Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biến cố ở sự kiện

Tiểu thuyết gốc · 2170 chữ

Nghĩ lại một cách thấu đáo, cậu nhanh chóng sắm sửa lại quần áo rồi chạy đến bãi đỗ xe ở công ty rồi lái một chiếc xe cũ nhỏ đi ra ngoài.

Có thể trong công ty cậu là một vị chủ tịch trẻ tuổi, là một người con có hiếu với cha mẹ nhưng thật sự phải ở trong hoàn cảnh của cậu mới có thể hiểu được chuyện này. Lúc này chính là lúc quyết định vận mệnh của công ty. Cậu chỉ có một mong ước nho nhỏ đó chính là có thể có được một mối làm ăn nhỏ đối với một công ty khác, khi đó thì công ty chắc chắn sẽ có nước để cứu.

Với niềm tin mong manh, cậu lái chiếc xe cũ đến bữa tiệc. Trên đường, cậu liên tục nghĩ về cách để có thể thuyết phục các nhà đầu tư mới hỗ trợ công ty cậu… Thời gian chẳng chờ ai, chỉ trong nháy mắt mà cậu đã đến nơi.

Khi cậu đến, mắt cậu tròn xoe trước một cảnh tượng ngoạn mục. Một cảnh tượng chắc chỉ có trong phim ảnh mới thấy được. Một tòa lâu đài hoành tráng chính là nơi diễn ra bữa tiệc xa xỉ. Từng chiếc xe sang trọng đi qua, từng nhóm người mang theo những chai rượu quý hiếm để tiếp đãi nhau… Khi bước vào sảnh, cậu không khỏi kinh ngạc và thán phục với bữa tiệc này.

“ Đây là bữa tiệc sao, tại sao nó lại lớn như vậy???”

Lăng Thần tự hỏi với chính mình, từ lúc bé cho đến bây giờ, chưa bao giờ cậu dự một bữa tiệc như này cả. Những chiếc bóng đèn cổ lấp lánh, những bông hoa tuyệt đẹp cùng với đồ ăn vô cùng xa xỉ xuất hiện nhan nhản tại đây. Thậm chí cậu còn nhận ra ban nhạc đang diễn trên sân khấu, đó là một ban nhạc đã từng làm chấn động toàn thế giới, ấy vậy là bây giờ những người đó lại diễn ở nơi này. Chính vì độ xa hoa bậc nhất của bữa tiệc này mà nó khiến cho cậu có chút suy nghĩ xem người đứng đằng sau tổ chức bữa tiệc là một thế lực như thế nào?

Nhưng chỉ trong chốc lát, cậu đã bỏ qua suy nghĩ đó. Việc quan trọng bây giờ của cậu là tìm đối tác để giải cứu công ty, cậu cố gắng tiếp xúc với từng người nhưng hầu như tất cả đều từ chối cậu. Lý do họ từ chối là vì cậu quá trẻ, không thể thương lượng với cậu được… Càng đau khổ hơn là chỉ sau vài lần bị từ chối, cậu đã không có dũng khí để nói chuyện với ai nữa… ai cũng nhìn cậu với ánh mắt coi thường.

Cũng phải thôi, một người lẽ ra đang trong tuổi ăn học như cậu vậy mà lại giữ chức cao nhất của một công ty. Làm sao những người đó có thể tin tưởng hợp tác với cậu được. Nó chẳng khác nào là một đứa trẻ đang đi xin tiền của những người lớn xa lạ cả. Cảm giác bất lực, mệt mỏi tràn ngập, cậu hiểu ra rằng mình chẳng còn cơ hội nào cả.

Hiểu được vấn đề, cậu cũng không còn tha thiết ở đây nữa, nơi mà cậu chỉ làm trò cười cho thiên hạ, chi bằng rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Dù sao thì nơi này cũng không còn gì để có thể tìm kiếm cơ hội.

“ Vậy là kết thúc rồi sao???”

Lời nói vô cùng chua xót và bất lực. Lăng Thần bước những bước đi nặng nề ra từ từ ra khỏi đại sảnh, có lẽ cậu sẽ phải tìm một giải pháp khác tốt hơn. Tuy nhiên lúc này cậu nên tìm ai đây? Càng nghĩ cậu lại càng vô vọng…

Chính lúc này, một giọng nói trang nghiêm từ bên ngoài cửa truyền vào tai cậu:

“ Mọi người chú ý, tiểu thư đã đến…”

Ngay sau lời đó, mọi người trong sảnh ai cũng nhao nhao lao đến, trên mặt của bọn họ tràn ngập vẻ chờ mong. Có vẻ như đây mới chính là lý do mà bọn họ muốn đến. Thậm chí, có những người còn không để ý hình tượng của mình mà ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, giống như sợ ai đó cướp mất chỗ của mình vậy.

