Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồ Vật Của Sư Tỷ

Tiểu thuyết gốc · 3891 chữ

Trong lúc hắn đang chật vật tìm cách thoát khỏi con gấu đen kia thì Lưu Long Luyên lại đang tận lực áp đảo con Bách Tiệt Linh Điểu kia, khiến cho nó khốn đốn, muốn thoát cũng không được, mà quay lại đánh cũng không lại.

Lưu Long Luyên khi nãy nhảy lên, canh ngay lúc nó ngủ mà giáng mạnh xuống một quyền, đánh cho Bách Tiệt Linh Điểu rơi thủng cả cái tổ của mình. Vì bị bất ngờ phục kích, nên sau khi rơi xuống tổ thì nó tức giận, nộ khí xung thiên bay vút thẳng lên, há miệng ra thổi từng luồng gió lạnh thấu xương về phía Lưu Long Luyên.

Nhưng nó không ngờ được một điểm đó chính là nữ nhân mà nó đối đầu lại là cao thủ sử dụng Băng Phong Võ Kỹ do tự tay mình sáng tạo nên, độ thành thục đối với hàn khí, băng phong là tuyệt đỉnh, nên một đòn này của nó căn bản là vô dụng.

Lưu Long Luyên chỉ nhẹ mỉm cười một cái, tay vung tới đấm ra một quyền Bách Phong Toái Cản, phóng ra một quyền bạo phong thổi ngược hướng hàn khí vào thẳng mặt Bách Tiệt Linh Điểu. Khiến cho nó run lên cầm cập vì lạnh.

Nàng nhẹ nhàng mỉm cười đầy thích thú:

- Quả nhiên là một món đồ chơi tốt. Như thế lại còn là băng thể xuất thế, rất phù hợp với ta.

Nụ cười này của nàng tuy rất mĩ miều, hút hồn nhưng lại mang theo sát ý điên cuồng, chém giết đến vô tận. Nên nhìn vào nó, đến cả bậc linh thú vô tri như là Bách Tiệt Linh Điểu cũng cảm thấy bản thân mình bất lực hệt như là một con gà què đang nhìn một đại cao thủ chặt gà suốt mười ngàn năm.

Nhưng hung tính chảy trong huyết mạch của nó không cho nó đầu hàng. Nó hót lên một tiếng đầy nóng giận rồi loa vút hệt như là một mũi tên, bắn thẳng về phía Lưu Long Luyên.

Đáp lại thiện chí của con chim này, nàng cười một cách đầy thích thú, lách nhẹ người qua, tránh né một cách dễ dang. Rồi nhân lúc nó đang phóng trên không trung, mà nắm lấy đuôi con chim trắng này, quăng thật mạnh nó vào sườn núi tạo nên một tiếng ấm rền vang, khiến đất đá sạt lở.

Bách Tiệt Linh Điểu bị đập vào núi, miệng trào ra bọt trắng, cả đầu choáng váng xoay vòng vòng, nhìn một nữ nhân trước mặt thành ba bốn năm người.

Lưu Long Luyên bước tới, tay rút ra thanh bạch ngọc kiễm của mình, chĩa thẳng vào con kia, nói bằng một giọng điệu vô cùng cao ngạo, thích thú:

- Đứng lên... Nếu không đừng trách đao gươm vô tình, kiếm thương không có mắt.

Cảm nhận được sát ý ngập trời đến mức điên khùng kia của nàng, con Bách Tiệt Linh Điểu kia nhanh chóng trở nên cuồng loạn, ý chí muốn sống của nó khi này trở nên liệt hơn bao giờ hết. Nữ nhân trước mặt đó không phải là nhân loại, không có nhân loại nào có thể bộc phát ra sát ý nồng đậm thuần túy như thế này cả, kể cả hung thú cũng không.

Bách Tiệt Linh Điểu phát điên, hai mắt đỏ rực, nổi lên một ngọn lửa sinh tồn mãnh liệt. Nó đập cánh một cái hóa thành một trận đại cuồng phong, đập thêm một lần nữa, hóa cơn đại cuồng phong kia thành hàn khí. Bất kể thứ gì bị trận đại cuồng phong thổi qua, nếu không bị cày cho trở thành bụi mịn, thì cũng trở thành một khối băng bất động, không cách nào sống sót được. Chứng kiến một đòn này của nó, Lưu Long Luyên cũng lùi lại, nhưng khuôn mặt của nàng vẫn như thế, vẫn tràn đầy vẻ thích thú, phấn khởi.

