Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đề Vấn Tử Vong

Phiên bản Dịch · 2144 chữ

"Không có pháp trị sao?" Trần Lạc hỏi.

Ngụy Diễm gật gật đầu: "Có! Đạo môn tu luyện Dương Thần, chuyên đi con đường hồn phách, rất có khắc chế với đạo quỷ. Phật Quốc lập luân hồi Phật Quốc, có thể cho quỷ hồn chuyển sinh; cho dù là Nho môn ta, dưới hạo nhiên chính khí quỷ thần đều lui tránh."

Trần Lạc bĩu môi: "Ta không biết thứ khác, nhưng hạo nhiên chính khí của Nho Môn chỉ có thể tự vệ, lại không thể hộ người. Nếu không trước đó ta cũng sẽ không bị ác quỷ làm hại."

Ngụy Diễm xấu hổ cười: "Nếu thật có thể trị tận gốc, sao còn gọi là Quỷ họa."

"Đạo môn khắc quỷ vật, nhưng lại sẽ khiến cho hồn phách của mình dính dáng tới oán khí, cần tốn khí lực mới có thể tẩy sạch. Những người trong Đạo môn tự xưng là nhân vật thần tiên, tiện tay giải quyết mấy quỷ vật liền xem như ban ân, há lại sẽ thật sự xem chuyện này như sứ mệnh mà làm chứ!"

"Phật Môn có Phật Quốc, lại chỉ là một phương lãnh thổ mở ở Minh Thổ, để hồn phách không ngừng tuần hoàn đầu thai trong đó. Một khi vào Phật Quốc, liền sẽ thành bộc nô của Phật Quốc, vĩnh sinh không được tự do! Căn bản chính là trị ngọn không trị gốc."

"Về phần ta Nho Môn, đúng như là tiểu hữu nói, tự vệ có thừa, hộ người không đủ. Chỉ có sau khi tu luyện ra thần thông 'Quân Tử Chi Trạch' mới có thể chuyển di chính khí bảo hộ người khác."

"Ngoài ra, khí vận vương triều cũng có thể phù hộ bách tính vương triều. Bây giờ Đại Huyền ta như mặt trời ban trưa, loại chuyện quỷ quái hại người càng hiếm thấy."

Nói đến đây, Ngụy Diễm nghiêng mắt liếc nhìn Trần Lạc: "Chuyện ngươi gặp phải là do Hổ Yêu thao túng, không nằm trong phạm trù này."

Trần Lạc sờ lên cái mũi, mời Ngụy Diễm tiếp tục nói.

"Chỉ là chuyện bảo hộ bách tính, lại là tiêu hao khí vận cực lớn. Cho nên một vương triều một khi phát sinh thiên tai ngoại hoạn, khí vận chếch đi thì chuyện bách tính gặp phải cổ quái quỷ sự sẽ bắt đầu càng nhiều."

Trần Lạc đại khái đã hiểu ý của Ngụy Diễm, bất quá một nghi vấn khác lại xông ra, không khỏi hỏi: "Tiền bối vì sao đột nhiên nói với ta nhiều chuyện như vậy? Chẳng lẽ là có liên quan đến Chung Quỳ?"

Ngụy Diễm gật gật đầu: "Chuyện nãy giờ ta nói tối thiểu phải là quan viển Ngũ phẩm trở lên hoặc là Đại Nho cảnh mới có thể biết được, Đồng Trần dù sao chỉ là thất phẩm, không lưu ý đến chỗ đặc thù của Chung Quỳ văn hữu."

Ngụy Diễm nói xong, ánh mắt vừa nhìn về phía Chung Quỳ: "Thư linh, chính là hiển hóa từ ý của Thiên Đạo, tự nhiên mang theo Thiên Đạo chi lực. Tiểu hữu tự thân không có thiên phú Đọc Hiểu lại có thể ngưng tụ ra thư linh Chung Quỳ, ngươi có biết điều này có ý vị gì?"

Trần Lạc lắc đầu, lúc ấy viết Chung Quỳ lược truyện chỉ là vì ứng phó Trành Quỷ, nào nghĩ tới nhiều như vậy.

Ngụy Diễm lộ ra vẻ mừng rỡ: "Ý vị này là tập văn chương nhã văn mà tiểu hữu ngưng tụ Chung Quỳ, người bình thường cũng có thể đọc! Mang ý nghĩa người bình thường cũng có thể dựa vào ngâm tụng tập văn chương của tiểu hữu mà tích quỷ tự vệ! Càng mang ý nghĩa khí vận mà Đại Huyền ta tiêu hao sẽ giảm được rất nhiều, đồng thời sẽ có thể tăng lên tích lũy cực lớn!"

"Tiểu hữu, tạo phúc bách tính, có công xã tắc!" Ngụy Diễm cuối cùng cảm thán một tiếng.

. . .

Trần Lạc ngây ra một lúc, quay đầu nhìn thoáng qua Chung Quỳ, hai mắt dữ tợn của Chung Quỳ cũng vô tội nhìn về phía Trần Lạc, hai người thầm tiến hành giao lưu cấp độ sâu.