Khung cảnh trở nên sôi động lạ thường, ai ai cũng cố gắng chen chân cho bằng được vị trí sát với đường đi nhất để có thể chứng kiến được diện mạo của vị tiểu thư khét tiếng này. Duy chỉ có Lăng Thần là cậu không hề nhúc nhích đôi chân của mình. Lúc này, cậu chỉ biết ngồi chờ mọi chuyện xong xuôi, nếu như cậu đi vào bây giờ thì sẽ không được tốt cho lắm.

“ Đẹp, đẹp quá, ôi trái tim của tôi…”

“ Đúng là không uổng công tới đây mà, thật sự là người đẹp cảnh đẹp…”

Những lời nói bộc lộ cảm xúc phát ra nhan nhản bên tai cậu, chính vì những lời này mà cậu không tự chủ ngắm nhìn vẻ đẹp của cô gái đó một chút.

Tuy chỉ nhìn từ xa, cậu vẫn có thể ngắm được bộ dáng của cô ấy. Mái tóc trắng dài buông xuống vai mượt mà. Ánh mắt long lanh như ánh trăng, khiến ai nhìn vào cũng bị mê hoặc. Đôi môi đỏ mọng như trái táo chín ngọt ngào. Ngoài ra, cô ấy còn mặc thêm một bộ váy dài màu trắng sang trọng càng làm lộ khí chất vừa thanh nhã lại vô cùng quyến rũ.

“ Cô nàng này không đơn giản, mình nên tránh xa cô ấy”

Tuy rằng cô ấy đang đeo mặt nạ nhưng Lăng Thần có chút dự cảm không lành. Có thể đối với mọi người thì gặp được một cô gái như vậy chẳng khác nào lộc trời cho, duy chỉ có cậu là ngược lại. Cậu chỉ là một người “nghèo” trong số những người ở đây, cậu không muốn mình có chút rắc rối nào nữa bởi vì hiện tại cậu đã quá mệt mỏi và áp lực. Cậu lúc này chỉ muốn cô ấy mau đi nhanh để cậu có thể ra về một cách an toàn.

Dáng vẻ bí ẩn của cô ấy khiến cho trái tim những chàng trai xung quanh rung động. Thật sự cô ấy quá đẹp rồi, chưa cần tháo mặt nạ ra mà cô ấy đã đẹp như vậy, nếu cô ấy tháo ra thì…

Ai ai cũng thi nhau đứng trước mặt vị tiểu thư này để tặng quà, không ai muốn bỏ qua cơ hội ngàn năm này cả. Cô ấy vừa đẹp như tiên lại giàu có thì tại sao lại không rước cô ấy về. Trong đầu bọn họ lúc này chỉ tìm cách làm sao để có thể nói ngon ngọt nhất trước mặt cô ấy.

Tuy nhiên, chưa kịp làm gì, cô nàng bí ẩn đó ra hiệu cho mấy tên vệ sĩ, tất cả những công tử thi nhau chuẩn bị đồ đều bị những tên vệ sĩ đó ngăn cản…Có vẻ như cô ấy vô cùng ghét những người này, bằng chứng là vẻ mặt của cô có chút khó chịu…

Cô ấy bước nhẹ nhàng lên bục, tiếng nhạc và tiếng chân của cô hòa quyện thành một bản hòa ca tuyệt vời.. Khi đoàn ca ngừng tiếng đàn, cô ấy cũng dừng lại, tạo nên một sự hoàn hảo tinh tế đến khó tin mà đến cả Lăng Thần cũng phải có chút khen ngợi dành cho cô ấy…

Mà bây giờ đâu phải là lúc ngắm nhìn, cũng đến lúc cậu phải ra về. Mang trong tay chìa khóa xe, cậu từ từ từng bước rời khỏi đây… Tuy nhiên:

“ Đoàng…đoàng”

“Aaa…súng…súng”

Tiếng súng vang lên, rồi nhiều tên áo đen hung dữ xông vào bao vây hội trường. Khung cảnh hỗn loạn, mọi người đều sợ hãi ngồi xuống giơ tay. Bọn cướp có lẽ đã lên kế hoạch kỹ, nếu không thì sao tiếng súng to mà không có bảo vệ nào đến.

Bọn cướp bao gồm mười tên, tuy nhiên chỉ có một tên là đang cầm súng lục. Lăng Thần suy đoán đó là tên cầm đầm. Tuy cậu cũng có thể làm như bao người khác là ngồi xuống nhưng đâu biết trước được rằng bọn chúng sẽ làm gì. Chính vì vậy, cậu mới từ từ mom mem đến chỗ cầu dao.

