Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Đâu Cứu Mạng! Ma Nữ Tìm Đến Nhà!

Tiểu thuyết gốc · 3036 chữ

Một thanh niên tuổi tầm hai mươi hai mốt đang ở trên tầng thứ tám mươi của một trong những tòa nhà cao nhất ở Châu Á, ngồi trên một bộ bàn ghế vô cùng thoải mái sang trọng để thưởng thức một ly rượu vang và một món bít tết với một cái giá trên trời.

Tiểu Hắc cắn miếng bò mộng nước sướng run cả người lên nói:

- Ngon ~~ Quá! Đúng là loại bò thượng hạng có khác. Mềm mại mọng nước, khi bỏ vào miệng còn tan hết cả ra.

Nhưng khi đang ăn thì hắn cảm thấy điều gì đó không đúng cho lắm... Đĩa bò được mang lên này có phần trang trí khá là đẹp, nhưng cũng có chút kỳ dị. Phần rau được xếp thành hình trái tim, nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy những miến bò này xếp thành hình tên Tiểu Hắc của hắn.

Nhưng Tiểu Hắc làm gì có đặc dịch vụ xếp tên này đâu?

Thấy lạ hắn giơ tay lên kêu người phụ vụ bàn lại.

Người phục vụ kia bước lại chỗ hắn thì mặc mài Tiểu Hắc tái xanh hết cả ra, hệt như hắn thấy phải thứ gì đó kinh khủng lắm vậy.

Tên phục vụ nói ra một giọng nói của nữ:

- Chồng yêu... Vợ yêu thấy chồng đi hơi lâu rồi đấy. Về nhà cùng vợ yêu nào!

Lớp trang điểm tan ra, để lộ ra một mỹ nữ xinh đẹp đang nhìn chằm chằm vào Tiểu Hắc hắn mà nở ra một nụ cười điên cuồng.

Nàng ta nói:

- Chồng yêu, về cùng với em nào...!

Tiểu Hắc hô lên:

- Mike! Hộ giá cho ta. Để ta chạy trốn.

Vệ sĩ tên Mike kia là một người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh cao khoảng chừng hai mét, vỡ thân hình vạn vỡ, vai dài lưng rộng, cơ thể chằng chịt cơ bắp được Tiểu Hắc thuê trở thành vệ sĩ của riêng hắn, bảo vệ hắn những tình huống nguy cấp nhất, nhất là những tình huống bắt người tự xưng là vợ yêu của hắn như thế này.

Mike lao lên bảo vệ Tiểu Hắc, vung ra một cái nấm đấm về phía "vợ yêu". Nhưng khi nắm đấm chạm vào được cơ thể của nàng thì cả người "vợ yêu" kia tan thành mây khói, biến mất, né một đồ của Mike.

Lưu Tiểu Mã từ phía bên cửa nhà hàng bước vào, cười điên dại nói:

- Chồng yêu à vô ích thôi, chống yêu của em đừng trốn chạy nữa. Mike phải không? Ông không cần phải phục vụ chồng yêu của ta nữa rồi. Toàn bộ công ty của ông đã bị ta mua lại rồi. Nhìn lại điện thoại xem.

Mike nghe thế thì cực kỳ kinh ngạc lấy điện thoại mình ra thì quả thực có một tin nhắn từ sếp của hắn nhắn tới:

- Mike đó à? Đây là mệnh lệnh khẩn cấp, nếu không quay về thì ngươi sẽ bị đuổi việc. Bây giờ Tiểu Mã tiểu thư đang là đối tác lớn nhất của chúng ta đấy, đừng có đắc tội với nàng ta.

Mike nghe thế thì siết chặt tay, bóp nát điện thoại của mình khiến cho nó biến thành vô số mảnh vụn rơi lả tả xuống đất.

Hắn nói:

- Thiếu chủ cứ yên tâm, một khi đã nhận tiền thiếu chủ thì ta nhất định sẽ hoàn thành trách nhiệm của mình! Đó chính là điều ưu tiên tối kỵ của người làm vệ sĩ như ta!

Nghe Mike nói như thế thì Tiểu Hắc vô cùng cảm kích mà nói:

- Đa tạ ngươi Mike! Quả nhiên ta đúng là không sai khi thuê ngươi mà.

