Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời kể của Harry

Tiểu thuyết gốc · 1578 chữ

Không ngoài dự đoán của Trần Lâm, trên chiếc đũa phép cổ xưa có quấn lấy hàng ngàn sợi khí vận mà mắt người thường không thể nào trông thấy được, chính những sợi khí vận này đã làm tăng uy lực và hiệu quả những đòn bùa chú của người sử dụng nó lên hàng trăm, thậm chí hàng ngàn lần, quả thật là món pháp khí quyền năng nhất mà hắn từng thấy trên hành tinh này.

Trần Lâm lặng lẽ tách ra những sợi khí vận trên chiếc đũa rồi quấn chúng xung quanh bàn tay phải, cho đến khi trên chiếc đũa cơm nguội chỉ còn lại khoảng một nửa số sợi khí vận, hắn mới đặt đũa trở lại trên bàn tay của cụ Dumbledore. Theo hắn nghĩ, chiếc đũa phép cơm nguội mà mất đi quyền năng thì thật đáng tiếc làm sao.

Càng lúc càng có đông người tụ tập đến, đám đông thầm thì sau lưng Harry và thầy Trần Lâm. Sau một khoảng thời gian khá dài, nó nhận ra nó đang quỳ xuống trên một vật khá cứng. Nó bèn ngó xuống.

Một cái hộp bằng kim loại mà hai thầy trò tốn nhiều công sức mới lấy được, chính vì món đồ này mà cụ mới yếu đi. Cái hộp đã mở ra do cú rơi của cụ, nhưng bên trong không có gì cả ngoại trừ một mảnh giấy da nhỏ.

Harry thất thần cầm lên mảnh giấy da và đọc trong ánh sáng của nhiều cây đũa phép được thắp sau lưng nó từ nãy đến giờ.

‘Gửi Chúa tể Bóng tối,

Tôi đã chết rất lâu trước khi ông đọc được thứ này nhưng tôi muốn ông biết rằng chính tôi đã khám phá ra bí mật của ông. Tôi đã trộm Trường Sinh Linh giá thật và có ý định huỷ diệt nó càng sớm càng tốt.

Tôi đối mặt với cái chết trong hy vọng rằng khi ngày mà ông bước vào trận đấu cuối cùng cũng là ngày ông bị huỷ diệt một lần nữa. R.A.B’

“ Cái này là gì Harry ?” Trần Lâm giả vờ hỏi trong khi Harry đang thất thần nhìn miếng giấy da.

Harry lắc đầu, nước mắt tuôn chảy khỏi đôi mắt của nó, nó nghẹn ngào nói. “Đây là bí mật của con và cụ Dumbledore, xin lỗi giáo sư, con không thể nói”

“ Ta hiểu, con là thành viên của Hội Phượng Hoàng” Trần Lâm gật đầu nói.

“ Chúng ta, mang thi thể của cụ vào trường đi”

Lúc này lão Hagrid chen lên nói trong nước mắt. “Ngài Bộ Trưởng, để cho tôi … tôi sẽ mang thầy ấy vào trường” Sau lưng lão, con Fang tru lên một tiếng dài sầu thảm.

“ Trần Lâm giáo sư … anh Harry”

Một thân hình xinh xắn nhỏ nhắn chạy tới, đó là Ginny.

“ Anh Harry” Ginny nắm lấy tay Harry nhưng lúc này Harry đang thất thần, chẳng biết trời đất gì nữa.

Ginny quay sang nhìn Trần Lâm, lễ phép nói. “Thưa thầy, thầy có thể qua xem anh Bill của con một chút được không ạ … anh ấy bị tên Greyback cắn bị thương, hiện anh ấy đang ở phòng y tế … mọi người cũng tập trung tại đó”

“ Được thôi con … chúng ta đi” Trần Lâm gật đầu nói.

Harry bỗng lo lắng nói.

“Ginny, còn ai chết nữa không?”

“Đừng lo, không có ai trong chúng ta cả … nhưng anh Bill bị thương” giọng Ginny run run nói.

“Anh ấy à ... à cũng hơi te tua, nhưng chỉ có vậy. Greyback đã tấn công anh ấy. Bà Pomfrey nói rằng … trông anh ấy sẽ … sẽ không còn được như trước nữa. Mọi người không thực sự biết hậu quả sẽ như thế nào nữa, ý em là, Greyback là một người sói, nhưng lúc đó, hắn vẫn chưa biến hình”

Trần Lâm gật đầu ra vẻ đã hiểu, hắn lên tiếng. “Nếu như vậy thì ta có cách giúp anh con … con yên tâm đi”

“ Dạ, cám ơn giáo sư” Ginny mừng rỡ nói.

Cả ba người chẳng mấy chốc đã đi tới bệnh thất. Mở cửa ra, Harry thấy Ron, Hermione, George, Fred, Luna, Neville, Tonks và Lupin đang quây quanh một chiếc giường khác gần cuối phòng. Vừa nghe tiếng cửa mở, tất cả đều nhìn lên. Hermione chạy tới Harry và ôm chầm lấy nó.

“ Trần Lâm giáo sư”

Đám đông mọi người nhìn Trần Lâm lễ phép nói.

“ Chào mọi người” Trần Lâm gật đầu, sau đó nói tiếp.

