Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tu Luyện Lung Tung Là Sẽ Chết Đấy

Phiên bản Dịch · 1761 chữ

"Đối phó với con quái vật này tương đối khó khăn, ta không chỉ phải có tốc độ rất nhanh, mới có thể né tránh xúc tua, còn phải tìm được bản thể của nó mới có cơ hội đánh chết."

Sau khi sống lại, Tống Thạch nhìn nước sông suy ngẫm.

Hắn nâng độ nguy hiểm của quái vật này thêm một cấp bậc, đồng thời chiêm nghiệm.

Tiếp tục tiến lên, sau khi bị chết lần thứ tám trong tay quái vật, hắn xoay người bước đi.

Sau khi chết hắn sẽ khôi phục trạng thái đỉnh cao, điều này có thể lợi dụng hoàn hảo để loại bỏ trạng thái xấu trên người.

Vẫn còn hai cơ hội nữa, phải để dành để khôi phục trạng thái.

Thể chất của hắn đến bây giờ vẫn là 28.7, dương khí đạt tới 42 điểm, điểm thuộc tính chưa phân phối được 22 điểm, đặc biệt có một cơ hội rút thưởng, có thể rút thêm được gì đó.

Trong cơ thể sự dư thừa dương khí làm cho cơ thể hắn nóng lên, trong gió thu cũng không thấy lạnh chút nào.

Tống thạch vội vàng mở hệ thống ra, tiến vào giao diện rút thưởng.

Tống Thạch xoa xoa hai tay nhìn chằm chằm Tiên Thiên Thuần Dương Công nằm trong vòng quay lớn, trong lòng cầu nguyện: "Nhất định phải cho ta rút được công pháp nào đó đấy, với dương khí hiện giờ, chờ sau khi ta tu luyện sẽ trực tiếp lên đến đỉnh cao nhân sinh luôn."

Hắn nhấn vào nút rút thăm trúng thưởng trong đầu.

"Xác định rút thưởng?"

"Đương nhiên!"

Sau khi Tống Thạch đưa ra câu trả lời chắc chắn, đĩa quay lập tức chuyển động xoay vòng. Chiếc kim rất nhanh lướt qua sáu món đồ đã biết trước

Tốc độ kim chậm dần, Tống Thạch nín thở: "Cho ta trúng Tiên Thiên Thuần Dương Công đi mà, đây chính là tu tiên công pháp đấy, nếu không thì Cửu dương Thần Công cũng được!"

Trong lúc hắn đang lẩm nhẩm cầu khẩn thì kim đồng hồ đã lướt qua Tiên Thiên Thuần Dương Công, dừng lại tại một dấu chấm hỏi.

". . . . . ."

Tống Thạch lặng thinh, không biết đây là cái gì đây.

Kim đồng hồ dừng hắn dấu chấm hỏi phát ra ánh sáng, nhảy ra một quyển bí tịch.

"Đinh, chúc mừng ngươi rút được Tiêu Dao Thủ, "

"Một môn võ công à?"

Tống Thạch nhấn một cái, quyển bí tịch hóa thành một luồng ánh sáng vọt thẳng vào trong đầu hắn, lập tức truyền vào một lượng thông tin lớn.

Hắn biết được tính năng của quyển bí tịch này thì có chút thất vọng.

Tiêu Dao Thủ không phải là công pháp, mà là công phu dựa trên kỹ năng cao cấp nhất, nó là sự kết hợp của kỹ thuật lòng bàn tay, ngón tay, nắm đấm và kỹ thuật bắt thả, có thể thay đổi linh hoạt đa dạng.

"Thôi cũng được, ta cũng đang thiếu công phu để đánh nhau."

Tống Thạch tiếp nhận thứ này, nói thầm : "Tạm thời cũng chỉ có thể luyện Thiết Sa Chưởng, ta không luyện ngoại công thì luyện phương pháp điều hòa hơi thở vậy."

Hắn lấy quyển trục ra, vừa đi vừa xem dưới ánh trăng mờ mờ.

Tới gần cửa thành, mới có vài bóng người đi lại, Tống Thạch không quan tâm, tiếp tục xem Thiết Sa Chưởng dưới trăng, có vài phần thích ý.