"Lão Chung, chuyện lớn như vậy sao ngươi không nói với ta?"

"Chủ công, mỗ gia cũng không biết!"

"Hắn nói là sự thật? Nói như vậy có phải sẽ xuất hiện rất nhiều 'ngươi' không?"

"Mỗ gia không biết. Nhưng mỗ gia vĩnh sinh đi theo chủ công!"

Trần Lạc ngắt máy liên tuyến tâm linh, hỏi: "Tiền bối, nếu những người khác đọc thiên văn chương kia, vậy có phải cũng sẽ ngưng tụ ra Chung Quỳ mới không?"

Ngụy Diễm khoát khoát tay: "Thư linh sẽ chỉ ngưng tụ ở một khắc văn chương ra mắt, những người khác dù đọc lại nhiều lắm thì chỉ ngưng tụ một cỗ lực lượng hư ảnh, sẽ không có được thần chí như thư linh của ngươi!"

"Đương nhiên, ngươi cũng có chỗ tốt. Nếu phương pháp này thông hành thiên hạ, bách tính người người đọc, ngoại trừ triều đình, vương triều khí vận cũng sẽ tán thưởng. Có lẽ. . ."

Ngụy Diễm đột nhiên lộ ra thần sắc ranh mãnh, giọng mang dụ hoặc: "Người đã từng có công lớn cực khổ, được tức vận quán thể, trường thọ 120 năm, cả đời phú quý, kiều thê mỹ thiếp có thể so với hậu cung, trăm tuổi còn có thể nhập động phòng."

"Còn có chuyện tốt này?" Trần Lạc kinh hỉ, "Ta đồng ý!"

Chủ yếu chính là vì làm chút chuyện cho lê dân bách tính làm, mới không phải truy cầu một nhánh Lê Hoa ép Hải Đường* gì đó!

. . .

Dưới không trung, trong huyện nha .

Ghế của Thái Đồng Trần được chuyển đến phần đất trống trước huyện nha, hắn bưng một chén trà thơm, một bên thưởng thức trà, một bên ngẩng đầu nhìn lên trời, thanh quang trong mắt không ngừng lấp lóe.

Lý sư gia mang theo một bầu rượu đi vào, nói: "Đại nhân, đã sớm nghe nói Ngụy đại học sĩ yêu thích vật trong chén, đây là Tân Khê nhưỡng ta trân tàng 30 năm, không bằng. . ."

Lý sư gia nói tới đây liền thấy tư thế cổ quái của Thái Đồng Trần, hắn tiến lên trước, cũng nhìn thử bên trên.

"Đại nhân, ngài đang nhìn cái gì?"

"Tự ngươi nhìn đi!"

Lý sư gia lập tức vận chuyển hạo nhiên chính khí, quán chú hai mắt, ngẩng đầu, cảnh tượng trước mắt khiến hắn kinh ngạc đến há to miệng.

"Cái kia. . . Đó là Trần tiểu gia chủ, sao hắn lại ở trên cỗ xe của Ngụy đại nhân?"

"Ha ha. Bản quan làm sao biết. Bản quan đi theo ân sư hai mươi năm, còn chưa hề đi cùng xe với ân sư!"

"Đại nhân, ngài xem, Ngụy đại học sĩ cười thật vui vẻ! Trần gia chủ rốt cục đã nói cái gì?"

"Ha ha. Bản quan làm sao biết. Bản quan đi theo ân sư hai mươi năm, còn chưa hề gặp ân sư thoải mái như thế!"

"Đại nhân, Ngụy đại học sĩ sao lại hành lễ với Trần gia chủ?"

"Ha ha. Bản quan làm sao biết. Bản quan đi theo ân sư hai mươi năm, còn chưa hề thấy ân sư khách khí như thế!"

Lý sư gia đột nhiên cảm giác khẩu khí của Thái Đồng Trần không đúng, hắn nhìn thoáng qua Thái Đồng Trần cơ hồ hạo nhiên chính khí bốc ra cả cả xương sọ, hít sâu một hơi: "Thuộc hạ nhớ tới còn có một số việc vặt cần đi xử lý, cáo lui trước!"

"Chờ một chút!" Thái Đồng Trần lấy lại tinh thần, nhìn Lý sư gia chuẩn bị rời đi, hỏi, "Ngươi cầm cái gì trong tay đấy?"

"Không có gì, không có gì, là hủ dấm 30 năm!"

"Thì ra là hủ dấm, ta còn đang nghĩ trong viện tử này sao lại có một cỗ mùi chua, ngươi đi nhanh đi."

Lý sư gia như được đại xá, vội vàng chạy ra huyện nha, Thái Đồng Trần tiếp tục ngửa đầu nhìn lên trời. . .

. . .

"Vẻn vẹn hơn hai trăm chữ?" Ngụy Diễm giật mình nhìn Trần Lạc, "Liền ngưng tụ ra thư linh bất phàm như thế?"