Nàng nói lớn:

- Phải, phải, như thế mới đúng là thứ mà ta mong chờ chứ! Ha ha, một món đồ chơi này, nếu mà chỉ có bị ta chơi đùa như thế thì quả thực quá chán nhách rồi. Như thế mới kích thích!

Nàng dậm chân thật mạnh xuống mặt đất, biến cả một khu núi trở thành một khối băng cực kỳ lớn, biến nó trở thành sân nhà của mình. Lưu Long Luyên vung kiếm, từ khối băng dưới chân mình mà biến hóa ra vô số tinh thể băng cực kỳ nhỏ, nhưng lại cứng cáp vô cùng, theo gió mà lực kiếm của nàng vung ra bắn thẳng về phía cơn đại cuồng phong kia. Băng tinh bay đến, xét tan cuồng phong khiến cho nó vỡ ra thành từng cơn gió nhỏ, dọa cho Bách Tiệt Linh Điểu sợ nát mật một phen.

Chiêu này có tên là Băng Tinh Loạn Vũ, được nàng sáng tạo dựa trên nguyên lý của trái lựu đạn mà Tiểu Hắc thường dùng. Đều là dựa vào cách mảnh nhỏ của băng tinh cứng cáp mà gây nên sát thương vô cùng lớn.

Bách Tiệt Linh Điểu lần này đã bị dọa cho sợ thật rồi. Nó phóng ra chiêu thúc kia cũng đã hao hơn phân nửa linh lực mà nó tích trức được, thế mà nữ nhân trước mặt lại có thể dễ dàng đánh nát như thế, điều đấy nói lên khoảng cách thực lực của hai người là lớn đến nhường nào. Thế là nó lại đập cánh, bay vút khỏi ngọn núi, toan chạy.

Thấy như thế Lưu Long Luyên phấn khích hét lớn:

- Đừng chạy như thế chứ!

Dứt lời, một con băng long to lớn hóa từ khối băng nhanh chóng hiện lên, nó há miệng ra, cắn một cái phập vào người Bách Tiệt Linh Điểu, giam con chim trắng to lớn kia vào trong hàm răng sắc nhọn của mình.

Lưu Long Luyên tạo ra từng bậc thang nhỏ bằng băng dọc theo con băng long kia mà đi đến chỗ Bách Tiệt Linh Điểu. Từng bước chân của nàng, khiến cho nó cảm nhận được áp lực cực kỳ lớn, gần như không thể nào thở được khi nàng ta đến gần.

Nàng bước tới chỗ nó, áp lực lên đến đỉnh điểm, từng sợi cơ của Bách Tiệt Linh Điểu muốn cử động cũng vô cùng khó khăn, lục phủ ngũ tạng tất cả đều bị ép chặt xuống, mắt nó cũng mờ đi, không còn nhìn thấy rõ sự vật xung quanh nữa.

Lưu Long Luyên ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ lên đầu nhẹ nở ra một nụ cười thân tình đầy sự ấm áp đến lạnh người, nói:

- Chim tốt như thế mà để bay đi thì quả thực tiếc thật đấy... Không ấy, ngươi về chỗ của ta, làm một đầu linh thú đi.

Mặc dù nói là cho Bách Tiệt Linh Điểu một sự lựa chọn, nhưng kỳ thực chính là đang ép buộc nó. Nó hiểu rõ ràng, nếu bản thân chỉ bày ra một chút cử chỉ từ chối thôi thì con băng long kia sẽ hung hãn cắn một cái thật mạnh, giết chết nó ngay lập tức. Thế nên nó chi có thể ngoan ngoãn gật đầu, thuận theo ý nàng mà đáp ứng.

Thấy thế Lưu Long Luyên rất hoang hỷ mà gật đầu một cái, tay khuya đi, xua tan con băng long kia, hóa nó trở thành vô số băng khí.

Nàng nhẹ giọng nói:

- Tốt tốt, như thế mới là chim ngoan.

...

Trái ngược hẳn với Lưu Long Luyên dễ dàng thu phục một đầu linh thú về dưới chân mình, Tiểu Hắc cực kỳ khốn đốn khi đối đầu với con gấu đen kia.