Chậm rì rì đi cả nửa ngày, Tống Thạch mới trở lại Tống gia.

Một loạt tiếng chó sủa dồn dập truyền đến.

Tống Thạch thu hồi quyển trục, than thở nói, "Nửa đêm nửa hôm ai lại đi chọc chó thế?"

Hắn giơ tay gõ cửa.

Thùng thùng.

Cửa hông mở ra, một đôi mắt ti hí nhập nhèm.

Người mở cửa là Đại Thông Minh.

"Thiếu gia, người đã trở lại!"

Đại Thông Minh thở dài nhẹ nhõm một hơi, Thiếu gia tuy rằng quần áo rách nát nhưng nhìn tràn đầy tinh khí, không phải quỷ, tất nhiên cũng chưa chết.

Không đúng, một thư sinh trói gà không chặt như Thiếu gia, còn vừa mới bị nữ nhân ở Yêu Nguyệt Lâu kia làm cho hai chân mềm nhũn, sao mới nửa đêm không gặp, đột nhiên sinh long hoạt hổ thế kia?

"Sao ngươi lại canh cửa, không ngủ được à?" Tống Thạch bất ngờ.

Đại Thông Minh khóc lóc: "Thiếu gia ngươi chạy tới vùng cỏ lau bất thường kia, không đợi được ngươi trở về ta làm sao mà ngủ nổi."

"Ngươi không cần lo lắng cho an toàn của ta, đi gọi người làm cho ta chút gì ăn đi, bổn thiếu gia đói muốn chết rồi đây."

Tống Thạch vuốt bụng, sau sống lại hắn có thể ở trạng thái sung mãn, nhưng vừa rồi giết được Đới Đẩu tiêu hao không ít, lại đi một quãng đường dài, trong bụng trống rỗng cảm tưởng có thể nhét được cả một con bò.

"Được ạ!"

Tống Thạch không bị làm sao, Đại Thông Minh rất vui vẻ, hớn hở chạy tới phòng bếp gọi bữa khuya cho Tống Thạch.

Vài phút sau Tống Thạch đã ngồi ở bàn ăn đánh chén thả cửa.

Ngày xưa hắn cùng lắm chỉ ăn hai bát cơm đã no rồi, hiện giờ vét sạch cả bàn đồ ăn mới thấy no.

Hơn nữa thức ăn dường như tiêu hóa rất nhanh.

"Sức ăn sao tự nhiên lớn thế nhỉ."

Tống Thạch có chút đăm chiêu, hắn hiện giờ có thể chất gấp mấy chục lần người bình thường, không chỉ có sức lực mạnh lên, năng lực tiêu hóa cũng gấp người thường mấy chục lần luôn.

Cái này có chút kinh khủng, dựa vào cái mà Đại Thông Minh nói thì cái gọi là thứ bậc của Hậu thiên võ giả tiêu chuẩn chủ yếu là sức mạnh.

Hắn có tố chất thân thể như này, trừ sức lực lớn ra thì những phương diện khác cũng rất mạnh.

"Mà khoan, cái kia ... năng lực kia có phải cũng gấp mấy chục lần người bình thường không nhỉ. . . . . ."

Tống Thạch đáng khinh cười, "chắc chắn là có rồi, lần trước bồi Tuyết Nhi cô nương còn giằng co cả nửa ngày, xem ra không chỉ do nàng có thủ đoạn mà còn cùng thể chất của ta có quan hệ nha."

"Thiếu. . . . . . Thiếu gia, ngươi không sao chứ?"

Đại Thông Minh nhịn không được hỏi.

"Ta có thể có chuyện gì?"

Tống Thạch hỏi lại.

"Ngươi ăn có hơi nhiều. . . . . ."

Đại Thông Minh chỉ chỉ cái bàn, hơn mười cái chén đĩa đều sạch trơn.

"Khụ, đêm nay hơi đói."

Tống Thạch uống một ngụm canh, cố nén tham muốn ăn thêm, cầm lấy khăn lụa lau miệng.

Đại Thông Minh sắc mặt cổ quái, nói thầm: "Vẫn có khí huyết như này, chắc là không phải quỷ chết đói đâu nhỉ. . . . . ."