Lưu Tiểu Mã tặc lưỡi một tiếng, khuôn mặt tràn đầy khó chịu nói:

- Coi như ngươi giỏi. Buộc ta phải để cho ả ta giải quyết rồi.

Vừa nói xong thì mồ hôi trên người của Mike tuông ra như suối, hắn cảm thấy mình giống như đang chuẩn phải nghênh chiến với một con gấu cao năm mét vậy.

Từng tiếng bẻ tay răng rắc vang lên, một mỹ nữ tóc trắng da ngâm, vận trên người một bồ tập thể dục bó sát để lộ ra cơ bụng sáu múi cứng rắn, cơ tay chắt nịt chả khác gì với nam giới bước từ đằng sau Lưu Tiểu Mã kia.

Nàng ta tên là Tô Yết Di, người đã vô địch bất bại trong giải đầu ngầm toàn thế giới suốt sáu năm trời, được người trong giới đam mê đánh đấm gọi là người phụ nữ mạnh nhất trên thế giới.

Và cũng không may thay, là Tô Yết Di này cũng cực kỳ yêu thích Tiểu Hắc, muốn bắt hắn lại, cột lên ghế rồi ngày nào cũng cùng hắn hoan lạc bày ra tư thế cao bồi hưởng thụ.

Tiểu Hắc chính là ngán loại người này nhất, bởi vì lượng nội tiết tố của nữ yêu quái này cao một cách bất thường, lúc trước chỉ mới nhờ nàng ta một đêm thôi là hắn phải nhập viện truyền nước biển luôn rồi. Nghĩ lại hắn vẫn còn thấy hai cái thận mình đau nhói lên từng hồi.

Tô Yết Di cười điên dại như một con thú hoang nói:

- Tìm được Tiểu ~~ Hắc ~~ Rồi!

- Á! Mike đại ca! Cứu ta! Cứu mạng! Để hai nữ nhân này bắt lại không những mai sau ta không nhìn thấy được ánh mắt trời mà còn bị ép không nữa!

Lúc này đột nhiên Mike quay qua Tiểu Hắc, lấy ra một viên thuốc nhộng đưa cho hắn rồi nói:

- Thiếu chủ, nếu lần này ngài không thoát được thì hãy dùng cái viên thuốc này... Ta gọi trực thăng cho thiếu chủ rồi, bọn họ đến nơi rồi, thiếu chủ nhảy ra khỏi cửa sổ là có thể thoát được.

Lưu Tiểu Mã thấy như vậy thì cực bất mãn nói:

- Mike, ngươi kỳ thực không nghe lời được công ty mình sao?

Ngay khi Tiểu Hắc chạy đi, Mike cởi áo mình ra để lộ ra vô số hình xăm ác quỷ trên lưng, trên ngực, nói:

- Vì đó là đạo đức nghề nghiệp! Mong Mã tiểu thư hiểu cho.

Tô Yết Di lao lên, vung quyền:

- Nói nhiều quá, ta nhất định phải mang Tiểu Hắc đi! Ngươi tránh ra cho ta!

Mike đan tay lại tạo thành hình chữ X để mà đỡ lấy một quyền của Tô Yết Di.

Bụp một tiếng vang lên, một quyền của nàng cứ như thế mà đánh ngã một người cao hơn nàng những một cái đầu.

Mike ngã xuống, hai tay đau nhức hết cả lên. Quả thực không hỗ danh là nữ nhân mạnh nhất trên thế giới, chỉ là một quyền đơn giản đấm tới thôi cũng đã mang lực đạo kinh khủng đến như thế rồi, nếu nàng ta còn gửi ra vài thế võ nữa thì sẽ còn kinh khủng ra sao nữa.

Thấy Mike không chịu bỏ cuộc, còn Tiểu Hắc thì sắp chạy ra chỗ cửa sổ trốn thoát thì Tô Yết Di tức tối nói:

- Đứng lại hết cho ta!