Khi nó mới vừa phát hiện ra hắn, thì Tiểu Hắc đã không do dự mà sử dụng hệ thống của bản thân, bày ra hơn chục cái bẫy gấu được cải tiến rải rác xung quanh chỗ của mình, để ngăn cho con gấu kai không tiến tới.

Thấy bẫy gấu xa lạ, gấu đen không hề nghi ngờ mà lao thẳng đến chỗ Tiểu Hắc, khiến cho hắn sung sướng thầm kêu lên một tiếng:

- Mắc câu rồi.

Thế nhưng khi con gấu đen dẫm qua bẫy gấu được Lưu Long Luyên truyền linh lực vào lại bình yên vô sự, không những thế bẫy gấu đặc chế chuyên dùng để đối phó với mấy loài hung thú cao lớn ở cao võ thế giới này cũng trực tiếp vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Thấy cảnh tượng này, Tiểu Hắc khó chịu nhíu mài một cái rồi nhanh chóng vận dụng Hắc Phong Bộ của mình mà chạy tiếp. Vừa chạy, hắn vừa điên cuồng lấy ra vô số vũ khí của bản thân mình, chĩa vào con gấu đen kia mà nã đạ.

Từ khẩu AWM huyền thoại, đến Scar thần thánh cũng đều lấy ra, sấy hết ba bốn băng đạn nhưng chỉ có thể tạo nên vết nứt trên giáp của con gấu đen kia. Điều này khiến cho Tiểu Hắc cực kỳ hốt hoảng.

Võ kỹ của hắn có tên Hắc Phong Toái Toàn Kỹ, là một bộ võ kỹ thiên rất nhiều về tốc độ ra chiêu, sát thương lớn, nhưng được cái là bộ pháp của võ kỹ này cực kỳ tinh diệu, là hàng có thứ bậc trong thế giới cao võ do Tiểu Hắc sáng tạo ra. Nhưng cũng chỉ có tốc độ là cao, áp chế đối với võ giả cực kỳ lớn, còn đối với hung thú thì chỉ bằng thừa, nên hắn không còn cách nào ngoài việc bỏ chạy.

Tiểu Hắc lấy từ trong kho võ kí mình ra một cái dây móc, quăng lên, móc trên một cái cành cây, lợi dụng nó mà phóng lên cao, nhầm để trốn khỏi con gấu đen kia. Thế nhưng hắn lại không đoán được, con gấu này ra bài hoàn toàn không giống với lẽ thường. Thấy hắn móc câu thì nó liền lao đến, húc đổ năm sáu cái cây, trực tiếp phá bay kế hoạch của hắn.

Chứng kiến một cảnh đó, Tiểu Hắc chỉ có thể chửi thầm:

- Mẹ nó, con gấu này cũng chơi thâm quá rồi đi!

Hắn không nhảy lên được, chỉ có thể liên tục sử dụng linh lực của mình mà thi triển Hắc Phong Bộ, biến bản hân thành vô số cỗ khói đen, liên tục tránh thoát.

Con gấu đen kia giống như nhin thấy địch nhân truyền kiếp của mình, căn bản không hề có ý huống tha cho hắn, đuổi Tiểu Hắc đến sát nút. Mặc cho hắn đã rải biết bao nhiêu bom mìn, bẫy rập thì cũng đều không thể ngăn cản được.

Lúc con gấu đen đuổi kịp, há miệng to ra diệm ngoặm lấy cả cánh tay của Tiểu Hắc thì cái ấn trên ngực của hắn sáng lên, phóng ra một nhân ảnh mờ nhạt cầm kiếm. Nhân ảnh kia chỉ nhẹ nhàng điểm mũi kiếm của mình lên đầu con gấu kia, đã lập tức khiến nó đông trở thành đá tảng. Làm xong, nhân ảnh kia tan đi, hàn khí tỏa ra bao lấy thể của Tiểu Hắc, hóa thành một lớp băng dày hình quả trứng, bảo vệ thân thể hắn.

Tiểu Hắc thoát được một kiếp này thì lập tức thở phào đầy nhẹ nhõm. Nhưng bây giờ lại một vấn đề mới phát sinh, nếu khối băng đã bao bọc lấy hắn như thế rồi... Thì hắn làm sao có thể thoát được nữa?

...