“ Đám Tử Thần Thực Tử đã bị ta bắt hết, thủ phạm giết chết giáo sư Dumbledore là Snape cũng đã bị bắt”

“ Cái gì ?” Lupin thốt lên thất thanh, nhìn chằm chằm Harry, mong nó giải thích.

“ Cụ mất như thế nào ?” Tonks thì thào. “Chuyện xảy ra như thế nào?”

“ Snape đã giết cụ” Harry nói “ Em đã đứng đó và chứng kiến. Thầy và em quay về tháp Thiên văn bằng chổi bay sau chuyến đi … Cụ Dumbledore bị thương, và rất yếu. Cụ đã yểm bùa bất động em, em không thể làm gì được và đang mặc áo khoác tàng hình, rồi Snape cùng đồng bạn Tử Thần Thực Tử của hắn bước qua cửa, có cả Malfoy nữa. Snape tước đũa phép của cụ và thẳng tay dùng Tử Chú giết cụ”

Hermione đặt tay lên miệng, Ron gầm lên. Môi Luna run rẩy.

Bà Pomfrey òa lên khóc. Không ai chú ý đến bà trừ Ginny, cô bé thì thào “Nghe nào”

Bà Pomfrey vừa nấc vừa đặt ngón tay lên miệng, mắt mở to. Đâu đó ngoài bầu trời tối đen, một con phượng hoàng đang hót theo một điệu mà Harry chưa từng nghe thấy, một bài ai vãn thê lương. Và Harry cảm thấy, như trước đây nó đã từng cảm thấy khi nghe bài ca phượng hoàng, rằng tiếng nhạc như vang lên từ trong lòng nó, rằng nỗi đau của chính nó đã biến thành bài ca một cách kỳ diệu, vang lên khắp khoảng sân và qua cả những khung cửa sổ lâu đài.

Giáo sư McGonagall bước vào phòng y tế, khi cô thấy Trần Lâm thì lập tức nói.

“ Ngài Bộ Trưởng, ông đã tới”

“ Chào cô McGonagall” Trần Lâm lễ phép nói.

“Molly và Arthur đang trên đường tới đây.” Bà nói “Harry, chuyện gì xảy ra vậy? Hagrid vừa nói rằng con ở bên cụ Dumbledore khi cụ ấy … khi chuyện đó xảy ra. Ông ấy cũng nói rằng giáo sư Snape là thủ phạm ?”

“Snape đã giết cụ Dumbledore” Harry nói thẳng.

Cô McGonagall nhìn Harry một lát, rồi run rẩy một cách dễ sợ. Bà Pomfrey, có vẻ như đã bình tâm lại, chạy đến và lấy ra một chiếc ghế từ trong không trung, đặt xuống cho cô McGonagall.

“ Snape” Cô McGonagall vừa nhắc lại yếu ớt vừa thả mình vào chiếc ghế. “ Tất cả chúng ta đều nghi ngờ hắn ... nhưng cụ ấy tin … luôn luôn ... Snape ... Không thể nào tin được”

“ Snape là một người Bế quan bí thuật cực kỳ giỏi” Lupin nói, giọng chú khó nghe và rất lạ tai. “Chúng ta luôn biết điều đó”

“ Nhưng cụ Dumbledore đã thề rằng hắn ở phe chúng ta” Tonks thì thào “Tôi lúc nào cũng nghĩ rằng cụ Dumbledore biết điều gì đó về Snape mà chúng ta không biết …”

“ Cụ luôn luôn nói rằng cụ có một lý do chắc chắn để tin tưởng Snape” giáo sư McGonagall vừa nói khẽ vừa lau khóe mắt ướt nhòe của mình bằng một chiếc khăn tay viền carô. “ Ý tôi là … với lý lịch của Snape ... tất nhiên là mọi người sẽ nghi ngờ ... nhưng cụ Dumbledore thuyết phục tôi rằng Snape đã thực sự hối cải … Chưa bao giờ nghe một lời nào chống lại hắn”

“ Ước gì tôi được biết Snape đã nói gì để thuyết phục cụ ấy” Tonks nói.

“Em biết” Harry trả lời và tất cả đểu quay lại nhìn nó “Snape đã chuyển cho Voldermort cái tin đã khiến cho Voldermort giết chết ba má em. Và rồi Snape nói với cụ Dumbledore rằng hắn không nhận ra hắn đã làm gì, rằng hắn rất tiếc vì đã làm điều đó, rất tiếc rằng họ đã mất”

Tất cả mọi người đều nhìn nó, vô cùng sốc.

“ Rất tiếc phải chen ngang, nhưng tôi thấy Bill dường như cần giúp đỡ … tôi có thể giúp em ấy lành những vết thương” Trần Lâm nhìn một lượt mọi người rồi nói.

Ron vui mừng nói. “ Con biết thầy nhất định có cách mà, cám ơn thầy”

“ Tôi cũng tin chắc Ngài Bộ Trưởng sẽ chữa được cho Bill, ngay cả tôi đã là một người sói mà Ngài ấy còn chữa được nữa mà” Lupin nghiêm túc nói.

Cô McGonagall nhìn Trần Lâm nghẹn ngào nói.“ Nhờ cậu giúp cho trò Bill, nó là đứa rất đẹp trai”

Trần Lâm gật đầu nói. “ Cô yên tâm, em có nắm chắc” rồi đi đến bên giường Bill.

Bạn đang đọc Ta khởi đầu liền nắm giữ Găng Tay Vô Cực sáng tác bởi VictorTran888
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VictorTran888
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.