Trần Lạc gật gật đầu: "Ta gọi là Chung Quỳ lược truyện, hoàn toàn chính xác chỉ có hơn hai trăm chữ."

Ngụy Diễm một phất ống tay áo, trên cổ xe lập tức xuất hiện một chiếc bàn nhỏ, trên bàn có đủ văn phòng tứ bảo.

"Mời tiểu hữu múa bút!"

Trần Lạc duỗi tay cầm lên bút lông, Ngụy Diễm rất tự nhiên đứng ở một bên, mài mực.

Hai người không biết, cảnh tượng này đã rơi vào trong mắt ai kia phía dưới lúc nào cũng chú ý hai người ——

Thái Đồng Trần: " n sư vậy mà tự mình mài mực? Cái này. . . Cái này. . . Ta đi theo ân sư hai mươi năm, ân sư chưa hề mài mực cho ta. . . Phi, sao ta dám để ân sư mài mực! Trần Lạc, ngươi thật to gan!"

Một bên khác, Lý sư gia suýt nữa quăng cả vò rượu trong tay xuống đất.

"Đại Nho mài mực? Trần tiểu gia chủ này, không đúng, là Trần gia chủ, rốt cục là thân phận gì? Hắn rốt cục là định viết cái gì? Chẳng lẽ là thánh chỉ sao? Phi. . . Suy nghĩ nhiều suy nghĩ nhiều. . ."

Trần Lạc rất nhanh múa bút xong, một thiên Chung Quỳ lược truyện hoàn thành. Ngụy Diễm đẩy Trần Lạc, cẩn thận đọc hiểu một phen, lúc này mới cảm thán nói: "Không kinh nghĩa đạo lý, không ngôn ngữ tinh tế ý nghĩa sâu xa, giảng thuật cả đời Chung Quỳ, nhưng lại là truyền kỳ quỷ quyệt, lão phu chưa bao giờ thấy qua văn chương như thế! Diệu, có điều, tiểu hữu, lão phu có một nghi vấn."

"Tiền bối thỉnh giảng. . ."

"Trong văn chương này nhấc đến Đường, là triều đại thế nào? Còn có Họa Thánh Ngô Đạo tử** này rốt cục là ai, chỉ dựa vào một bức họa liền có thể khu quỷ hàng ma?"

"Cái này. . ." Trán Trần Lạc bắt đầu xuất mồ hôi.

====

Góc vui đọc truyện thêm kiến thức:

*Câu này trích từ bài Nhất thụ lê hoa của Tô Đông Pha, viết để châm biếm Trương Tiên lấy vợ trẻ. Trương Tiên đã 80 tuổi, lấy một người thiếp 18 tuổi. “Lê hoa” là chỉ Trương Tiên, “hải đường” là chỉ thiếu phụ 18 tuổi)

**Ngô Đạo Tử, một họa gia đời Đường được vinh danh là “Bách đại họa thánh”, đặc biệt giỏi trong các bức họa thần Phật. Ông còn là tác giả bức họa “Địa ngục biến tướng đồ”, vẽ tại chùa Vân trong thành Trường An, làm náo động cả kinh thành bấy giờ.

Trong bức họa diễn lại sự tích "Mục Liên cứu mẹ" của đạo Phật kín 10 mặt tường lớn. Những hình quỷ quái yêu ma ở địa ngục sống động tới mức khi xem tranh, người ta có cảm giác sởn gai ốc như yêu ma sắp bước xuống. Ngoài ra, trong bức tranh này, Ngô Đạo Tử còn đưa chân dung tất cả các vị quan lớn, quý tộc vào cảnh mang gông chịu tội dưới địa ngục. Đây là hành động được đánh giá là rất can đảm của ông.

Lúc ấy, dân chúng Trường An đều đổ xô tới xem, trong bức họa thể hiện cảnh âm u của chốn âm phủ, khiến người xem rợn tóc gáy. Mọi người lo sợ rằng sau khi chết phải xuống địa ngục chịu khổ như thế, nên đều dặn lòng phải hướng thiện.

Câu chuyện này trong “Lịch đại danh họa ký” và “Đường triều danh họa lục” đều có ghi chép: “Những người ăn mặn đến xem, tất cả tội trạng đều sửa thiện, hai chợ lớn xa hoa, bỗng không bán được cá thịt“.

Tô Đông Pha sau khi xem “Địa ngục biến tướng đồ” của Ngô Đạo Tử cũng nói: “Xem “Địa ngục biến tướng đồ”, không nhìn thấy nguyên nhân tạo nghiệp, chỉ nhìn thấy hình dáng phải chịu tội, bi thương bi thương!“

Bức tranh "Tống tử Thiên vương đồ" là tác phẩm hội họa duy nhất của Ngô Đạo Tử còn tồn tại tới ngày nay. Bức tranh miêu tả cảnh Phật Thích ca mâu ni ra đời, được phụ thân Tịnh Phan vương ôm đến thái miếu để chư thần làm lễ.

Bạn đang đọc Ta Dùng Sách Nhàn Thành Thánh Nhân (Dịch) của Xuất Tẩu Bát Vạn Lý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.