Nàng dậm chân thật mạnh xuống sàn nhà, khiến cho toàn nhà gần một trăm tầng kia chấn động, mặt sàn được làm từ đá cẩm thạch vô cùng đắt đỏ được nhập từ phía bên Âu có thể chống lại được cả một trận đánh bom khủng bố kia nứt toát ra làm đôi, chẻ một đường thẳng tới chỗ Tiểu Hắc đang chạy.

Tiểu Hắc nhìn thấy một cảnh tượng này thì khiếp hãi đến mất trí, hắn nói:

- Mẹ kiếp, con mẹ này là yêu quái chuyển thế thật hay sao? Một cước như thế mà muốn sập cả tòa nhà? Truyền nhân của nhà Hamma chắc?

Rất may là Tiểu Hắc hắn đã chạy tới được chỗ cửa sổ trước khi tòa nhà này sụp đổ. Hắn lấy ra một cây súng ngắn bắn vào bốn góc của tấm kính kia, phá hủy nó, rồi liều mạng nhảy ra bên ngoài.

Chân hắn vừa rời khỏi tòa nhà kia thì vết nứt từ cú dậm chân của Tô Yết Di đã đến cửa sổ, phá hủy toàn bộ cái tầng mà hắn đang đứng.

Tiểu Hắc la lên:

- Cứu mạng...

Một thân ảnh mảnh mai đứng nấp ở trong một cái bụi cây trên đường lớn dẫn đến cái toàn nhà kia nhìn thấy hắn nhảy ra như thế thì tự thẩm nói trong lòng mình:

- Cứu Tiểu Hắc...

Rất may là thần chết đã gạch tên hắn khỏi bảng chạy KPI, diêm vương cũng quên điền tên Tiểu Hắc vào sổ sinh tử nên hắn đã may mắn bắt được cái thang mà trực thăng bên ngoài mà trốn lên được đó.

Đám người trong trực thăng sốt sắng hỏi:

- Thiểu gia, thiếu gia ổn chứ?

- Ta ổn... Mau mau điều khiển trực thăng chạy mau lên đi, nơi này không an toàn nữa rồi. Mấy ả yêu quái kia sao tìm được chỗ ta nhanh thế nhỉ? Rõ ràng ta đã ngụy tạo một cái chết vô cùng hoàn mỹ rồi, còn trốn ra cả nước ngoài nữa. Sao bọn họ có thể tìm được?!

Bất ngờ từ bên dưới đất phóng ra một cái móc quấn lấy càng trực thăng. Một bóng hình của nữ nhân mảnh mai đó bám vào sợi dây đó mà bắt đầu leo lên trực thăng.

Vừa leo, nàng ta vừa lẩm bẩm:

- Bảo vệ Tiểu Hắc... Bảo vệ Tiểu Hắc... Bảo vệ Tiểu Hắc....

Nhìn thấy nữ nhân quen thuộc tên là Tuyết Ngưng Đan leo lên với một tốc độ chóng mặt thì Tiểu Hắc vội vã cầm lấy một con dao gâm liều mạng chồm người xuống càng máy bay, cưa sợi dây kia.

Mấy người lái trực thăng thấy như vậy thì hốt hoảng sợ hãi nói:

- Thiếu chủ làm cái gì thế, đừng liều mạng! Rơi xuống là chết không thấy xác luôn đấy thiếu chủ.

- Ta mặc kệ, nhất định phải cắt đuôi được nàng ta.

Mặc dù hắn đã liều mạng như thế rồi, nhưng tốc độ trèo dây của Tuyết Ngưng Hoa là vô cùng quái dị. Chỉ còn một sợi dây chút xíu nữa thôi là hắn có thể hoàn toàn giải thoát trực thăng của mình khỏi nàng, nhưng nàng đã kịp trèo lên bám vào càng máy bay.

Tuyêt Ngưng Hoa lầm bầm trong miệng nói:

- Bảo vệ Tiểu Hắc... Bảo vệ Tiểu Hắc... Bảo vệ Tiểu Hắc...

Nhìn thấy một quái nhân có thể tiếp cận được cả với một chiếc trực thăng đang ở một độ cao lớn đến như thế mà không gặp bất kỳ vấn đề gì thì cái tên phi công sợ hãi mất mật, không giữ vững được tay lái khiến cho cả cái trực thăn chao đảo.