Bắt được Bách Tiệt Linh Điểu, Lưu Long Luyên không thử trải nghiệm cảm giác như thế nào được gọi là tung cánh trên trời xanh, mà trực ôm nó nhảy xuống dưới núi, lập tức đi tìm sư đệ của mình.

Đối với nàng mà nói, việc trải nghiệm một mình của ban thân thì không có gì lấy làm vui cả. Chỉ khi nào cùng với tiểu sư đệ bảo bối mình tận hưởng thì niềm vui mới thực sự đến với nàng được.

Dắt theo Bách Tiệt Linh Điểu, Lưu Long Luyên vui vẻ đi xuông cái hốc cây mà nàng kêu sư đệ chờ mình. Trong lòng thì tràn đây hân hoan, vui vẻ, tưởng tượng đến khung cảnh Tiểu Hắc lần đầu tiên thấy con chim trắng kia, chắc chắn sẽ cực kỳ phấn khích vui mừng. Nghĩ đến khung cảnh đe, nàng không thể kìm được lòng vui thú của bản thân mà cười thầm một tiếng.

Nhưng khi đi đến chỗ của Tiểu Hắc, thì Lưu Long Luyên gần như bị nhấn chìm trong cơn tức giận vì bị phản bội. Tiểu Hắc trốn đi đâu không biết, không những thế chỉ có hành lý cùng người của hắn biến mất mà thôi, hành lý của nàng vẫn còn nguyên vẹn, không lý nào Tiểu Hắc bị tấn công mà hành lý của nàng vẫn còn nguyên vẹn vậy được, kể cả hắn có gặp chuyện gì đi đâu, nếu không phải vì hắn muốn bỏ nàng đi, thì chắc chắn gánh hành lý kia cũng sẽ biến mất, chứ không có nguyên vẹn tại đó được.

Điều này nói lên một điều, đó chinh là Tiểu Hắc đã phản bội sự tín nhiệm của nàng, cứ như thế mà ôm đồ mình chạy đi mất.

Tức giận trào dâng đến đỉnh điểm, mặt mài nàng trầm lại, lạnh lẽo không thấy được gì, duy nhất chỉ có cặp mắt xanh tỏa ra lam quang lạnh thấu xương, thấu cốt còn có thể nhìn thấy được mà thôi.

Nàng chậm rãi nhẹ nhàng nói:

- Sư đệ... Đệ kỳ thực dám phản bội tỷ à? Tỷ lúc trước không tin, vì đệ trong mắt tỷ lúc nào vẫn là một tiểu sư đệ ngoan ngoãn. Nhưng lần này đệ kỳ thực đã phản bội tỷ. Phản bội tỷ, phản bội tỷ, phản bội tỷ! Sư đệ dám phản bội mình.

Sát ý mà nàng phóng ra bao trùm hơn trăm dặm, vây quanh khắp cảnh cánh rừng, khiến cho các loài mãnh thú cường đại nơi đây không chịu nổi áp lực, mà trực tiếp sùi bọt mép ngất đi, duy nhất chỉ còn một con linh thú là Bách Tiệt Linh Điểu là còn đứng vững mà thôi.

Bất chợt nàng cười lên những tràng cười đầy khoái chí, điên cuồng:

- Ha ha ha... Ha ha ha! Sư đệ vẫn là không tính kỹ, điểm băng ấn kia không chỉ bảo vệ, mà thông qua linh lực đặc thù của tỷ, nó còn có thể giúp tỷ định vị được vị trí của đệ nữa...

Lúc này ánh mắt chứa đầy hàn quang kia của nàng nhanh chóng nhuốm đầy tơ đỏ điên cuồng, tràn đầy phấn khích. Nàng hóa ra một cái trụ băng nhỏ trên tay mình, để xoay vòng vòng, cuối cùng dừng lại ở phía nam. Lưu Long Luyên cứ thế mà cầm theo một sợi dây xích bằng băng, dẫn theo Bách Tiệt Linh Điểu, đi tìm Tiểu Hắc dưới sự chỉ dẫn của cái trụ băng này.

Nhoáng một cái, quãng đường mà Tiểu Hắc vận hết tốc lực của mình để mày giữ khoảng cách với Lưu Long Luyên thì này chỉ cần dùng thời gian chưa đến một nén hương để mà đi hết.

Cuối cùng bắt gặp Tiểu Hắc đang loay hoay đẩy quả trứng băng kia băng tới dòng sông, định dùng nước chảy siết làm mòn lớp băng kia, để thoát ra ngoài.

