Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rút Thưởng Hệ Thống

Phiên bản Dịch · 1732 chữ

Cảnh cáo Đại Thông Minh xong, quãng đường kế tiếp Tống Thạch không phát hiện người nào đi theo. Còn có quỷ theo hay không thì không rõ lắm .

Tiếp tục đi thêm vài dặm đến chỗ dòng nước càng ôn hòa hơn, mặt sông nơi này càng thêm rộng lớn, hai bên bờ mọc đầy cỏ lau, trước kia có không ít vịt trời, hải âu các loại, giờ phút này lại im lìm chỉ còn tiếng gió.

Một chiếc thuyễn vỡ mắc cạn trong bụi cỏ lau tràn ra hơi thở âm lãnh làm cho Tống Thạch nổi hết cả da gà.

Thấy cỏ lau xung quanh đổ rạp, Tống Thạch có chút đăm chiêu: "Xem dấu vết này, hẳn là thủy quái khổng lồ, không giống như quỷ nước."

"Chiệp, nhưng mà tiền đề là quỷ nước phải không đủ sức để phá hủy con thuyền, nhưng quỷ nước ở thế giới này có lẽ. . . . . . Chắc là phải rất lợi hại."

Tống Thạch trong lòng miên man suy nghĩ, chậm rãi đến gần vạch nước xem xét.

Nước sông biến thành màu đen, không có phản chiếu chút ánh sáng nào của ánh trăng trên bầu trời, thậm chí hơi ánh lên cũng không có.

"Sao giống như vũng nước tù đọng thế này?"

Tống Thạch cảm thấy kỳ quái, lúc này một cơn gió từ phía sau thổi vào cổ, làm cho hắn run rẩy một trận.

Tí tách.

Tiếng nước nhỏ giọt xuất hiện sau lưng.

Da đầu hắn tê dại, rõ ràng cảm giác sau lưng có người, còn chưa kịp xoay người, một bàn tay dùng sức đẩy hắn một cái.

Lực tay này rất lớn, Tống Thạch không thể hãm được.

Bùm!

Tống thạch lộn đầu vào trong nước, chớp mắt đã không có động tĩnh.

Dưới nước mơ hồ có màu máu lưu động, rất nhanh liền biến mất.

Xà ảnh màu đen khẽ đung đưa trong nước, tựa hồ kỳ quái đồ ăn mình vừa săn được đột nhiên không thấy đâu.

Mà tại vị trí Tống Thạch vừa đứng, quỷ dị xuất hiện một thân ảnh cường tráng.

Cả người hắn ướt sũng, móng tay trắng bệch, tựa như mới bò ra từ trong nước.

Hắn hơi ngẩng đầu, dưới ánh trăng nhàn nhạt lộ ra một gương mặt hung ác, hết sức tái nhợt.

Nếu Tống Thạch vừa rồi quay đầu sớm một chút là có thể nhận ra được người này.

"Ngươi bị quỷ quái giết chết, dương khí +5!"

"Ngươi hấp thụ sức mạnh từ cái chết, đạt được 3 điểm thuộc tính chưa phân phối!"

"Ngươi sẽ được hồi sinh sau 3 giây!"

"Đã thiết lập vị trí sống lại, ngươi được hồi sinh tại vị trí sống lại!"

"Đinh, chúc mừng ngươi bị đối tượng mới giết chết, phù hợp với điều kiện khích lệ của hệ thống, mở ra hình thức rút thưởng hệ thống, nếu trong khoảng thời gian quy định giết chết được đối tượng, thưởng một cơ hội rút thưởng."

Hệ thống vừa dứt lời, một bảng đếm ngược ba mươi ngày xuất hiện.

Đồng thời, bên trong thiên viện phía Tây Bắc của Tống Gia, một người đột nhiên xuất hiện dưới gầm giường trống rỗng.

"Đã xảy ra chuyện gì, ai đẩy ta phía sau? Có đạo đức hay không hả!"

Tống Thạch thầm mắng, bàng hoàng bò ra khỏi gầm giường.

