể được không?

- Nhà ngài cách nơi này không xa, nếu không thì chúng ta trực tiếp đưa ngài về nhà?

Nghe thấy một câu cuối cùng, Lưu Chí Cương trên mặt xẹt qua vẻ sợ hãi, vội nói: "Không, ta không về nhà!"

Giọng điều này toát ra vẻ quá mau quá kinh, trong lòng mọi người đều kỳ quái. Vừa định hỏi chút gì, lại nghe Lưu Chí Cương nói:

- Ninh Sơ phạm vào chuyện lớn như vậy, ta nhất định phải thật tốt trừng trị cô ta một trận, sao có thể nhẹ nhàng như vậy mà về nhà buông tha cô ta!

Bạn đang đọc Ta Dựa Huyền Học Ở Giới Giải Trí Hô Mưa Gọi Gió (Bản dịch) của Ngươi Bá Tổng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Michi94
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.