Thấy như thế nàng bộc lên sát ý rõ ràng, phía sau lưng những tia khí tức vô hình cũng hội tụ lại tạo thày hình dáng một con A Tu La tràn ngập sự tức giận.

Nhìn thấy bóng người đang dắt theo một thứ gì đó đi đến, Tiểu Hắc tưởng đó chính là một người dân ở vùng này đang đi săn bắn mấy loài mãnh thú mang về phơi khô, làm đồ ăn thì lập tức vẫy tay hô lên:

- Huynh đệ ta ở đây! Huynh đệ giúp ta đẩy quả trứng này xuống sông với, nó bị vướn vào cục đá rồi, ta ở phía bên trong, không cách nào thoát ra được. Giúp ta, ta sẽ cố hậu tạ!

Nhưng khi bóng người đó tiến gần hơn, nhận ra dát vẻ mền mại kia là nữ, không những thế lại còn khoách bên ngoài là một lớp lụa mỏng màu xanh, phía bên dưới là y phục màu trắng được thêu vô cùng tinh xảo, đắc tiền, được gọi là Long Tinh Phục, là đồng phục được may riêng dành cho đệ tử đệ nhất của Lưu Hà phái, Lưu Long Luyên sử dụng thì mặt hắn tái nhợt, cắt không còn một giọt máu.

Nàng đứng từ xa, cầm dây cương gằn từng chữ một nói:

- Sư đệ... Sao sư đệ lại ở đây thế? Đệ mắc vệ sinh à?

Những lời nói đầy thân tình này của nàng, bộc ra áp lực vô cùng lớn, trực tiếp chấn vỡ cái trứng băng mà Tiểu Hắc, giải thoát hắn ra ngoài.

Nàng bước đến với một áp lực lớn chưa từng thấy, khiến cho Tiểu Hắc chỉ có thể ngồi vật ra đất, miệng không ngừng thở mạnh, để bảo trì được dưỡng khí.

Nàng nói:

- Sư đệ... Sao đệ dám phản bội lại tỷ như thế hả? Tỷ có gì không tốt với đệ cơ chứ? Tại sao vậy? Trả lời tỷ đi... Sư đệ!!!

- Ặc ặc... Đệ... Đệ không thở được....

- Hơn ai hết, đệ hiểu rõ tình cảm của tỷ dành cho đệ mà. Tỷ cũng không làm gì khiến đệ phải buồn lòng, lúc nào cũng cũng chiều chuộng đệ, quan tâm đến đệ. Thế tại sao? Tại sao lại phản bội tỷ hả? Bỏ tỷ một mình ở lại, còn bản thân mình chạy trốn khỏi tỷ? Tỷ có làm gì sai với đệ không? Tại sao vậy hả? Tại sao? Tại sao? Trả lời đi, sư đệ! Cho tỷ một câu trả lời.

Lúc này nàng bước đến trước mặt của hắn, dùng ánh mắc vô hồn nhưng đầy sự điên cuồng, trống rỗng của mình nhìn thẳng vào hắn. Khiến cho Tiểu Hắc gặp phải một loại ảo giác, cảm tưởng rằng nàng là một người khổng lồ đang nhìn chằm chằm vào hắn, khiến cho Tiểu Hắc hắn bất giác dậy lên một cơn sợ hãi đến tột cùng, từ sâu bên trong tâm can.

Nàng liên tục gặng hỏi:

- Trả lời tỷ, tả lời tỷ đi. Tại sao lại bỏ rơi tỷ như thế hả?

Cánh tay nàng run lên, bất giác cầm vào chuôi kiếm bạch ngọc, dọa cho Tiểu Hắc sợ đến một phe hồn bay phách lạc.

Hắn cố gắng gian dối giải thích:

- Đệ quả thực chính là đi vệ sinh, chính là như vậy., vì đau bụng dữ dội nên mới đi ra đây để mà giải quyết. Chắc là vì đi vội quá nên quên hành lý của tỷ... Long Luyên tỷ, xin tỷ đừng trách phạt đệ.

Lưu Long Luyên nghe thế thì cười khẩy một cái, nói:

- Trước ta lúc nào cũng làm ngơ việc làm của đệ. Đệ kỳ thực tưởng tượng ta ngốc à? Đệ trước kia mến mộ Tô Ngọc Linh, tuy nói nàng ta là yêu tộc của đám tu tiên giả, nhưng trong lòng đệ đã có nàng ta rồi. Sờ soạn kia, không phải là đệ muốn trêu chọc sư đệ mình, rõ ràng chính là muốn làm thân, khẳng định bản thân mình.