Hắn theo bản năng vuốt vuốt cổ: "Cái gì đã giết ta, từ khi rơi vào trong nước đều không thể giãy dụa, chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng, trong nháy mắt liền mất đi tri giác."

Trong lòng không khỏi sinh ra sợ hãi, tuy nói có hệ thống hắn không sợ chết nhưng vẫn sợ loại cảm giác không biết gì này.

"Quản ngươi là cái gì, ta đi chết thêm vài lần, không tin không hiểu rõ ngươi."

Tống Thạch nắm chặt tay, thân thể tràn ngập sức lực, khôi phục đến đỉnh trạng thái không nói,năng lượng trong cơ thể còn thấy dư thừa, dương khí đạt tới 21 điểm.

"Sao lần này điểm dương khí và thuộc tính nhận được lại tăng thêm rồi? Còn cả rút thưởng hệ thống này là như nào?"

Tống Thạch lúc này mới chú ý tới phần thưởng hệ thống cấp cho, đang lúc cảm thấy nghi hoặc thì hệ thống đưa ra câu trả lời.

Thì ra sau khi hắn số lần hắn chết đạt được con số nhất định, ví dụ như sau khi chết mười lần, phần thưởng cũng sẽ gia tăng lên con số nhất định, mặt khác chênh lệch thực lực của hắn và đối tượng giết chết hắn cũng ảnh hưởng đến tỷ lệ phần thưởng.

Đơn giản mà nói, tích lũy số lần chết càng nhiều, thực lực càng mạnh, đặc biệt nếu kẻ giết chết hắn càng mạnh, phần thưởng càng cao.

Trong ba nhân tố ảnh hưởng đến phần thưởng thì thực lực là nhân tố chủ chốt nhất.

Thế này hợp lý đấy, lúc trước hắn luôn muốn mạnh lên phần thưởng lúc đầu càng thấy quá ít ỏi, bây giờ thì không thành vấn đề rồi.

Về phần rút thưởng hệ thống, chính là hệ thống mở ra một cái vòng quay để quay thưởng.

Tống Thạch vội vàng mở ra nhìn thoáng qua, mặt trên có mười hai hình cây quạt, diện tích có to có nhỏ, một nửa số đó hiện dấu chấm hỏi, tức là phần thưởng chưa rõ.

Còn lại một nửa hiện ra thông tin phần thưởng làm cho hắn nhìn muốn rớt nước miếng.

Tiên Thiên Đan: gia tăng xác suất trở thành Tiên Thiên cao thủ!

Trúc Cơ Đan: tăng tỷ lệ thành công nhất định khi đột phá Trúc Cơ.

Cửu Dương Thần Công: Thần Cấp công pháp võ đạo thuộc tính Dương, có thể tu luyện ra Cửu Dương Thần Lực!

Tiên Thiên Thuần Dương Công: công pháp tu tiên cao nhất, có thể hoàn mỹ đột phá trúc cơ!

Chân Dương Tỏa Tử Giáp: Bảo cụ phòng ngự trung phẩm, có khả năng ngăn cản sát thương nhất định.

Quân Tử Kiếm: Thượng phẩm bảo kiếm, sợi tóc thổi qua liền đứt đoạn, chém sắt như chém bùn!

Sáu bảo vật này có hai cái có liên quan đến tu tiên, đặc biệt là hai món công pháp, làm cho hắn thèm đỏ mắt.

Nếu có thể rút trúng thì hắn lập tức có thể tu luyện.

"Còn chưa có cơ hội rút thưởng, haizz."

Tống thạch ánh mắt tiếc nuối, cơ hội rút thưởng không thể lấy thuộc tính điểm ra đổi, phải tiêu diệt đối tượng đã giết chết hắn, hoặc tu luyện công pháp đến viên mãn mới có.

Đây cũng là để hạn chế hắn điên cuồng đi chịu chết để lấy phần thưởng, thúc đẩy hắn nghiêm túc tu luyện.