Hành động của Lăng Thần vô cùng bí mật nên không gây ra chú ý cho bọn cướp. Từng người trong này bị những tên cướp trấn lột toàn bộ tài sản. Tên cầm đầu thấy hôm nay thu được mẻ lớn, hắn cười to:

“ Haha… lấy hết cho ta… để xem hôm nay chúng ta kiếm được bao nhiêu”

Lúc hắn đang cười to, một tên đàn em nói làm cho hắn chú ý đến một cô gái ở trên bục kia:

“ Đại ca, anh giao cho em cô bé kia được không? Em cũng không cần gì cả…”

Tên đại ca lúc này mới nhìn về phía cô gái bí ẩn đó. Cũng như bao người khác, ngay cái nhìn đầu tiên thì hắn đã phải mê đắm trước vẻ đẹp của cô ấy, cơ thể hắn không tự chủ nóng lên…Miệng hắn không tự chủ nói:

“ Đ…đẹp...đẹp quá!”

Đúng là không thể xem thường vẻ đẹp của cô gái đó, tuy chỉ là đeo mặt nạ nhưng hắn dám đảm bảo rằng đằng sau chiếc mặt nạ đó là một thứ mà hắn chưa bao giờ nếm tới. Hắn cười điên lên giống như bắt được một bảo bối:

“Haha…ông trời đúng là giúp ta...”

Nụ cười của đại ca khiến tên đàn em ở dưới có chút lo lắng, đây là cô gái mà mình biết trước mà???

“Đại…đại ca…”

Lời nói giống như đánh thức tên đại ca đó, hắn tức giận vừa nói vừa tát thẳng vào đầu của đàn em vừa nhắc nhở hắn:

“ Mày lảm nhảm cái * gì vậy? Đi ra lấy tiếp đồ cho tao”

Tên đàn em bị đánh một cái tát làm hắn ngã lăn quay xuống đất, tuy hắn rất ấm ức nhưng dù vậy miệng của hắn cũng chỉ dám nói:

“ Dạ, thưa đại ca”

Tên đại ca lúc này mới để ý đến cô gái đó, tuy đang trong tình thế nguy hiểm nhưng cô ấy vẫn đứng ở ngay đó. Càng nhìn thì hắn càng thấy cô ấy đẹp, điều này khiến hắn càng có hứng thú với cô ấy…

Đi đến trước mặt cô gái, hắn cầm trong tay khẩu súng quay lia lịa, vẻ mặt vô cùng hách dịch nói với cô:

“ Em có muốn đi cùng anh không? Nếu em chịu đi thì anh sẽ cho em ăn sung mặc sướng cả đời”

Hắn vừa nói vừa nhìn vào bờ ngực của cô nàng này, thật sự người đẹp thì chỗ nào cũng đẹp cả. Thậm chí hắn còn không tự chủ nuốt nước bọt. Hắn thề sẽ khiến cho cô nàng này làm món đồ chơi mỗi tối của hắn, nếu không thì hắn không phải là người…

Dù nói vậy, cô ấy không có biểu cảm gì, thậm chí không nhìn hắn. Điều này làm hắn rất khó chịu. Vẻ mặt hắn nhăn lên lộ ra vệt sẹo trông vô cùng đáng sợ, hắn dùng tay của hắn nắm lấy cằm của cô gái đó:

“ Haha…em đã thành công làm cho anh tức giận rồi đó, để xem trên giường em có tỏ ra như vậy hay không?”

Cô ấy bị nắm cổ lên cố gắng dãy dụa. Tuy nhiên sức lực của cô làm sao có thể chống lại được sức mạnh của tên cướp to khỏe này chứ. Cô chỉ biết bất lực để cho hắn cầm lấy cằm của cô…

Còn về tên cướp đang nhìn cô gái đó dãy dụa, hắn cảm thấy rất thú vị, cô ấy càng vùng vẫy thì hắn càng thích thú. Mà trông cái mặt nạ này ngứa mắt thật, chắc có lẽ nên bỏ nó ra xem nhỉ. Bàn tay của hắn từ từ chạm đến chiếc mặt nạ sau đó nhẹ nhàng gỡ ra cùng vẻ mặt vô cùng biến thái tởm lợm.

Trong lúc hắn đang giở trò với cô gái xinh đẹp đó, Lăng Thần đã đi đến chỗ cầu dao. Cậu không chần chừ dùng một chiếc gậy gỗ gần đó đập một lực thật mạnh vào đó. Bóng điện toàn bộ bị tắt, khung cảnh trở nên tối thui.

Bạn đang đọc Nữ Nhân Theo Đuổi Ta Đều Là Yandere sáng tác bởi Namga123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Namga123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 327

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.