"Ai là quỷ chết đói hả, bổn thiếu gia hai ngày nay được Tiên nhân chỉ điểm, có chút vận may, về sau ngươi sẽ được thấy."

Tống Thạch tiết lộ chút tin tức, dù sao Đại Thông Minh là người có bản lĩnh, còn đi theo hắn, khẳng định có thể phát hiện ra một ít vấn đề.

"Tiên nhân?"

Đại Thông Minh sửng sốt một chút, thầm nghĩ, đêm nay Thiếu gia đi gặp chính là tiên nhân?

Nhưng mà cái bụi cỏ lau toàn chuyện kỳ quái, thấy thế nào cũng không giống nơi có tiên nhân đâu.

Tống Thạch đi tới cửa, tiếng chó sủa càng ầm ĩ hơn, hắn nhíu mày: "Thi thể của Đới Đẩu vẫn chưa tìm được sao?"

"Đúng vậy, vừa rơi xuống nước đã không thấy tăm hơi."

Đại Thông Minh hồi phục.

"Ta đã biết, ngươi mau đi ngủ đi, ngày mai dạy ta luyện võ."

Tống Thạch sắp xếp xong, thể chất của hắn bây giờ cực kỳ mạnh đến mức phỏng chừng còn hơn cả Hậu Thiên cảnh võ giả, lại không khai phá được.

Cho nên là phải luyện võ.

"Vâng, thiếu gia!"

Đại Thông Minh phát giác Tống Thạch có chút thay đổi. Lúc này cảm giác Tống Thạch như một cái lò lửa, rất không đơn giản, lần này không đưa ra lời khuyên nào nữa

Tiễn Tống Thạch rời đi, Đại Thông Minh phục hồi tinh thần: " Hả, sao thiếu gia biết không tìm được thi thể Đới Đẩu, việc này chỉ có vài người biết thôi."

"Gâu, Gâu, Gâu!"

"Ngao ô. . . . . ."

Tiếng chó sủa đánh thức Tống Thạch, hai tròng mắt sáng láng, tinh thần phấn chấn không chút mỏi mệt.

Nhìn thoáng qua vị trí ánh trăng, hắn đoán mình mới chỉ chợp mắt được một khác nhưng tinh thần vẫn đầy ắp.

"Sức khỏe hồi phục cũng gấp mấy chục lần người bình thường, thời gian giấc ngủ rút ngắn rất nhiều."

Tống Thạch ngẫm ra nguyên nhân, ngồi dậy lắng nghe âm thanh bên ngoài.

Tiếng chó sủa, tiếng gió, tiếng ngáy. . . . . . Các loại âm thanh tạp nham truyền vào trong tai, làm cho hắn tâm phiền ý loạn.

"Thính lực tăng cường cũng không phải chuyện gì tốt."

Tống Thạch lắc đầu, nhắm mắt lại, tĩnh tâm ngưng thần, hồi tưởng nội công tâm pháp của Thiết Sa Chưởng.

Công phu thượng thừa đều là nội ngoại kiêm tu, Thiết Sa Chưởng cũng thế, trang bị phương pháp điều hòa hơi thở chuyên môn mới có thể tu luyện đại thành.

Tống Thạch không có thiết sa nào cho hắn dùng, trực tiếp thử tu luyện tâm pháp, điều động tinh khí trong cơ thể.

Có lẽ là tinh thần cường đại, lần mò trong chốc lát hắn đã nắm chặt bí quyết, lỗ mũi thoát ra từng luồng nhiệt khí màu trắng sau đó hội tụ về phía ngực.

Nhưng những luồn nhiệt khí màu trắng này mới đi được nửa đường, liền bay tán loạn, ý niệm của hắn không khống chế được.

Tiếp theo, ngực hắn như bùng nổ chỉ kịp kêu lên một tiếng đau đớn rồi hộc máu ngã xuống đất.

"Cmn, đây là tẩu hỏa nhập ma . . . . . ."

Tống Thạch trừng lớn mắt, rên rỉ nói: "Quả nhiên không thể tu luyện võ công lung tung, nếu không là chết người đấy."

Bạn đang đọc Ta Không Chết Được Làm Sao Bây Giờ (Bản Dịch) của Vô Tẫn Sa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lelan119
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 106

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.