- Quả thực mắt của tỷ có như không. Cuối cung lại nhắm mắt làm ngơ, cho đệ không gian riêng tư để mà suy ngẫm. Để mà đệ phản bội lại tỷ.

Tuy mọi chuyện hoàn toàn không phải như lời nàng nói, nhưng chuyện này có một điều đã rất rõ ràng, đó chính là việc Tiểu Hắc muốn trốn đi là sự thật. Điều này hoàn toàn không thể giấu diếm được.

- Đệ... Đệ xin lỗi....

Con người của Tiểu Hắc, nàng hiểu rất rõ, là một người rất có năng lực, lại càng tự tin vào năng lực của bản thân mình hơn. Hắn tuy có thể cúi người, nhưng chỉ là diễn xuất, tâm hắn chưa bao giờ bị khuất phục. Thế mà giờ đây hắn triệt điểm chìm vào tuyệt vọng, lần đầu tiên dâng lên cảm giác hối hận, rằng bản thân mình đã sai, và bây giờ tốt nhất là nên làm gì đẽ trám lại cái lỗi sai đó, thì nàng cảm thấy vô cùng phấn khích, lại muốn chơi đùa cùng với hắn.

Nàng nở ra một nụ cười kéo dài rến tận man tai, đầy rùng rợn, quái dị, phấn khích nói:

- Tỷ tha cho đệ cũng không phải không được. Những đệ phải đáp ứng cho tỷ hai điều kiện. Đầu tiên chính là không được tái phạm lần nữa, chỉ cần đệ tái phạm, với thân phận sư tỷ, tỷ sẽ thông qua môn quy để mà xử phạt, nhẹ thì phế bỏ võ công, đuổi ra khỏi sư môn, nặng... Thì đệ nhìn Vân Phong kia là hiểu rõ. Thứ hai đó chính là... Trở thành bảo bối của tỷ, là đồ vật của tỷ, vĩnh viễn, vĩnh viễn là của tỷ.

- Nếu đệ muốn sống tiếp thì hãy đáp ứng...

Áp lực đè nặng kinh khủng như mười ngọn núi cao sừng sững đang dựa và người hắn vậy, khiến cho huyết dịch trong người Tiểu Hắc liên tục trào ra, khiến hắn muốn chết cũng không được, sống cũng không xong. Nên hắn không còn đường nào lui, chi có thể đáp ứng nàng.

Hắn nhỏ giọng nói:

- Đệ đáp ứng...

Vừa dứt lời, Lưu Long Luyên đã thu lại sát ý điên khùng của mình, để cho Tiểu Hắc có thời gian mà hô hấp.

Nàng tiến sát lại gần hắn, ngồi xổm xuống hướng đối diện, rồi nhẹ nhàng há miệng ngọc của mình ra cắn một vết lên cổ Tiểu Hắc. Máu tươi tuông ra, một miếng thịt nhỏ của hắn, cứ như thế mà bị nàng ăn mất.

Lưu Long Luyên nhai miếng thịt sống trong miệng của hắn trong miệng, mắt nàng ta tràn ngập xuân tình, má đỏ ửng lên, khuôn mặt lộ lên vẻ sung sướng, thỏa mãn ngập trời, rồi nuốt nó xuống bụng.

Nàng xoa xoa nhẹ bụng của mình, nói:

- Máu thịt của đệ cùng với máu thịt của tỷ đã hòa quyện lại làm một. Đệ và tỷ không thể tách rời được nữa, ha ha ha ha ha ha ha ha.

Nói rồi, khuôn mặt ảm đạm của nàng nở ra một nụ cười rợn người, khiến cho Tiểu Hắc ôm vai phải của mình, nhớ lại những điều không hay trước kia.

Nước này hắn đã đi quá sâu rồi, vạn nhất không thể rút chân ra được nữa.

Bạn đang đọc Ta Được Vô Số Nữ Yandere Theo Đuổi sáng tác bởi DieuHuynhThitLongNu

Truyện Ta Được Vô Số Nữ Yandere Theo Đuổi tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DieuHuynhThitLongNu
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 164

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.