"Cá và tay gấu không thể có cả hai, thuộc tính điểm và cơ hội rút thưởng phải bảo trì sự cân bằng nhất định, với cả không thể bị cùng một đối tượng giết chết quá mười lần, nếu không sẽ có nguy hiểm bị bại lộ, hệ thống cũng là đang giúp ta từ bỏ suy nghĩ mạo hiểm này."

Tống Thạch có chút đăm chiêu, hắn phải thường xuyên đi chịu chết, sớm hay muộn cũng sẽ có người phát hiện ra.

"Căn cứ tình hình chịu chết thực tế, một khi cảm thấy không thích hợp tiếp tục đi chịu chết thì phải đem đối tượng giết chết ta tiêu diệt!"

Tống Thạch ngộ ra một nguyên tắc, ánh mắt lại dừng trên điểm thuộc tính.

"Hôm nay tạm thời không thêm thuộc tính, chết xong vài lần nữa rồi tính tiếp!"

Hắn đứng dậy cất bước, chuẩn bị lại đi một chuyến, nghĩ đến cái gì, quay lại tìm được trong tủ một cái mặt nạ, lại thay một bộ quần áo huyền sắc mộc mạc, lúc này mới đẩy cửa rời đi.

"Dùng mặt nạ che mặt lại, cho dù có người nhìn thấy ta đang chịu chết, cũng không trực tiếp bại lộ thân phận."

Tống Thạch thầm nghĩ, nhân lúc tối trời chuồn ra khỏi cửa.

"Thất thiếu gia."

"Ân."

Dọc đường gặp mấy gia đinh nha hoàn, Tống Thạch đều không nói thêm lời nào, nhanh chóng ra khỏi trang viên Tống Gia, biến mất trong bóng đêm.

Một khắc sau.

Cạnh cửa hông, Đại Thông Minh đánh xe ngựa về.

Hắn đang lo lắng Tống Thạch có thể gặp chuyện không may hay không.

Nếu thật có chuyện xảy ra, dù là Tống Thạch cố ý đuổi hắn về thì hắn vẫn phải chịu trách nhiệm.

"Lão Lưu, sao ngồi thẫn thờ ở đây buồn bã ỉu xìu thế, hay là đi theo Thất thiếu gia chơi đùa nữ nhân đến mệt mỏi?"

Thống lĩnh hộ vệ canh cửa lão Triệu nhìn qua, trêu ghẹo nói.

"Đánh rắm, ngươi thừa biết lão tử không chơi đùa nữ nhân."

Đại Thông Minh trừng mắt phản bác, ghìm chặt dây cương dừng lại: "Lão Triệu, lát nữa Thất thiếu gia trở về, nhớ báo cho ta một tiếng nhé."

"Thất thiếu gia không phải đã trở về rồi à, nhưng vừa nãy lại đi ra ngoài rồi, ta còn thấy lạ sao không thấy ngươi đi cùng."

Lão Triệu dáng người khỏe mạnh thấp lùn, mặt to mắt nhỏ mang theo quầng thâm nhàn nhạt, tuổi đã qua bốn mươi, thoạt nhìn đôn hậu thành thật.

"Đã trở về?"

Đại Thông Minh lắc đầu nguầy nguậy: "Làm sao có thể thế được, Triệu mù, chắc chắn là mắt ngươi không tốt, nhìn lầm người , ta vừa tách ra với Thiếu gia ở Nam Thành sau đó đánh xe trở về luôn, sao lại còn chậm hơn thiếu gia?"

"Đm, ai mắt mù, ta nhìn người qua lại không sót một ai nhé, có mà ngươi trên đường còn mải đi vệ sinh, nên mới để Thất thiếu gia quay lại trước ấy."

Lão Triệu bĩu môi, lời này lại làm cho Đại Thông Minh toát mồ hôi lạnh.

Hắn là gặp quỷ rồi, một đường ra roi thúc ngựa làm sao vẫn về muộn hơn so với Thất thiếu gia?

Bạn đang đọc Ta Không Chết Được Làm Sao Bây Giờ (Bản Dịch) của Vô Tẫn Sa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lelan119
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 101

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.