Tiểu Hắc nói:

- Mẹ kiếp, các ngươi ở lại đi, ta cầm dù nhảy xuống trước đây. Bảo trọng.

- Khoang! Thiếu gia đi rồi thì ả ta sẽ giết chúng ta mất.

Tiểu Hắc nghe thế thì nở ra một nụ cười sáng quắc tự tin nói:

- Yên tâm đi, mục tiêu của các nàng là ta, nhất định đá ma quỷ đo không đụng đến các ngươi đâu. Bảo trọng!

Dứt lời Tiểu Hắc cầm lấy cái ba lô nhảy dù, nhảy khỏi trực thăng.

Tuyết Ngưng Hoa thấy như thế thì cũng cũng buông càng máy bay ra, đùng thân thủ nhanh nhẹ của mình mà ba tới muốn bắt lấy hắn.

Cũng may là trên không trung, không có bất kỳ điểm tựa lực nào để cho Tuyết Ngưng Hoa nhảy thêm lần nữa, nếu không thì e rằng tánh mạng của Tiểu Hắc đã không giữ được rồi.

Tuyết Ngưng Hoa phóng tới kém chút nữa đã với được thân thể Tiểu Hắc, nàng thất vọng nói:

- Không bảo vệ được Tiểu Hắc rồi....

Tiểu Hắc cười đầy đê tiện nói:

- Tạm biệt.

Rồi hắn mở dù ra, thuận lợi vượt qua mết sợi dây điện trong thành phố mà tiếp đất an toàn, hoàn mỹ không lấy làm một chút thương tổn nào.

Tiểu Hắc cảm thấy bản thân mình quá mức đẹp trai, vuốt tóc nói:

- Xời, muốn bắt ta đây mà tưởng rằng dễ à? Các cưng còn non lắm. Ông đây từ khi biết các đám quái thú như ngươi theo đuổi thì đã tập mỗi ngày ba môn phối hợp để cơ thể kịp thích ứng rồi.

Bất chợt thì giữa đầu đường nơi mà Tiểu Hắc đáp xuống có một đại đội tập hợp đủ trực thăng không chiến, xe bộc giáp tác chiến, dàn ra chặn đường, đánh chặn hắn. Từ trên xe bọc thép và một chiếc xe tải chuyên chở binh sĩ tuồng ra hơn chục người đứng cầm khiên dựng lên trước mặt đối diện hắn. Nhìn thấy một cảnh này Tiểu Hắc hệt như người mất hồn mà chết ngay ra.

Hắn hướng về đám binh sí ấy mà hét lớn:

- Trương Ngọc Bình! Ta đắc tội quái gì với ngươi, mà ngươi dùng quân đội chặn đứng ta như thế hả? Ngươi có còn là người không?

Từ trên chiếc xe bọc giáp đứng đầu của đội quân kia, Trương Ngọc Bình bước ra. Hóa ra nàng à một nữ nhân cực kỳ hấp dẫn, dàng người đầy đặn mê người, tóc dài xỏa ngang xuống thắc lưng, khuôn mặt hệt như là tiên nữ, sỡ hữu năm sáu phần băng lãnh khiến người ta mê luyến không dứt được.

Trương Ngọc Bình nói:

- Ngươi là đồ vật của riêng ta, ta chặn để lấy lại đồ của mình thôi mà, sao lại không được cơ chứ?

Tiểu Hắc dưới thế đông người mạnh, dù hắn có là siêu nhân chuyển thế cũng khó mà thoát được, thế là hắn nghĩ cách cuối cùng đành nhờ đến một chút kiến thức tàm phào của mình mà sủa:

- Ngươi thân là tướng quân mà lại dùng quân sĩ vào việc tư của mình hay sao? Ngươi không sợ là chính phủ sẽ bỏ tù ngươi, hoặc là xử tử ngươi luôn hay sao? Tốt nhất là người thì nên nhân đạo một chút, chừa cho ta một con đường sống, ta nhất định sẽ không nói chuyện này lên phía trên.

Trương Ngọc Bình cười đầy yểu mị thách thức nói:

- Ha ha, muốn ra điều kiện với ta thì tốt nhất ngươi nên nhìn lại ngươi đi, thiếu gia à? Đầu ta chưa rơi mà ngươi đã nằm gọn trong lòng bàn tay ta rồi... Mà ngươi cũng đừng hiểu lầm, đây là quân đội tư nhân của ta, được ta nuôi bằng tiền của mình. Chả liên quan gì đến công việc của ta.

Tiểu Hắc nghe thế thì chết lặng.

Cái đám ma nữ như âm hồn bất diệt này đánh mãi không chết, chạy mãi không thoát được. Kể cả dù Tiểu Hắc đã dùng chiêu giải chết, trốn sang nước ngoài cũng vô tác dụng, cũng bị ngữ ma đầu này tìm ra. Tại sao cơ chứ? Hắn chỉ muốn làm một tên thiếu gia bình thường mà thôi, đi ngủ với chân dài thì gặp đại tiểu thư, định qua đêm với nữ vận động viên thì lại cái ả yêu quái Tô Yết Di! Thực sự quá là nghiệt ngã rồi.

Tiểu Hắc không còn cách nào mà quay lại chạy thẳng về đằng sau mình. Hắn biết rằng Trương Ngọc Bình nhất định sẽ không bắn hắn, nàng ta chính là muốn bắt hắn về mà thôi, dù bị thương, xước xác một chút thì nàng ta cũng không chịu.

Nhưng bất ngờ một đám đồng xông lại từ chỗ hắn định chạy. Tiểu Hắc vừa nhìn thì đã nhận ra nghìn ngươi, trai gái đều đủ cả kia là người hâm mộ của siêu thần tượng Tố Liễu Như, vừa vặn... Nàng ta cũng là người mà Tiểu Hắc đắc tội.

Tố Liễu Như như là một nữ hoàng, được một đám cốt đột cao lớn vạm vỡ vác theo một cái kiệu, hướng dẫn đám người hâm mộ kia đánh hắn.

Nàng nói:

- Các tình yêu của ta ơi. Các ngươi hãy mau cứu giúp người thanh niên khốn khổ kia khỏi bàn tay của ả ma đầu phía sau đi!

- Vâng thưa nữ hoàng!

Tiểu Hắc tức đến mức mồm miệng không giữ được nữa mà chửi bậy:

- Mẹ kiếp hố cha người khác, bình thường chỉ một hai người đến tìm ta mà thôi. Bây giờ cả đám kéo nhau đến là sao.

Trương Ngọc Bình nghe thế thì tức đến mức gân máu trên đầu nổi lên, rung lên bần bật, nàng nói:

- Tố quỷ cái ngươi sủa cái gì thế? Tin ta hạ lệnh bắn hết không?

Tố Liễu Như ngồi trên kiệu nói:

- Các tính đồ của thần thiếp, hãy giải cứu hoàng tử chúng ta giúp thần thiếp đi nào! Giải cứu hoàng tử khỏi tay con mụ già kia!

- Ngươi gọi ai là con mụ già hả? Cái đồ tắc kè bông lòe loẹt.

Hai bên là hai thế lực, Tiểu Hắc hắn dù có chạy bên nào cũng như thế, không thể nào thoát được.

Khi này Tuyết Ngưng Hoa đã đuổi kịp đến, nàng ta đứng trên đầu tòa sát bên đường Tiểu Hắc bị bao vây, Tô Yết Di cõng theo Lưu Tiểu Mã cùng đồng thời đuổi đến, đứng đối diện với Tuyết Ngưng Hoa.

Tiểu Hắc thấy cảnh này thì chửi thầm:

- Chuyện tốt thì không thấy đâu, chỉ thấy chuyện xấu đổ ngập xuống đầu...

Nhưng hắn chưa kịp nói hết câu thì trong hẻm tối phóng ra thân ảnh ôm lấy hắn. Tiểu Hắc chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã thấy cổ mình bắt đầu tê tê, cả người sau đó hoàn toàn tê liệt, ý thức của hắn đều bị phai nhòa đi.

Bạn đang đọc Ta Được Vô Số Nữ Yandere Theo Đuổi sáng tác bởi DieuHuynhThitLongNu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DieuHuynhThitLongNu
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 270

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.